Bạn đang đọc:[18+] Trụ Trì, Xin Dừng Bước!Chương 121

Dáng vẻ tiều tuỵ chật vật của Sí Nhi lọt vào tầm mắt của thanh niên vẫn đang tìm kiếm bóng dáng nàng.

 

Hắn ta chạy đến, cuối cùng vẫn không nhịn được, vươn tay, ôm nữ tử đang giàn giụa nước mắt vào lòng.

 

“Cận Ca, ta nên làm gì bây giờ?” Cứ tưởng nàng sẽ chỉ yên lặng rơi lệ chứ không mở miệng, không ngờ, nàng đã nghẹn khuất quá nhiều, nắm y phục trên vai hắn, nhỏ giọng nức nở, “Trước kia ta chỉ mong hắn còn sống, không ngờ khi ngày này thật sự tới, ta lại không vui nổi, Cận Ca... Đây là trừng phạt trời cao dành cho ta sao? Trừng phạt ta hại hắn phản bội Phật môn...”

 

“Nàng nói cái gì?” Cận Ca đã trưởng thành thành một thanh niên tiêu sái, hắn ta vuốt nhẹ tóc nàng, kinh ngạc truy vấn, “Nàng nhìn thấy ngài ấy?!”

 

“... Không có.” Sí Nhi không nói thêm nữa, khi ngẩng đầu lên, nước mắt đã lau sạch, nàng đứng thẳng người, quay đầu bước đi.

 

Nàng bước về tiểu viện, Cận Ca bán tín bán nghi nhìn về hướng kia, nhưng sau vẫn chạy theo nàng.

 

Vì để không cho người khác nhìn thấy điều khác thường, nàng vẫn giữ vẻ im lặng như ngày trước, cúi đầu yên lặng lau mặt, lau tay, dùng bữa rồi lên giường ngủ trưa.

 

Nàng vừa nằm xuống, gương mặt người nọ lại hiện lên trong đầu.

 

Còn đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác kia nữa...

 

Và cả nữ tử dịu dàng bên người bọn họ.

 

Là mộng sao? Nếu thế thì nàng ngủ thêm một lúc nữa sẽ tỉnh thôi. Hoặc có thể, bốn năm Già Diệp mất tích này cũng chỉ là một giấc mộng lớn, chỉ cần tỉnh mộng, tất cả sẽ trở lại lúc ban đầu

 

Trở lại lúc bọn họ còn nắm tay nhau, trở lại lúc bọn họ còn có nhau...

 

Nhưng mà nước mắt cứ trào ra khỏi khoé mắt, nàng không chỉ không ngủ được mà trong lòng còn quặn thắt nỗi nhớ nhung.

 

“Cận Ca đâu, hắn đâu rồi?” Nếu nàng đi nghỉ, có phải Cận Ca sẽ rảnh rỗi không, liệu hắn có đến chỗ vừa rồi tìm hiểu không?

 

Quả nhiên, tỳ nữ nói Cận Ca vừa rời đi.

 

Làm sao bây giờ, nàng nhất thời lỡ miệng, để lộ manh mối trước mặt người ngoài...

 

Cận Ca là người của Ô Sầm, vậy cũng có nghĩa là, một khi hành tung của Già Diệp bị bại lộ, hắn sẽ bị Nguyệt Thị quốc giám sát. Mà lúc này, Nguyệt Thị quốc đã sớm trở thành thiên hạ của Ô Sầm.

 

Nếu Ô Sầm muốn hại Già Diệp thì chuyện dễ như trở bàn tay.

 

Không sai, dù nàng đau lòng đến mấy, nàng vẫn không nhịn được lo lắng cho an nguy của Già Diệp.

 

Có lẽ đã từng ảo tưởng đến những trường hợp đáng sợ nhất, giờ đây, thấy hắn còn sống sờ sờ, tuy lòng đã vỡ nát, nàng vẫn không khỏi cảm thấy vui mừng.

 

Sí Nhi vội đứng dậy, cắt đuôi tỳ nữ đi theo, lẳng lặng đến căn nhà đầu cầu.

 

Chỉ thấy nữ tử gần 30 kia đang phơi thảo dược, không thấy một lớn một nhỏ kia đâu nữa...

 

Nàng suy nghĩ lại, nhớ đến đoạn nghị luận của mọi người trên chợ, thăm dò khắp nơi một chút, tìm đến chỗ núi hoang kia, nàng nắm chặt làn váy dài trong tay, bước từng bước lên sườn núi.

 

Đường nhỏ uốn lượn, cỏ cây um tùm, thân hình nhỏ nhắn của nàng rất dễ dàng bị che lấp.

 

Quả nhiên, có một ngôi miếu hoang ở sườn núi.

 

Nhiều năm trôi qua, được thấy miếu thờ một lần nữa, trong lòng nàng không biết vui hay buồn, đứng ngoài cửa chần chừ hồi lâu, nghe thấy tiếng đứa nhỏ vui đùa ầm ĩ bên trong, lòng nàng có hơi ngứa ngáy.

 

Cuối cùng, sợ Cận Ca có thể tìm tới bất cứ lúc nào, nàng đành cắn chặt răng, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm bước vào trong.

 

“Ơ, tỷ tỷ?” Mắt Tiểu Lan Diệp sáng lên, nó phi như bay đến, “Muội vừa gặp tỷ rồi!”

 

“...” Sí Nhi còn chưa biết phản ứng lại thế nào, cô nhóc đã bổ nhào lên đùi nàng, ôm lấy đầu gối, ngẩng khuôn mặt dễ thương lên cười ngọt ngào.

 

“Sư phụ, sư phụ, người mau đến xem, con vừa có tỷ tỷ rồi này!” Lan Diệp như ôm được bảo vật khó tìm có một không hai, thế nào cũng không chịu buông tay, “Tỷ tỷ xinh lắm đấy!”

 

Người trong phòng điềm tĩnh lên tiếng.

 

Chỉ với một tiếng như vậy đã đủ để tim Sí Nhi đập nhanh. Nàng muốn cất bước bỏ chạy, nhưng bị đứa nhỏ kia cản đường. Trong ánh mắt nó chứa đầy vẻ tò mò và thiện ý ngây thơ.

 

Nàng không đành lòng đẩy nó ra.

 

Nàng thậm chí còn hơi mềm lòng, muốn cúi xuống ôm đứa nhỏ đáng yêu này lên.

 

Nhưng vừa nhớ ra đây là con gái của Già Diệp... Nhìn gần, khuôn mặt nhỏ này giống với Già Diệp y như đúc.

 

Nàng không rõ rốt cuộc mình có cảm xúc gì, chỉ đứng ngây ngốc, cho đến khi tiếng bước chân truyền tới gần…

 

Vừa ngẩng đầu, thấy gương mặt tuấn mỹ mình vẫn luôn mong ngóng, đối diện với đôi mắt đen láy của hắn, nàng chỉ cảm thấy cảnh vật bốn phía như đột nhiên quay cuồng, gió núi quất vào mặt, tiếng chim chói tai vang lên, tất cả như trở nên hư ảo trong nháy mắt.

 

Giả giả thật thật.

 

Như được định sẵn trong mệnh này.

Bạn đang đọc:[18+] Trụ Trì, Xin Dừng Bước!Chương 121
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.