Bạn đang đọc:[Mau Xuyên] Bảo Bối, Nàng Nhận Sai Người RồiChương 7

Người mù?!

Theo bản năng Dao Cơ nhìn về phía con ngươi của Bùi Diễm, công tử ngồi ở kia mặc một bộ cẩm bào khắc mây màu trắng, trên đầu buộc bởi một chiếc buộc màu trắng, vài sợi tóc rủ xuống, khuôn mặt đầy đặn như đao tước, hai con mắt trầm tĩnh có thần, nếu như Dao Cơ chỉ làm công việc rót nước bình thường thì nàng làm sao nhìn ra đây là đôi mắt không thể nhìn thấy ánh sang.

Dao Cơ đứng ở chỗ đó, không khỏi cảm thấy hành vi mình nhìn chằm chằm Bùi Diễm quá vô lễ và mạo phạm.

Bùi Diễm không để ý, cười nhẹ: “Niệm Dao? Đánh cờ đi.”

Đương nhiên với ván cờ này, Dao Cơ đánh cờ không có kết cấu, Bùi Diễm cảm thấy nàng có tâm sự trùng trùng, tuy hắn cảm thấy có chút kỳ quái – lúng túng vì chuyện mình là người mù, nhưng người bình thường nghe thấy thì không thèm để ý, tại sao người hầu nhỏ này lại vướng bận như vậy?

Một ván cờ kết thúc, Dao Cơ giống như được giải thoát.

Dao Cơ đương nhiên hiểu hành động của mình quá lỗi thời, nhưng giờ phút này trong lòng nàng rất loạn, tự nhiện không thèm để ý những thứ đó.

Nàng thấy ngày thường Bùi Diễm làm tất cả như thường, ai có nghĩ rằng vậy mà hắn bị mù. Dao Cơ ngầm tìm hiểu tin tức ở trong phủ một phen, thì nàng mới biết hóa ra khi còn bé Bùi Diễm từng bị bệnh nặng, sốt cao mười ngày, sau khi khỏi bệnh thì tính mạng không đáng lo nhưng đôi mắt bị tổn thương.

Mắt hắn bị như vậy không phải là do trời sinh, bởi vì như vậy, sau khi hắn biết mắt mình không nhìn thấy thì sẽ càng cảm thấy khổ sở. Nếu một người sau khi ra đời mà không thể nhìn thấy thế giới đầy màu sắc, tuy có tiếc nuối, nhưng khó có thể chấp nhận điều này, nhưng Bùi Diễm thì không.

Mắt hắn bị mù khi hắn mới được tám tuổi, đó là thời điểm đứa nhỏ năng động hoạt bát nhất. Hắn là người thừa kế của Thiên Đô, từ lúc sinh ra đã được nhiều người đạt kỳ vọng, vốn dĩ cuộc sống trôi chảy, trở thành thiên chi kiêu tử có cuộc sống chọn vẹn. Đáng tiếc hắn lại gặp phải tai nạn bất ngờ như vậy.

Dao Cơ suy nghĩ một chút, nàng có thể tưởng tượng ra lúc đó Bùi Diễm khổ sở như thế nào. Nếu như hắn suy sút, không thể gượng nổi, hoặc là sau khi trưởng thành tính cách trở nên bạo lực thì không có ai cảm thấy kỳ lạ. Nhưng hắn lại không như vậy, hành vi và cử chỉ giống như bình thường, thậm chí khoan dung hơn so với người bình thường  nhiều. Nàng nghĩ đến chuyện hắn phải thừa nhận những thứ đó đến nay: võ công mạnh mẽ, kỹ năng chơi cờ hàng đầu, mưu mô thủ đoạn lão luyện... Ở trong đó, hắn phải trả giá bằng bao nhiêu gian khổ.

Cả đêm hôm đó Dao Cơ ngủ không ngon, không phải vì nàng không thể chấp nhận chuyện Bùi Diễm là người mù, mà nàng nghĩ đến chuyện Bùi Diễm phải ăn đau khỏi thì tim lại cảm thấy siết chặt.

