Bạn đang đọc:Nam chính bị ám ảnh bởi tôiChương 74

Cersinia ném tay nắm cửa đang cầm trên tay xuống một cái bàn bất kỳ. May, người dõi theo sau cô, giật mình vì âm thanh ảm đạm và nhìn lên bàn. May mắn thay, chiếc bàn rất cứng và không bị vỡ.

“Tại sao chị lại bẻ tay nắm cửa?”

Quả nhiên, May bỏ sót câu hỏi nào và hỏi nó. Cersinia ngồi phịch xuống và chôn mình vào ghế sô pha. Cô không thể kiềm chế cơn tức giận trào lên tận cổ họng. Sự tức giận của cô đến mức không thể kiềm chế được sức mạnh mà đã bẻ gãy tay nắm cửa.

“Chị tức giận khi Đại công tước cười với cô ấy sao?”

“Ý em là gì? Tại sao chị lại phải tức giận vì việc đó chứ?”
Cersinia liếc nhìn May, cô liên tục vuốt bụng cười vì điều gì đó rất buồn cười.

“Không sao? Vậy tại sao chị lại tức giận?”

“Đó là vì….”

Cô không thể trả lời chính xác nên không nói gì. Cô khó chịu khi thấy Ben cười với Aronia. Cơn giận của cô đông cứng lại, và tay cô run lên. Cô có lẽ sẽ không chỉ bẻ tay nắm cửa nếu cô ở lại đó.

Nhìn lại thì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Ben đi cùng một người phụ nữ khác. Bởi vì anh chưa từng qua lại với người phụ nữ nào khác ngoại trừ cô. Với nụ cười của anh cũng vậy. Anh không cho ai khác ngoài cô thấy được. Không phân biệt giới tính.

“Chẳng phải anh ấy đã tỏ ra lạnh lùng ngay cả với Thái tử sao?”

‘Đó là lý do tại sao mình tức giận?’

Cersinia đang tìm kiếm lý do.

“Chị đang tức giận phải không?’

May nháy mắt như thể em ấy biết việc đó sẽ xảy ra.

“Cậu ấy chưa bao giờ làm bộ mặt như vậy trước đây, ngoại trừ chị. Thật lạ.”

Anh thể hiện vẻ mặt mà anh chỉ thể hiện với cô. Vì thế, có thể nào cô hành động như vậy chỉ vì cô cảm thấy không quen sao? Khi Cersinia nói, cô cảm thấy lạ lẫm về bản thân.

“Hmm. Chắc chị ghen tị lắm.”

“Sao cơ?”
Cersinia đã rất tức giận trước lời nói của em ấy. May nhún vai và nói với vẻ ngạc nhiên.

“Chị ghen tị vì Đại công tước đã cười với một người phụ nữ khác.”

“Ghen? Đừng nói những điều vô nghĩa.”

“Chị thích anh ấy.”

Trước lời nói của May, vẻ mặt của Cersinia cứng lại trong giây lát.

“Chị thích Đại công tước.”

Cô không biết cô phải biểu hiện như thế nào với May, người nói với một cách tự tin.

“ Không. Những thứ như thế….”

Cersinia phủ nhận, bỏ qua những cảm xúc gần như bị kích động. Nhưng cô không thể ở yê, ngọ nguậy ngón tay, lo lắng về tình cảm của cô.

“Không đời nào. Tại sao chị lại ghen nếu chị không thích anh ấy chứ?”

May nói rất to bên cạnh cô, nhưng lời nói của em ấy không lọt vào tai Cersinia. Cersinia ngay cả chính mình cũng thấy bối rối, nên cô nhìn chằm chằm vào không trung một lúc.

“May, chị muốn ở một mình.”

Cuối cùng, cô cũng để em ấy đi. Vì cô không muốn nghe thêm những lời khiến bản thân bối rối. Ngồi trên ghế sô pha một mình, vô số câu hỏi hiện lên trong đầu cô.

‘Tại sao mình không thể phủ nhận những lời của May ngay lập tức?’

‘Tại sao mình không thể dễ dàng xác định mối quan hệ của mình với cậu ấy?’

