Bạn đang đọc:[18+] Không Gặp Không Nên DuyênChương 68

Tiêu Tiêu nói: “Nhiều lãnh đạo với trưởng bối ở đây thế này, em không dám ngồi bàn trên đâu ạ.”

 

Đoạn Mặc Ngôn vô cùng tự nhiên cầm tay cô, kéo cô đi về phía trước, “Mọi người đều ngồi ổn thỏa hết rồi, dời chỗ càng thêm phiền nữa.”

 

Tiêu Tiêu bị anh nắm lấy, lòng bàn tay như bị bỏng lửa vậy, thầm dùng sức giằng ra, nhưng sức của đối phương mạnh như trâu, căn bản không coi cô ra gì. Ánh mắt của tất cả những người trên bàn đều tập trung về phía bọn họ, làm cho cô thấy cả người đều không tự nhiên.

 

Cô bị anh dắt đến chỗ ngồi bên cạnh anh, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, Tiêu Tiêu không thể nổi đóa, dùng sức giật hai cái cũng không thể giằng ra, thế là đạp mạnh lên đôi giày da derby màu đen hoàn toàn bằng thủ công của anh.

 

Chân mày của Đoạn Mặc Ngôn cũng không nhíu lại chút nào, nhận lấy menu gọi món của tổng giám đốc doanh nghiệp nước ngoài đưa qua, đặt nó lên mặt bàn, nhưng không hề buông tay Tiêu Tiêu ra, ngược lại mười ngón tay đan xen còn ngang ngược dùng thêm một phần sức siết chặt lại.

 

Tiêu Tiêu nhỏ giọng kêu đau một tiếng, tức tối rút chân về. Đoạn Mặc Ngôn quay qua nhìn cô một cái, mới thả lỏng sức mạnh trên tay ra, nhưng vẫn giữ tay cô trong lòng bàn tay như trước.

 

Một tay Tiêu Tiêu lật đổ ly trà, vừa vặn đổ vào tay của hai người.

 

“Xem tay chân em vụng về kìa.” Cô lấy khăn giấy, vờ giơ tay lên để lau.

 

Đoạn Mặc Ngôn lại dùng sức siết tay cô một cái, lúc này mới không chút dấu vết buông tay cô ra.

 

Tay của Tiêu Tiêu được tự do, liền đặt mãi trên mặt bàn không chịu để xuống.

 

Bữa cơm kết thúc, chủ khách đều vui, chỉ có cô là như ngồi trên bàn đinh, bởi vì tầm mắt của Đoạn Mặc Ngôn cứ như âm hồn không tan khóa chặt cô không buông, hơn nữa cô còn phải để ý từng cử chỉ của anh, thần kinh bị kéo căng hết sức, chỉ sợ mình không cẩn thận một chút thôi lại bị anh đùa cợt nữa.

 

May mà bữa tiệc đã tan, Đoạn Mặc Ngôn nói muốn đưa cô về, đã bị cô lấy cớ cùng đường với hiệu trưởng mà từ chối. Anh thế mà chỉ gật đầu một cái, không gò ép gì thêm.

 

Thái độ bình lặng ấy càng làm cho cô thêm lo lắng đề phòng.

 

Ngồi trên xe của trường, cô cố gắng bình tĩnh lại, lúc này tin nhắn wechat lóe lên, tên người hiển thị trên đó là “Anh Đoạn”.

 

[Ngày mai muốn đi đâu chơi, anh có thời gian rảnh.]




Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, trong đầu hiện lên gương mặt mỉm cười thân thiết của Hạ Dung, thoáng chốc nhịn không được, nhanh chóng nhắn lại hai chữ trả lời: [Đồ khốn]

 

Rất nhanh đã có tin nhắn báo về, [Tại sao?]

 

Tiêu Tiêu thiếu chút nữa tức đến mắt nổ cả đom đóm.

 

Cô cất di động vào, không để ý nữa.

 

Một hồi sau âm báo wechat lại vang lên, cô không muốn xem, lại sợ là tin nhắn của người khác, mím môi móc di động ra.

