Bạn đang đọc:[18+] Vị Hôn Phu Giúp Tôi Làm Bài TậpChương 19

Cố Ngôn Phong nói: "Nhà ai có con cái thi vào đại học mà không phải dậy sớm đâu? Nếu cô ấy đã gả cho tôi thì tôi phải có trách nhiệm, ít nhất người khác có cái gì, cô ấy không thể thiếu."

 

Người trẻ tuổi kia chép miệng, thở dài hai tiếng: "Anh đó..."

 

Sau đó anh ta nói cái gì Khương Mịch hoàn toàn không nghe thấy, cô ngồi vào bàn ăn trước, chăm chú nhìn bát cháo trắng.

 

Không quá vài phút, Cố Ngôn Phong đã quay trở lại.

 

"Dậy rồi à? Ăn nhanh đi." Anh nói: "Em còn phải đi học, không cần chờ tôi."

 

Khương Mịch nhận lấy đôi đũa mà anh đưa cho, nói một tiếng cảm ơn.

 

Cố Ngôn Phong nhìn thấy mắt cô hơi đỏ thì quan tâm hỏi: "Ngày hôm qua em học khuya lắm à?"

 

"Bây giờ còn có thời gian đọc sách, tôi phải nghiêm túc học tập một lần, sau này mới không hối hận." Cô gật đầu: "Anh yên tâm đi, tôi sẽ giữ gìn sức khoẻ thật tốt."

 

"Ừm, như vậy là tốt." Cố Ngôn phong cũng không nhiều lời: "Học tập tuy quan trọng nhưng cơ thể cũng quan trọng không kém."

 

Sau khi cơm nước xong xuôi, anh quay sang hỏi Khương Mịch: "Có cần tôi đưa em đến trường không?"

 

"Không cần đâu." Khương Mịch nghĩ đến gương mặt anh quá mức nghịch thiên, không nghĩ sