Bạn đang đọc:Chuyện Chàng Mồ Côi (18+)Chương 24


 
Mặt anh đầy vẻ ngại ngùng còn chưa kịp thu lại, đã bị Gia Duẫn ôm lấy eo, cằm cũng đặt lên bụng anh, cô hơi nghiêng mặt, nói với anh: "Xem đến đâu rồi?"
 
Hơi thở phả vào trước lồng ngực, ham muốn bẩn đục vốn bị kìm nén lại vào giờ phút này lại bị cô dẫn dụ. Kế Hứa nắm lấy xương cổ tay của cô, kéo người xuống khỏi người mình, đi đến trước bàn học tìm giấy bút viết một câu.
 
[Cậu đừng nên xem những thứ này]
 
Gia Duẫn nhìn thấy lời này, bật tiếng cười khúc khích. Quơ quơ tờ giấy cầm trong tay, dửng dưng nói: "Cuốn sách này quá dâm loạn rồi, không thích hợp để cậu đọc, lần sau sẽ mang cuốn sơ cấp cho cậu học tập."
 
Nghe xong, hơi thở của Kế Hứa tắc lại, nhìn thấy cô nâng quai hàm và vẫn bày ra bộ dạng hư hỏng không thuốc chữa kia, đành bất đắc dĩ lắc đầu, khó chịu không lên tiếng mà đan chiếu tre.
 
Từ lúc sáng đến buổi tối, những đám mây chiều lén lút tập kích đến gần từ ngoài ngọn núi phía xa, làn gió mát mẻ thu lấy thời tiết nóng như thiêu đốt của cả ngày, màu của ngọn núi trong ánh chiều tà phản chiếu âm u bỗng biến đổi. Mãi đến lúc hoàng hôn, Kế Hứa đi đốt đèn lên mới phát hiện đứt cầu dao và bị mất điện rồi, hóa ra buổi chiều không phải cái quạt điện cũ đình công, mà là do sự cố mạng lưới điện của cả làng bị kéo xuống.
 
“Cái gì chứ... Đang yên đang lành mất điện gì chứ!” Gia Duẫn ném cuốn tiểu thuyết lên giường, nhào qua ôm chặt lấy eo Kế Hứa: “Tôi sợ tối, cậu phải ở bên cạnh tôi!”
 
Màn đêm buông xuống, trong căn phòng mất đi ánh sáng, toàn bộ rơi vào một mảng u tối, Gia Duẫn dính lấy anh, làm cách nào cũng không chịu buông ra. Kế Hứa đành gật đầu đồng ý, thấy cô chân trần giẫm trên đất, lại thầm thở dài, khom lưng bế người lên, đi đến bên giường tìm một đôi dép lê, lúc này mới đặt cô xuống.
 
Gia Duẫn mang dép xong, híp mắt cười: "Ôi... Sao cậu thân mật như vậy chứ?" Nói xong, đôi tay không yên phận kia lại men theo cánh tay của Kế Hứa chậm rãi di chuyển lên, tiếp đó nhéo một cái trên cánh tay rắn chắc kia, mở miệng nói không rõ ý nghĩa: " Sức lực lớn như vậy, sau này không lo bị ế rồi... ”
 
Trong phòng âm u, lúc Gia Duẫn nói chuyện hơi thở cứ thế mà phả vào cổ anh, cảm giác nóng bỏng  rực cháy, nhưng những lời nói ra từ trong miệng của cô lại thực sự nghe không ổn, Kế Hứa nhíu mày, nắm lấy tay của cô kéo xuống khỏi bả vai mình.

 

“Ây da!” Gia Duẫn đau đớn kêu lên: “Cậu, tên lỗ mãng này! Làm tôi đau rồi!”

 

Hai người hùng hùng hổ hổ ra khỏi ký túc xá, xa xa trông thấy một đám người tụ tập bên bãi tập, bưng bát cơm hóng mát làm tiêu tan cái nóng kia. Bước chân của Gia Duẫn khựng lại, giận dỗi giẫm hai cái, đôi giày không ngừng ma sát trên nền măng : “"Chúng ta cũng đến đó sao?"

 

Kế Hứa nhìn ra cô không muốn đến đó chung vui, lại dắt cô vào ký túc xá, anh kéo chiếc chiếu từ trên giường của mình ở kí túc xá 102 bên cạnh ra cuộn lại, lại nhấc một ngọn đèn dầu đậu nành lên và dẫn cô đi về hướng cửa thang gác.