 

[À, anh với Hạ Dung chia tay rồi.]

 

Trong lòng Tiêu Tiêu rơi bộp một cái.

 

Lúc này hiệu trưởng Cổ thân thiết đến ngồi xuống trò chuyện với cô, Tiêu Tiêu lòng rối như tơ vò chỉ có thể cất di động vào, miễn cưỡng đáp lời.

 

Xe vào đến sân trường, Tiêu Tiêu còn chưa xuống xe, di động đã vang lên.

 

“Tiếu Tiếu, em về rồi hả?” Tống Hiếu Nhiên cười khẽ hỏi.

 

“Sao anh biết?” Tiêu Tiêu kinh ngạc.

 

“Ra đây đi, anh đang ở ngoài cổng trường.”

 

Tiêu Tiêu chạy ra ngoài cổng lớn, đã thấy Tống Hiếu Nhiên đứng dựa trên đầu xe chờ cô.

 

“Anh Hiếu Nhiên, anh ở đây chờ em nãy giờ à?”

 

Tống Hiếu Nhiên cười cười, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp trang sức hình chữ nhật màu hồng phấn, “Quà, cho đó.”

 

Tiêu Tiêu nhìn anh, nhận lấy chiếc hộp mở ra xem.

 

Bên trong là một sợi dây chuyền vàng kiểu mắt xích cực mỏng, ở chỗ nối tiếp là hai chữ cái tiếng anh “X”. Nhìn vào vô cùng đơn giản mà phóng khoáng.

 

“Thích không?” Tống Hiếu Nhiên nhìn cô chăm chú hỏi.

 

Tiêu Tiêu do dự một lúc, “Thích, nhưng mà quý giá quá, em không thể nhận được.”

 

“Cái này là vàng hồng, không đáng bao nhiêu tiền đâu.” Tống Hiếu Nhiên thoáng ngừng một chút, “Thực ra sợi dây chuyền này anh đã mua từ năm em tốt nghiệp trung học rồi, vốn muốn làm quà mừng em đậu đại học.”

 

Tiêu Tiêu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt thay đổi cực kỳ phức tạp.

 

Tống Hiếu Nhiên nhìn vào mắt cô một lúc, cười khổ, “Giữ đi, coi như anh đầu cơ trục lợi vậy.”

 

Tiêu Tiêu cầm lấy hộp trang sức hồi lâu, chậm rãi đóng chiếc hộp lại, đưa đến trước mặt Tống Hiếu Nhiên, vẫn là câu nói đó, “Cái này quá quý giá, em không thể nhận được.”

 

“Là quá quý giá, hay là quá không đáng tiền?” Tống Hiếu Nhiên không muốn nhận, trầm giọng hỏi.

 

Tiêu Tiêu không cách nào trả lời được.

 

Đêm đó Tiêu Tiêu mơ một giấc mơ.

 

Trong mơ có một cô gái nhỏ cầm một cái rìu đang chặt cây, bị cái rìu làm chân mình bị thương, chảy rất nhiều máu, cô khóc rồi ném cái rìu vào hồ nước. Đột nhiên viện trưởng Vương cầm ba cái rìu từ trong hồ đi ra, hỏi cái rìu nào là của cô. Cô gái nhỏ trông thấy cái rìu còn dính vết máu của cô, khóc lên nói: “Cái rìu này đau quá đi, cháu không cần nữa.”

 

“Thế cái này thì sao?” Viện trưởng Vương lại chỉ sang một cái rìu bền chắc không màu mè hỏi.

 

“Nó không đẹp bằng cái vốn có của cháu.”

 

“Vậy cây bằng vàng này thế nào?” Viện trưởng Vương chỉ vào một câu rìu lấp lánh ánh vàng hỏi.

 

“Trên đó có độc đó.”

 

Tiêu Tiêu chợt giật mình tỉnh giấc, lại không nhớ được mình đã mơ thấy gì.

Bạn đang đọc:[18+] Không Gặp Không Nên DuyênChương 68
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.