Ngày thường cũng có nữ tử lên núi, tỏ vẻ thân thiết với hắn.
Từ khi có ký ức cho tới nay, trong đầu hắn chỉ toàn là kinh văn và thư tịch phức tạp, thêm chiếc đầu trụi lủi, tất cả khiến hắn nhận định lúc trước mình là một tăng nhân.
Cho nên, hắn luôn xem mình ở ngoài hồng trần. Trong lòng cũng không vướng chuyện phàm gian.
Hơn nữa, không nữ tử nào có thể khơi dậy điều gì trong lòng hắn.
Nhiều năm trôi qua, chỉ còn có Vân Nương là còn lui tới, thu dược liệu giúp hắn. Ngoại trừ đổi chút thảo dược để lấy thức ăn và y phục cho đứa nhỏ, hắn không thích giao thiệp với người khác. Ngay cả việc chăm sóc trẻ sơ sinh, hắn cũng tự tay làm hết, chưa từng có suy nghĩ nhờ vả ai.
Có thể vì tính tình lạnh nhạt này của hắn đã biểu lộ rõ ràng, dần dần, nữ tử trong trấn cũng không muốn đến gần hắn nữa, hắn cũng không động dao cạo tóc, để tóc dài tuỳ ý, như hắn và Lan Diệp, sống giữa núi rừng tự do, không ràng buộc.
Lan Diệp dần lớn lên, hắn phát hiện tính tình mình dần thay đổi.
Xưa nay, hắn là người lười nói chuyện, vậy mà đối với đứa nhỏ nghịch ngợm cả ngày này, hắn lại thường không nhịn được lải nhải, hệt mấy phụ thân lắm mồm ở trên chợ... Từ còn tay chân lóng ngóng cho đến khi có thể sắp xếp mọi chuyện lớn nhỏ đâu vào đấy, suốt ngày lo toan chuyện vụn vặt trong cuộc sống, ngày càng không giống người dốc lòng tu hành.
Cuộc sống cứ trôi qua như thế, cho đến khi một nữ tử bỗng xuất hiện, xin ngủ nhờ một đêm, nàng như đến để xác minh hắn ngày càng rời ra con đường tu Phật!
Cứ nhìn thấy nữ nhân kia là tim hắn sẽ đập nhanh, thậm chí, bụng dưới cũng có phản ứng...
Không được, tuyệt đối không thể để nàng ở lại lâu hơn một khắc!
Nếu không, hắn rất khó bảo đảm mình sẽ không làm ra chuyện gì mất khống chế...
“Đại sư, tiểu nữ có thể ở lại thêm một ngày không?” Nhưng mà nàng kia lại như không ý thức được nguy cơ, đỡ cánh cửa như cành cây yếu ớt, nhíu đôi mày liễu, đôi mắt thu thuỷ ngoài chút sầu muộn còn ẩn chứa sự cầu xin không nói nên lời.
“Sư phụ?” Hiển nhiên, Lan Diệp cũng đã bị nữ tử xa lạ này mê hoặc, nó ngước mắt lên nhìn hắn bằng vẻ mong đợi, còn túm lấy ống tay áo hắn, muốn dắt hắn về.
Một lớn một nhỏ, hai đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn.
Lập trường hắn trước nay luôn kiên định, nào dễ dao động đến thế... Hắn không thể thuận nước đẩy thuyền, có thể mặc kệ Lan Diệp về viện, đóng cửa lại, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vốn tưởng mình sẽ nghĩ sao làm vậy, chuyện nên kiên trì thì phải kiên trì.
Nhưng mà khi khoé mắt nàng trào ra một giọt nước mắt, tim hắn lại như bị ai đâm, bước chân không kiểm soát được, tự bước về viện.
Tiểu Lan Diệp lập tức buông tay hắn ra, dang hai tay, chạy tới ôm lấy eo nàng.
Hắn bất lực ném giỏ tre trên người, vào phòng nghỉ, đóng cửa lại, để một lớn một nhỏ ở bên ngoài, cả viện yên ắng.