Bạn đang đọc:[18+] Trụ Trì, Xin Dừng Bước!Chương 131

“Ôi a... Cận Ca...” Nàng lưu luyến ngâm nga, mười ngón tay nhỏ dài bám chặt lấy da thịt sau cổ thanh niên, vạch lên từng vệt đỏ sâu.

 

Thanh niên càng va chạm nàng điên cuồng hơn, đậm đến mức hai bầu nhũ trắng nhảy loạn lên. Một tay hắn vân về một bầu ngực xoa nắn mạnh bạo, môi thì đưa xuống, hôn lên gò má đỏ ửng mê người của nữ tử.

 

"A... Ưm a..."

 

Từng tiếng lại từng tiếng rên rỉ dâm mĩ, khe khẽ khàn khàn, tiếng thân thể va chạm đan xen vào nhau, như tiếng chuông chùa nặng nề gõ vang, đánh vào tim hån!

 

Không chịu nổi...

 

Sư phụ, sư phụ, con không chịu nổi...

 

Không, không... Nàng là của ta, của ta!

 

Gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi cơn ác mộng, cuống quít ngồi dậy, cả người ướt đẫm, mồ hôi chảy đầy lung.

 

Thật sự đòi mạng!

 

Hắn nhìn xung quanh, bản thân vẫn đang ở trong thư phòng nhỏ, phòng bên cạnh vẫn là nữ tử tới tá túc kia ở, ngay cả Lan Diệp cũng vẫn ngủ cùng nàng. Hắn nghiêng tai nghe, không hề có bất kỳ tiếng động

 

Sao hắn lại có thể mơ giấc mơ hoang đường như vậy...

 

Bởi vì trong núi bỗng nhiên có thêm một thanh niên tướng mạo tuấn tú, phong thái mạnh mẽ sao? Người ta ăn cơm tối xong cũng không nói ngủ lại, chỉ nói rõ ban ngày sẽ lại đến tìm nàng, nhưng hắn lại để ý đến thanh niên mới chỉ nhược quán này, ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy chuyện khuê phòng của người ta?

 

Theo bản năng, hắn đang lo lắng khi vào đêm thanh niên kia sẽ lặng lẽ lẻn vào phòng nàng, cùng nàng làm chuyện thân mật xấu hổ kia?

 

Ở trong trấn nhỏ, không phải hắn chưa từng gặp qua cử chỉ thân mật giữa nam nữ, nhưng lúc ấy khi mặt trời ngả về tây, chiều hôm buông xuống, một đôi nam nữ dựa vào cửa chùa, ôm nhau say sưa hôn môi, hình ảnh đó lại như đao khắc họa, khắc sâu vào đáy lòng hắn.

 

Hắn không rõ đó là cảm giác gì, chỉ vội vàng liếc qua, còn chưa từng nhìn thẳng hai người kia.

 

Chính mình làm thể nào nói cơm đã xong, ngồi đối diện hai người đó nhai kỹ nuốt chậm ăn hết bữa, Lan Diệp thì nói đùa với bọn họ gì đó, những chuyện này hắn đều không nhớ được.

 

Trong ánh chiều nhàn nhạt, hắn chỉ đại khái thấy rõ diện mạo của thanh niên huyền y kia, rất xứng với nàng.

 

Hắn lẳng lặng nuốt hết bữa cơm chẳng rõ mùi vị gì.

 

Chỉ mơ hồ cảm thấy rau dại trong núi càng ngày càng đắng.

 

Đêm khuya tĩnh lặng, khách ở trong núi cũng nghe tiếng côn trùng mà trằn trọc khó vào giấc.

 

Đang lúc mơ màng, dường như nàng nghe được tiếng nước trong viện và cả tiếng bước chân tới lui trong sân, có lẽ là đến khi ánh rạng đông lộ ra mới ngừng lại.

 

Già Diệp cũng có tâm sự sao?

 

Sí Nhi nửa tỉnh nửa mê, miễn cưỡng nhắm chặt hai mắt, dung nhập vào bóng tối trong phòng.

 

***

“Sư phụ, sư phụ, đại ca ca tới!”

 

Tiểu Lan Diệp đã chơi với đại ca ca một hồi lâu, thấy sư phụ trước giờ vẫn luôn dậy sớm lại chậm chạp không xuất hiện, lúc này mới chạy đến gõ cửa phòng hắn.

 

“Thân thể vi sư không khỏe, không làm được cơm đãi khách.”

 

Thanh âm trong phòng rầu rĩ còn có chút ủ rũ, không hề giống với sư phụ không gì không thể làm mà Lan Diệp vẫn biết.

 

“Sư phụ, người thế nào rồi? Người mở cửa đi, Lan Diệp xem xem?” Rốt cuộc vẫn là đồ nhi hắn vất vả nuôi lớn, cô bé lập tức sốt ruột gõ cửa.

 

“Không có gì đáng ngại.” Lòng hắn trở nên ấm áp, “Trong bếp có hầm hai củ khoai sọ, con lấy ăn đi.”

 

Giải quyết xong đồ ăn cho ái đồ, hắn sẽ có thể tiếp tục vùi ở góc phòng nho nhỏ của mình sao chép từng quyển kinh văn một trong đầu.

 

Trước mắt chỉ có những thứ kinh văn này mới giống như phù cứu mạng hắn, miễn cưỡng có thể tạm thời rửa đi đầu óc dơ bẩn của hắn...

 

Mặc dù khuôn mặt của ân sư đã sớm mơ hồ nhưng cũng bị hắn dời ra ngoài, tẩu hỏa nhập ma tưởng tượng ra người ân cần khuyên giải chính mình, dặn dò hắn đừng lầm đường lạc lối...

 

“Vậy sư phụ nghỉ ngơi cho khỏe, con và đại ca ca, tỷ tỷ cùng đi chơi đây!”

 

Trẻ con dù sao vẫn là trẻ con, quanh quẩn ngoài cửa phòng hắn hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được chạy đến bên cạnh người khác.

 

Vì thế trong viện rất nhanh đã truyền đến tiếng cười vui đùa của hai lớn một nhỏ.

 

“Ca ca, cái cây này cao như vậy, vì sao ca ca thoáng cái có thể trèo lên?”

 

“Muội nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao.”

 

“Oa! Hay quá!”

 

“Tỷ tỷ cũng lên đây được không?”

 

“À, thế thì phải hỏi tỷ ấy có để ta ôm không?”

 

____

Tí tách!

 

Giọt mực rơi xuống kinh văn đang chép dở, nháy mắt tạo thành một vùng tối đen.

 

Giống như lòng người đang cầm bút kia, hoàn toàn bị rối loạn, rót đầy tạp chất, rốt cuộc không còn trong sáng nữa.

Bạn đang đọc:[18+] Trụ Trì, Xin Dừng Bước!Chương 131
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.