Bạn đang đọc:[18+] Trụ Trì, Xin Dừng Bước!Chương 151

Dù sao trẻ con cũng không giỏi che giấu, ánh mắt không tự chủ bay tới chỗ Phật điện hoang vu cũ nát.

 

Thanh niên huyền y ngồi dậy, bước chân nặng nề đi tới hướng cửa lớn đóng chặt kia.

 

“Đại ca ca, huynh đừng đi mà!”

 

Lan Diệp còn muốn vãn hồi chút gì đó mặc dù nàng không hiểu rõ lắm, nhưng mà nhìn ra được sư phụ và đại tỷ tỷ ở trong đó làm chuyện gì rất quan trọng, không thể tùy tiện bị người ta biết! Nếu làm hỏng chuyện của sư phụ hoặc đại tỷ tỷ lại chạy, vậy thì nguy rồi!

 

Thanh niên phát hiện huyền cơ sao có thể ngừng lại, chớp mắt đã đứng ngoài cửa điện.

 

Ngay khi hắn một tay vận công, chuẩn bị phá vỡ cửa lớn khóa chặt kia, chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng.

 

Cửa mở ra từ bên trong!

 

“Lan Diệp, ồn ào gì vậy?” Trong cánh cửa, mái tóc màu đen đổ xuống khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, dáng vẻ đẹp đẽ, sừng sững như tượng thần.

 

Mặc dù y phục hắn còn hoàn chỉnh nhưng tóc dài vẫn chưa buộc, vẫn hiện lên một hơi thở lười biếng mà khi vừa rời giường mới có. Càng chưa nói khóe mắt đuôi lông mày nam nhân đều nhiễm vết tích sau khi túng dục thâu hoạ...

 

“Nàng đâu?” Mặc dù đối phương một dáng vẻ lãnh đạm đứng trước cửa làm như không thấy hắn, Cận Ca lại không rảnh nổi giận với hòa thượng phá giới này, bước chân đi vào trong điện.

 

Một luồng khí mạnh mẽ tập kích về phía hắn ngay tại lúc này!

 

“Nơi đây là cấm địa của bản tự, thí chủ vẫn không nên xông loạn thì hơn.” Nam tử tóc dài phấp phới kia vẫn tự cho mình là tăng lữ, ra tay mặc dù đã mất đi tinh hoa nội công Phật pháp nhưng nội lực lại vô cùng dồi dào, ngăn cản Cận Ca ở bên ngoài, qua mấy chiêu vẫn khó tiến nửa bước.

 

Hòa thượng này mấy năm không gặp, không có tâm pháp giáo phái cũng tự học thành tài, công lực chỉ có thể nói chỉ tăng lên chứ không giảm đi...

 

“Miếu hoang gì, còn cấm địa, đổ bỏ đi!” Cận Ca không thèm lãng phí miệng lưỡi với hắn, tự mình hô lớn vào trong điện: “Sí Nhi, ra đây! Bên kia có việc gấp tìm nàng về!”

 

Lúc nghe thấy hắn gọi cái tên “Sí Nhi này, lông mày hòa thượng anh tuấn chau lại một chút.

 

Tâm tư muốn đuổi hắn đi ngược lại không khẩn cấp như vậy, mặc cho hắn gọi ngoài Phật điện.

 

“Bọn họ phái người tới đón nàng.”

 

“Là... đứa bé...”

 

“Nàng nghe thấy không? Đứa bé... muốn gặp nàng một lần cuối cùng.”

 

***

 

Sí Nhi đi ra.

 

Mang theo một thân xấu hổ chật vật.

 

Nàng lại ngay cả thời gian để ngượng cũng không có, thất hồn lạc phách tùy tiện mặc lên váy sa của mình lúc đến, mái tóc toán loạn rơi mất trâm cài cũng không quan tâm, đi theo Cận Ca ra cửa điện...

 

Đứa bé, con của nàng...

 

Người kia đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn nàng, cuối cùng không ngăn cản.

 

“Sư phụ?” Lan Diệp không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn mặt không biểu cảm, bàn tay nhỏ của nàng lắc lắc bàn tay hắn, lộ vẻ muốn hắn ra tay giữ lại.

 

Lúc này, nữ tử đã ra khỏi cửa bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn một cái.

 

Trong đôi mắt kia ẩn ẩn ánh nước, có hốt hoảng bị thương, còn có một cỗ thù hận mãnh liệt...

 

Đâm vào trong lòng hắn đau xót.

 

Có một nháy mắt như thế, dường như nàng muốn dừng lại, nói gì đó với hắn nhưng mà Cận Ca một bên nhìn nàng, lại nhìn một lớn một nhỏ trong viện, lưỡng lự giữa môi một lát, nói: “Không có quan hệ gì với hắn. Đi thôi!”

 

Nàng thất tha thất thiểu, nắm lấy cánh tay Cận Ca, giống như không có chủ kiến.

 

Thanh niên ôm nàng lên, lướt xuống dưới núi như bay!

 

Nhanh chóng không còn bóng dáng.

 

Chỉ còn lại gió núi chầm chậm, cỏ cây lắc lư.

 

Còn có một lớn một nhỏ ngây người trong chùa.

 

“Sư phụ, có phải tỷ tỷ sẽ không quay lại nữa không?”

 

Lan Diệp giống như có chút nản lòng, nới lỏng tay người lớn, ngồi xổm xuống, hai tay chống lấy cằm, đôi mắt to nhấp nháy nhấp nháy, vẫn ngắm nhìn cửa viện trống rỗng.

 

Trả lời con bé là một trận gió lạnh lẽo.

 

Trong ngày nóng thổi khiến đứa bé nổi da gà cả tay.

 

_________

Tên của nàng là tổ phụ đặt cho lúc còn sống.

 

Tư Quân.

 

Giống như một loại nghi thức, một loại kỉ niệm, tưởng niệm gửi gắm của thân nhân, ghi lại tất cả tâm sự của mẫu thân nàng.

 

Lúc Tiểu Tư Quân ra đời khó sinh, mang theo một thân bệnh.

 

Dưới sự chăm sóc của toàn bộ phủ ngự y, qua ngày ở cữ, ngay cả mẹ ruột của nàng cũng có chút không nhận ra nàng, mang theo vài phần cẩn thận từng li từng tí, chỉ dám ôm nhẹ nàng một cái.

 

Cũng không lâu sau, tổ phụ qua đời.

 

Toàn bộ vương quốc đổi một chủ nhân khác.

 

Mà nàng, cũng có thêm một phụ thân.

 

Vị phụ thân này tướng mạo anh tuấn, ánh mắt thâm thúy, phong độ nhẹ nhàng, nụ cười ấm áp, rất được Tiểu Tư Quân thích.

Bạn đang đọc:[18+] Trụ Trì, Xin Dừng Bước!Chương 151
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.