Đúng, Cận Ca, ngươi tránh ra đi, cầu xin ngươi… Sí Nhi cắn chặt răng, cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ nữa, nàng thầm khẩn cầu trong lòng!
Nàng đưa lưng về phía Cận Ca, đương nhiên không thể nhìn thấy, thiếu niên kéo Cận đại nương sang một bên, rỉ tai vài câu gì đó, Cận đại nương thoáng đổi sắc mặt, sau đó lập tức che giấu, tỏ vẻ tự nhiên mà phơi đồ.
“Chân cô nương còn chưa khỏi, vị này… Công tử, vẫn nên nghỉ ngơi vài ngày đã, đợi cô nương đi đứng linh hoạt rồi đi cũng không muộn.”
Cận đại nương có ý giữ lại, Cận Ca vẫn mang vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ nhìn chằm chằm hai người, một hồi lâu sau mới hậm hực vào nhà.
Với tình tình xưa nay của Già Diệp tăng nhân, đến cả nói một chữ nửa câu với người khác hắn cũng ngại nhiều, làm sao bằng lòng ở lại nhà người khác được? Nhưng chẳng hiểu do đâu, có lẽ là thật sự không nỡ để cô nương trong lòng mang vết thương theo hắn đi xa, hoặc có lẽ chỉ đơn thuần dáng vẻ mất mát của thiếu niên lấy lòng hắn, ma xui quỷ khiến, hắn lại đồng ý ở lại Cận gia thật.
Cũng chính quyết định nhất thời này của hắn đã trở thành một khởi đầu khiến người ta hối tiếc sau này.
Căn viện Cận gia thoạt nhìn không nhỏ, nhưng phần thật sự có thể ở cũng chỉ có hai gian.
“Ừm, không biết vị… công tử này có quan hệ thế nào với cô nương?” Vào đêm, Cận đại nương ôm một chiếc chăn dày vào, chỉ vào thanh niên không rời nón lá kia, tò mò hỏi Sí Nhi.
“B… Bạn ạ.” Sí Nhi hơi do dự, sau đó dựa vào suy đoán lúc trước của Cận đại nương, vội lấy danh bạn bè để lấp liếm ——
Trừ cái này ra, nàng cũng không biết nên trả lời thế nào nữa… Dù gì thì nàng cũng là một cô nương, đi với một tăng nhân trong tự viện, mặc dù chỉ là bạn thì cũng đã khiến người ta phải kinh ngạc rồi nhỉ? Huống chi là quan hệ khác?
“Ồ… Vậy đêm nay cô nương ngủ cùng ta đi.” Bày chăn xong, Cận đại nương chỉ chỉ Cận Ca đang tập trồng chuối ở trong góc, “Tiểu tử con còn dựng ở đây làm gì, dẫn vị công tử này đến phòng con nghỉ tạm đi!”
Thiếu niên bĩu môi một cái, cựa mình đứng lên, tư thế như cá hất đuôi lặn vào biển, cực kỳ linh hoạt. Hắn vẫn luôn quan sát vị thanh niên tuấn mỹ tỏa ra mùi đàn hương nhàn nhạt, “Ta không thích mùi này.”
Hả? Cận Ca đang có ý gì vậy? Ngại hòa thượng thối?! Nhưng rõ ràng mùi trên người Già Diệp thơm lắm mà, nàng chỉ ngửi một lần liền nhớ mãi không quên…
“Tiểu tử hư đốn, con nói gì đó?” Cận đại nương đấm con trai một quyền, “Còn không mau đi dọn dẹp sạch sẽ đi?!”
Thiếu niên mở cửa sang phòng kế bên, miệng còn lẩm bẩm: “Công tử gì chứ, còn chẳng phải hòa thượng thối…”
“Đợi đã.”
Giọng nói vừa trầm vừa lạnh của thanh niên vang lên như tiếng đàn cổ du dương, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Ta ở chung với nàng ấy.” Tháo nón lá mà ngay cả dùng bữa cũng không rời ra, tăng nhân bình tĩnh ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu hút nhìn thẳng thiếu nữ Hắc Vũ tộc đang sợ ngây người, “Ban đêm nàng ấy cần người chăm sóc.”
“…”
“…”
“…”
Ba người trong phòng đều rơi vào trầm mặc.
Trời xanh ơi! Ai đó nói cho nàng biết đi, người trong lòng nàng luôn lạnh như băng, vậy mà giờ đột nhiên bày tỏ sự coi trọng yêu quý trước mặt người khác… Nàng nên phản ứng thế nào đây?! Hơn nữa —— hắn vốn là một người tu hành không hỏi thế sự, càng không thông chuyện tình nam nữ mà…