 

Gia Duẫn nhìn hành lang tối om, bước chân có chút chần chừ, quay lại xin anh giúp. Kế Hứa nhấc ngọn đèn dầu trong tay lên, hơn nửa lượng dầu đậu nành đung đưa, lắc lư bên trong, ngọn đèn dầu cháy nhẹ nhàng, ánh lửa chiếu rọi một mảng sáng trưng giữa thang gác.

 

Anh nghiêng người, bảo Gia Duẫn đi phía trước, bản thân anh kế sát phía sau cô và đi lên lầu.

 

Nóc nhà bằng phẳng, buổi tối hôm nay có mảnh trăng treo trên đầu, toả ra thứ ánh sáng dịu dàng. Kế Hứa trải chiếc chiếu tre nhỏ trên nền đất ở chính giữa, đặt ngọn đèn dầu một bên.

 

“Oa, ở đây có thể nhìn thấy bầu trời sao.” Gia Duẫn ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời trong xanh lộng lẫy bao la, có chút phấn khích hô lên: “Trước đến giờ tôi chưa từng thấy nhiều sao như vậy.”

 

Cô ngồi trên chiếu tre, hai cánh tay đưa ra sau, hơi ngửa người lên, ánh mắt từ đầu đến cuối không thể tách rời biển sao mênh mông kia.

 

“Kế Hứa.” Cô đột nhiên lên tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía anh, sau khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm và đen láy kia, lại lẩm bẩm: “Bầu trời sao ở nơi này thật đẹp nhìn không chân thật chút nào, ở chỗ của chúng tôi không có bầu trời đêm như vậy.”

 

Trong thành phố không có bầu trời đầy sao, cũng không có đồng ruộng bát ngát và rộng lớn như vậy.

 

Kế Hứa dừng lại một lúc, mượn ánh sáng nhạt của đèn dầu mập mờ, viết một câu.


 

[Đây không phải là trời sao thì là gì?]

 

“Là một bức màn tranh, cậu xem, các ngôi sao là được người tô điểm từng hạt từng hạt, còn có, trăng lưỡi liềm hơi móc kia có giống cái sài đao nhỏ kia của cậu không?” Gia Duẫn nhìn anh cười, đôi mắt lấp lánh, xinh đẹp như biển sao: "Tôi biết rồi, toàn bộ đầu trời đêm này đều là cậu đã dệt ra. Đúng không?”

 

Sao sáng buông xuống lộ ra dãy ngân hà, ánh đêm bao la.

 

Kế Hứa nhìn vào mắt cô, nhưng lại không thể tìm ra một chữ sai trong logic hỗn loạn của cô.

 

Trên đời này bất luận lời nói trên trời dưới thốt ra từ trong miệng cô, dường như đều là đúng.

 

Ánh trăng khuyết làm thành thuyền, từng dãy núi là bức màn mênh mông bát ngát, Gia Duẫn nằm thuyền nhỏ Kế Hứa đan cho cô, tung bay trong dải ngân hà tươi sáng này.

 

“Tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé.” Gia Duẫn đặt tay ra sau đầu, nằm ngửa trên chiếu tre, hai tay gối sau đầu, “Có muốn nghe không?”.

 


 

Cô nhìn bầu trời bao la, anh chỉ nhìn về phía cô.

 

“Đã từ rất lâu rồi, lâu lắm rồi.” Cô kéo âm cuối ra thật dài, bày ra điệu bộ của người kể chuyện: “Có một chú gấu con rất dễ thương, cậu ta khôn ngoan và hiểu chuyện, ai gặp cậu ta rồi cũng vô cùng quý mến. Khi đó trong rừng rậm lưu truyền một cách nói thế này, động vật không thể ra ngoài vào đêm có ánh trăng. Nghe đồn ban đêm có ánh trăng ẩn hiện sẽ dẫn dụ kẻ xấu đến đoạt mất hồn phách. Cho nên rừng Bồ Đán trong mấy chục năm đó, không có động vật nào ra ngoài trong đêm ánh trăng ẩn hiện."

 

Giọng Gia Duẫn lúc kể chuyện uyển chuyển, diễn đạt động lòng người, Kế Hứa nhìn bên mặt của cô và bị câu chuyện vừa mới bắt đầu thu hút. 


 

nhìn bên mặt của cô và bị câu chuyện vừa mới bắt đầu thu hút.


 

 

Cô bèn tiếp tục: "Nhưng cậu bé gấu là một bạn nhỏ có tinh thần khám phá rất mạnh mẽ lại giàu tinh thần trọng nghĩa, cậu ta muốn thay các đồng loại trong rừng Bồ Đán bắt lấy kẻ xấu này, để mọi người không còn phải lo lắng sợ hãi nữa. Thế là cậu ta thừa dịp gấu cha gấu mẹ ngủ lén lút chuồn ra khỏi nhà trong đêm ánh trăng treo cao.