Tuy Dao Cơ cực lực áp chế, không muốn biểu hiện ở trước mặt Bùi Diễm, nhưng Bùi Diễm là người cẩn thận, hắn vẫn nhận ra. Mới đầu hắn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, vì sao người hầu nhỏ này lại thương tâm như vậy? Hắn cũng không biết trong lòng nàng nghĩ gì, cũng không thể bóc bi thương và thương tiếc từ trên người nàng.

Bùi Diễm nghi hoặc, lại ngạc nhiên, ở lúc Dao Cơ rót trà cho hắn, hỏi: “Ngươi cảm thấy ta đáng thương khi mắt của ta bị mù sao?”

Dao Cơ giật mình, nàng không muốn nói dối trong lúc này, nàng cúi đầu nhỏ giọng đáp lại: “Cũng không phải, tuy công tử là người mù nhưng công tử lại xuất chúng hơn người khác, cũng không có nơi đáng thương nào. Nô tỳ nghĩ... Đến chuyện công tử chịu qua khổ cực thì cảm thấy không đành lòng.”

Câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn, Bùi Diễm nhất thời không biết nên nói gì. Nói như vậy, ở thời điểm hắn vừa mới mù mắt, quả thực đã có người nói ra. Nhưng khi hắn càng ưu tú, không chỉ có hành động như thường, thậm chí còn muốn tốt hơn người bình thường, mặc dù là người thân cận bên cạnh hắn cũng đã quên – rốt cuộc lúc đó hắn trải qua gian nan như thế nào.

“Ngươi,” Hắn há mồm tò, cuối cùng chỉ có nói một cân khô càn, “Ngươi có lòng.”
Từ đó trở đi, Bùi Diễm nhịn không được dù cố ý hay vô tình đi chú ý cái người hầu nhỏ có lòng này. Lúc này hắn mới phát hiện cuộc sống của nàng ở trong phủ không được tốt lắm.

Nàng không phải là người của Bùi gia, lại là Tống gia muốn nàng làm thị thiếp của hắn mới đưa nàng tiến phủ. Tuy Bùi Diễm luôn nói mình không quan tâm chuyện này, nhưng trong phủ có một chút tin đồn về nàng. Mặc dù nàng không có bạn bè thân thiết, một bà bà trong phủ thấy nàng làm việc trong viện của Bùi Diễm nên muốn nhận nàng làm con gái muối, nhưng bởi vì nàng kiêu ngạo nên không đồng ý. Chỉ có Cò Trắng thấy nàng đáng thương mới chịu nói vài câu với nàng.

Khắp nơi bị người khác cô lập vắng vẻ như vậy, khi Bùi Diễm nghe thấy giọng nói của Dao Cơ khi nói chuyện luôn lộ ra sự nhẹ nhàng và khoan khoái. Lúc đánh cờ với Bùi Diễm, nàng sẽ nói đến cảnh đẹp sau khi đông đi xuân tới, hoặc nói một chút việc vặt ở trong phủ, giống như việc mèo con trộm cá, nàng cũng nhắc tới, nó tràn ngập thú vị.

Bùi Diễm nghĩ rằng nếu đem giọng nói của nàng hình dung thì cực kỳ giống như chim hoang oanh hát. Hắn không kìm được sự tò mò trong lòng, rốt cuộc dáng vẻ của Dao Cơ như thế nào, hắn không chỉ nghe thấy người ta nói một lần, họ nói rằng nàng lớn lên rất đẹp.

Nhưng rốt cuộc nàng đẹp như thế nào? Thật ra Bùi Diễm không quan tâm đến dung mạo của nàng mấy, hắn chỉ muốn tưởng tượng dáng vẻ của nàng ở trong đầu.

Trong đầu có ý niệm như vậy khiến Bùi Diễm cảm thấy rất ngạc nhiên, hắn biết hai mắt của mình không thể khôi phục như cũ, cho nên từ lúc hắn mất đi ánh sáng, hắn luôn nói với mình, không nên ôm hy vọng với việc ‘xem’ này. Chỉ cần không nghĩ đến nó thì trong lòng Bùi Diễm mới cảm thấy thanh thản, rốt cuộc hắn cũng chấp nhận chuyện mình không thể nhìn thấy.

Mười mấy năm này, đây là lần đầu tiên hắn có ý nghĩ muốn ‘nhìn thấy’ cái gì đó ở trong đầu.