‘Tại sao mình lại tiếp tục trì hoãn lời từ chối của mình đến lễ hội thu hoạch?’

‘Tại sao mình lại ghét cậu ấy cười với những người phụ nữ khác, và tại sao mình chỉ muốn cậu ấy chỉ cười với một mình mình?’

Mỗi khi Ben gọi tên cô, trái tim cô xao xuyến. Khuôn mặt cô nóng lên như thể bốc cháy khi cô tiếp xúc mắt với anh, và trái tim cô tan nát khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của anh khi cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ chối trái tim anh.

“Mình…”

Giọng nói khàn khàn trầm thấp của cô lắng xuống trong im lặng. Đầu óc rối như tơ vò của cô càng không thể sắp xếp nổi. Đầu cô đau kinh khủng.

Cersinia nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày vì đau đầu. Chiếc xe ngựa cô chưa từng thấy đi qua Đại công quốc. Có lẽ đó là cỗ xe mà Aronia đã đi. Một lần nữa, cô nhớ lại cách Ben cười với Aronia, và cô lắc đầu. Cô thậm chí không muốn nhớ đến việc đó. Vì cô sẽ chỉ thấy bực mình vì những điều mà cô không biết.

“Ghen.”

‘Đây có phải thứ ghen tuông mà May nói đến không?’

Cô ôm lấy cả hai chân, suy tư về cảm xúc không thể phân định rõ ràng.

“Mình có thích cậu ấy không?”

Những lời khó nói tuôn ra khỏi miệng cô.

“Không, mình không nghĩ như vậy….”

Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là nỗi sợ hãi không rõ lý do. Và đó là một sự phủ nhận mạnh mẽ.

“Mình đã từ chối cậu ấy, và bây giờ….”’

Vì thế, cảm giác này sẽ chỉ là một cơn gió thoảng qua. Cersinia chỉ muốn tin là như vậy. Sau đó, cô ngồi trong căn phòng yên tĩnh, nơi chỉ nghe thấy hơi thở của mình, không cử động cơ thể. Đã mấy giờ rồi? Cô ngẩng đầu, rồi vùi vào lòng mình. Mặt trời lặn, đêm đã đến.

“Đã muộn thế này rồi.”

Đối với cô, bây giờ đá quá nửa đêm. Cả căn phòng chìm trong bóng tối. Cersinia đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn lướt qua tay nắm cửa phòng khách mà cô đặt trên bàn.

Cô ngừng suy nghĩ. Càng dành nhiều thời gian, cô càng muốn chối bỏ nó. Cô chỉ cần thời gian để bắt kịp trái tim đang rung động của mình. Duỗi người một cách bất lực, cô đi về phía giường.

Trước hết, cô phải ngủ một giấc cho đến sáng mai. Cô vẫn chưa giải được bí mật mà Limapheus đã nói với cô, vì thể cô phải tìm kiếm nó vào ngày mai như hôm nay. Ánh trăng bị mây che khuất khiến cô không nhìn rõ nên vừa đi vừa sờ soạng cánh tay.

Cersinia bật giá đỡ trên bàn. Cô muốn uống nước trước khi ngủ. Cô cầm cốc nước hiện ra dưới ánh đèn. Đó là cốc nước mà Verne đã mang tới. Khi cô úp ngược cốc nước để uống, chỉ có hai giọt nước chảy ra.

“Mình uống hết nước khi nào vậy?”

Ly đã cạn. Cô nghĩ mình sẽ ngủ trong giây lát, nhưng là muốn đề phòng xác suất tỉnh lại do khát. Cô nhanh chóng sử dụng sức mạnh của mình và đốt một ngọn lửa vào ngọn nên. Hành lang của dinh thự về đêm tối om, ngay cả khi đã bật đèn. Cô rời phòng với một ngọn nến và đi dọc hành lang.

Cersinia không muốn đánh thức Verne vì những điều nhỏ nhặt này. Giờ cả dinh thự đã có phần quen thuộc, cô tự mình vào bếp, uống nước. Cô không quên đổ đầy ly đề phòng cần uống lại vào ban đêm.