 

 

 Ánh trăng lạ lẫm soi xuống giữa bóng rừng cây, bóng cây đè bóng cây, gấu con đi ở giữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng chân của bản thân mình, tiếng vang giẫm sột soạt xào xạc trên lá rơi. Cậu ta đi bộ từ đầu Đông đến đầu Tây, cái bóng kéo dài hơn nửa dặm cũng không gặp kẻ xấu đến đoạt mất hồn phách nào.”

 

“Vì vậy ngày thứ hai, ngày thứ ba, từ đó về sau mỗi đêm sau khi mặt trăng xuất hiện, cậu bé gấu sẽ lén ra ngoài đi dạo, cuối cùng trong một đêm không biết đêm thứ mấy, cậu bé gấu nhìn thấy một bóng dáng lén lút ở bên con sông nhỏ của đầu phía tây khu rừng, dưới ánh trăng cậu ta giẫm lên bóng mình, rón rén rón rén..."

 

Nói đến đây, giọng điệu của Gia Duẫn bất giác trầm xuống rất nhiều: "Đột nhiên, cậu ta thừa dịp tên kia chưa chuẩn bị, bổ nhào về phía kẻ xấu kia, bắt lấy hắn. Nhưng ai ngờ, người cậu ta bắt được không phải kẻ ác cực kỳ hung dữ. Mà là một con...”

 

Gia Duẫn dừng lại ở đây một lúc lâu, điều này khiến Kế Hứa không khỏi nghi ngờ câu chuyện này chính là cô ấy thuận miệng bịa ra, bởi vì cô ấy cần phải vừa suy nghĩ mới vừa có thể tự thuật lại.

 

Chỉ thấy lông mi đậm, dài và mềm mại kia của cô ấy chớp chốc lát dưới ánh trăng, Gia Duẫn lại mở miệng lần nữa: "Oa! Đó là một bé cáo cực kỳ đáng yêu! Bộ lông trắng như tuyết, đôi mắt to trong suốt, cậu bé gấu chưa từng thấy động vật nhỏ xinh đẹp như vậy, cậu ta nhìn đến ngơ người rồi nên ôm con vật nhỏ tới mức sắp sửa quên phải buông tay ra...”

 

Câu chuyện đến đây lại bị ngưng trệ hồi lâu, ngay lúc Kế Hứa cảm thấy Gia Duẫn sắp không bịa tiếp được nữa, cô lại tiếp tục: "Cậu bé gấu kể về ý định muốn ra ngoài bắt kẻ xấu của cậu ta với cáo nhỏ, bé cáo nhỏ chớp chớp mắt, lập tức nói bản thân mình cũng là ra ngoài bắt kẻ xấu.


 

 Thế là bọn họ mới gặp đã thân, nói chuyện phiếm,nói nói cười cười dưới ánh trăng. Cho đến khi ánh sáng đầu tiên xuất hiện, bé cáo nhỏ bèn vội vàng đứng dậy, nói phải về nhà rồi. Bọn họ đã hẹn gặp mặt vào một đêm ánh trăng xuất hiện, địa điểm vẫn là bên con sông nhỏ ở đầu phía tây khu rừng này. "

 

Đến đó, Gia Duẫn nhắm mắt lại, dừng lại hoàn toàn. Kế Hứa giật nhẹ ống tay áo cô, cô quay đầu nhìn lại qua, chỉ thấy môi anh mấp máy, không tiếng hỏi: [Sau đó thì sao?]

 

"Sau đó à..." Gia Duẫn suy nghĩ, cuối cùng tiếp tục bịa ra câu chuyện này: "Sau đó bọn họ sẽ gặp mặt vào mỗi đêm có ánh trăng xuất hiện, và xa nhau lúc mặt trời mọc. Cứ thế qua một khoảng thời gian dài, lâu đến mức gấu con quen thuộc và cho rằng người bạn này sẽ không rời khỏi cậu ta... Thì cáo nhỏ lại biến mất rồi.”

 

Câu chuyện đến đây, Gia Duẫn hiển nhiên đã không còn ý định kể nữa, cô muốn kết thúc vội vàng, cho qua sự tò mò của Kế Hứa: "Mỗi đêm cậu bé gấu đều đến bên sông nhỏ của đầu phía tây khu rừng Bồ Đán chờ đợi, nhưng không bao giờ đợi được bé cáo xuất hiện lại nữa. Cậu ta bắt đầu không màn cơm nước, đêm ngủ không ngon. 