Bùi Diễm không biết rốt cuộc thay đổi của mình biểu hiện cho điều gì, nếu phải làm hắn đuổi người hầu nhỏ đó đi xa hơn, hắn vẫn luôn do dự, lại không muốn mở miệng.

Hắn là một người che giấu cảm xúc rất tốt, một lúc cân nhắc này có thể nói là nổi lên sóng gió nhưng trên mặt hắn vẫn điềm đạm bình tĩnh như trước. Ngay cả Dao Cơ cũng không hề phát hiện, vẫn hầu hạ rót trà trong lúc Bùi Diễm đánh cờ như trước. Dù sao Dao Cơ cũng không phải người hầu chân chính, không có lòng e sợ Bùi Diễm, ngược lại sớm chiều ở chung cảm thấy rất thân thiết, không hề ngần ngại nói chuyện.

Một ngày này, hai người vẫn đánh cờ trong đình như cũ. Kỳ năng đánh cờ của Bùi Diễm rất tinh thâm, khi Dao Cơ đánh cờ với hắn, trong mười trận thì có chín trận thua, nàng không khỏi ném cờ nên bàn: “Không chơi nữa, không chơi nữa, đã nhiều này như vậy, công tử cũng biết nô tỳ kém công tử không phải ít, tội gì dạy nô tỳ thua đến mức không còn mặt mũi.”

Bùi Diễm cười nói: “Lần trước ngươi thua ta mười ván, bây giờ ngươi chỉ thua ta sáu ván, tuy ngươi vẫn thua như trước, nhưng kỹ năng đánh cờ lại tinh tiến, chẳng lẽ chuyện này có gì không tốt sao?”

Dao Cơ bày ra một khuôn mặt đau khổ: “Công tử là người yêu cờ chân chính, tự nhiên khác biệt với người thường như ta. Ta chỉ cần thắng là vui vẻ, chuyện khác thì mặc kệ.”

Bùi Diễm nghe thấy lời nói của nàng, bất giác dùng chữ ‘ta’, tâm trạng bỗng vui lên, cười nói: “Ngươi không yêu cờ thì ngươi yêu cái gì?”

Dao Cơ nghĩ nghĩ, trước kia khi nàng còn ở Thiên cung, nàng rất yêu thích vẽ, nói: “Ta thích vẽ.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, cả hai người đều ngơ ngác, Bùi Diễm là một ngươi có văn có võ, nhiều tài năng như vậy, nhưng chưa từng nghiên cứu qua việc vẽ, hắn cũng có nguyên nhân, một người bị mù mắt thì vẽ tranh như thế nào?

Dao Cơ tự biết mình nói lỡ lời, nàng vội vàng đứng dậy, nói: “Là nô tỳ nói năng lung tung, mời công tử trách phạt.”

“Ngươi có làm gì sai,” Bùi Diễm nghe thấy trong lời nói của nàng mang theo sự cẩn thận, trong lòng thầm than, “Ta nghe nói hoa lê trong vườn mới nở, ngươi lấy hoa làm đề, vẽ một bức tranh, ngươi thấy như thế nào?”

Vừa dứt lời, hắn sai người chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh, nghĩ nghĩ rồi nói, “ Ta nhớ khi còn bé ta đã nhìn thấy hoa lê, dùng mùa xanh, màu vàng để điều tiết, như thế sẽ thỏa đáng.”

Dao Cơ nghe thấy vậy, trong lòng thắt lại, mười mấy năm trước nhìn thấy hoa lê, nghĩ đến chuyện trí nhớ của Bùi Diễm mơ hồ, nàng rất muốn để cho Bùi Diễm nhìn thấy nàng vẽ một lần, chính mắt nhìn thấy đóa hoa lê trắng muốt ở trên cao, trắng như tuyết, động lòng người.

Nhân lúc Bùi Diễm không nghe thấy, nàng hít một hơi thật sâu, cầm lấy một quân cờ nói, “Công tử, ta vẽ rất tốt, đến lúc đó mời công tử thưởng thức.”
“Được.” Bùi Diễm mỉm cười nói.

Bạn đang đọc:[Mau Xuyên] Bảo Bối, Nàng Nhận Sai Người RồiChương 7
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.