Do sự se lạnh xuyên thấu qua bộ đồ ngủ mỏng manh, cô rùng mình và quay trở lại phòng. Hành lang im ắng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở và tiếng bước chân cô suốt cả lối đi. Đi được một đoạn rồi rẽ vào góc cuối cùng, cô phát hiện có bóng người đứng trước cửa nhanh chóng trốn đi. Cô thậm chí có thể nhận ra người đó trong nháy mắt, ngay cả từ ánh sáng mờ.

‘Ben…’

Có lẽ vì cô đã nghĩ về anh cả ngày nên tim cô đập thình thịch. Cô nhún vai, sợ rằng tiếng tim mình đập sẽ lọt ra ngoài hành lang. Cô không muốn bị phát hiện. Không hiểu sao cô lại không dám đối mặt với anh.

“Tại sao, ở đây là…”

Tại sao anh lại đứng trước cửa phòng cô vào giờ này, khi mọi người đã ngủ?

Cersinia chỉ chìa đầu qua tường. Cô có thể thấy Ben đang loanh quanh trước cửa phòng cô. Nhìn kỹ thì anh đến đó mà không có dép, đầu tóc bù xù và quần áo xộc xệch.

“Cersinia.”

Anh gọi tên cô và tựa trán vào cánh cửa đóng chặt. Giọng anh nghe rất buồn và đau đớn.

“Anh thích em.”

Ngay sau đó lời tỏ tình của anh tràn ngập hành lang dài yên tĩnh. Sau lễ hội thu hoạch, Ben đã che giấu sự hiện diện của mình. Anh không nhắc lại lời tỏ tình của mình nữa. Cersinia biết lý do. Anh sợ rằng cô sẽ cảm thấy không thoải mái và bỏ đi vì một gánh nặng.

“...Anh thích em.”

Đó là một dư âm không bao giờ quay lại. Một lời tỏ tình cay đắng mà không ai lắng nghe. Anh lẩm bẩm rằng anh thích cô, nói rằng anh muốn gửi gắm điều đó đến mức nào. Đứng một mình trên hành lang trống trải, Ben nán lại một lúc lâu, tựa vào cánh cửa không chịu mở.

“....”

Cersinia quay đầu đi. Chân cô như mất đi hết sức lực. Cô thậm chí không có sức để đứng, vì thế cô ngồi trên sàn nhà. Cô không thể nhìn thêm được nữa. Bởi vì hình ảnh của anh trùng lặp với hình ảnh cô của ba năm trước, người chỉ còn lại một mình.

Cô nhớ mình đã ngồi trước cửa, đợi cánh cửa không mở. Cô đợi anh như thể hôm nay hay ngày mai anh sẽ quay lại với một nụ cười tươi. Chỉ có một lý do duy nhất khiến cô nhìn vào cánh cửa mỗi ngày.

‘Mình đã biết.’

Cô không thể không biết. Cersinia đã nhận ra điều đó từ lâu. Cô nhắm mắt lại rồi mở đôi mi run rẩy của mình.

‘Mình…’

Ngay từ khi từ chối lời tỏ tình của anh vì một tương lai không mấy suôn sẻ, cô không muốn có cảm giác mắc nợ hay hối hận. Vì thế cô liên tục phủ nhận. Cộ tự lý giải rằng đó là đúng và là điều tốt nhất. Chỉ như vậy cô mới có thể bớt mặc cảm. Cô muốn tin rằng điều đó là tốt nhất cho tất cả mọi người, rằng sự lựa chọn của cô không sai. Nhưng cô không thể làm gì với điều đó ngay bây giờ. Đó là một cảm giác không thể che giấu được.

‘Mình thích cậu ấy…’

Đúng lúc đó, con đập ngăn chặn trái tim cô từ trước đến nay đã sụp đổ. Đó là sau khi cảm giác không thể nguôi ngoai lần nữa xuất hiện.

 

 

Bạn đang đọc:Nam chính bị ám ảnh bởi tôiChương 74
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.