 

Cuối cùng sự bất thường của cậu ta bị gia đình phát hiện, cậu kể câu chuyện gặp được bé cáo dưới ánh trăng cho gia đình, nhưng mà mọi người cho rằng cậu ta bị kẻ xấu cướp mất tâm hồn rồi, mọi người đều nói cậu ta do không ngoan ngoãn tuân thủ nên đã bị kẻ xấu bám lên người, ngay cả bé cáo dưới ánh trăng cũng là trí tưởng tượng của cậu ta, chỉ là một giấc mơ. Không có bé cáo nào dưới ánh trăng hết, tất cả đều là một sự suy tưởng của cậu ta, tất cả những điều này là sự trừng phạt cậu ta không nghe lời mà nhận lấy. "

 

Gia Duẫn nói xong thở dài một hơi: "Ok, câu chuyện kết thúc."

 

Nhưng mà kết cục hoàn thành vội vàng này lại không khiến người nghe hài lòng, Kế Hứa lại đưa tay kéo ống tay áo cô, Gia Duẫn sốt ruột nhìn về phía anh: "Kết thúc rồi, câu chuyện đã kết thúc rồi! Đứa nhỏ không nghe lời sẽ bị kẻ xấu bám lấy, là như vậy, over! "

 

Kế Hứa nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc đâu ra đấy, anh ngồi dậy, lấy giấy bút qua viết một đoạn lời nói rất nhanh rồi đưa cho Gia Duẫn.

 

[Sau đó thì sao? Gấu con đã từng gặp cáo nhỏ, từng mỗi đêm khi mặt trăng xuất hiện đều gặp nhau, sao lại thành một màn suy tưởng chứ?]

 

Mẹ ơi, tên điếc này cũng thật khó lừa. Gia Duẫn giơ tay lên xoa lông mày, tự biết đây là cậu nhóc điếc bị làm khó mà có vướng mắc.

 

"Haiz, tôi đã nói rồi, rừng Bồ Đán căn bản không có con cáo nhỏ nào. Cậu ta nói ra mọi người đương nhiên sẽ không tin. Có lẽ, con cáo nhỏ chỉ là một bạn cùng chơi mà cậu ta suy tưởng ra.”

 

Kế Hứa nghe xong sửng sốt rất lâu, lâu đến sau khi Gia Duẫn tưởng rằng anh đã tiêu hóa xong câu chuyện vô căn cứ này, anh lại cúi đầu, viết sột soạt trên giấy.

 

[Gì gọi là có lẽ? Câu chuyện là cậu kể, cậu cũng không biết kết thúc thực sự sao?]

 

Gia Duẫn thấy những lời này đầu óc như bị đập một cú, đầu óc vang lên ong ong. Sau đó sốt ruột vò tờ giấy thành một cục: "Ai bảo gấu con không nghe lời, vì đêm trăng không có con vật nào ra ngoài, cho nên chuyện gặp bé cáo này không ai làm chứng thay cậu ta, chỉ có thể trở thành một giấc mộng không biến cố mà kết thúc. "

 

Người không ngớt quấy rầy kia nghe đến đây thì đã im lặng.

 

Chỉ là vẻ mặt thất vọng và sầu khổ kia của anh vẫn khắc trên mặt không thể tiêu tan.

 

Gia Duẫn có chút không nỡ, kéo tay anh qua, đầu ngón tay trêu chọc lòng bàn tay anh một cách quen thuộc, an ủi nói: "Không phải mỗi câu chuyện sẽ có kết thúc đâu, cũng không phải mỗi câu chuyện đều là happy ending."

 

Kế Hứa nghe vậy quay đầu lại, con ngươi sâu thẳm lộ ra một chút cô đơn không cam lòng, Gia Duẫn bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, đành phải xua tay thừa nhận: "Được rồi, được rồi, câu chuyện là tôi nói bừa. Lãng phí thời gian dài của cậu nghe câu chuyện không đầu không đuôi này, xin lỗi được chưa, đừng nghĩ nhiều nữa, đều là lỗi của tôi."

 

Người bịa ra câu chuyện không có trách nhiệm, người nghe câu chuyện kia ngược lại là dùng cả trái tim.

 

Dưới bầu trời xanh, trăng sáng, mọi âm thanh đều yên tĩnh.

 

Ánh sáng trong vắt trong màn đêm từ từ chảy xuống, ánh trăng mờ ảo ngưng tụ trong giấc mộng cũ không giới hạn này.

 

Có một số người trời sinh nói không đâu vào đâu, tùy ý phóng túng, nhưng có người vẫn cứ cố chấp, cứng đầu cứng cổ, thề nguyện sống chết đi đến cuối một con đường.

 


 

Bạn đang đọc:Chuyện Chàng Mồ Côi (18+)Chương 24
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.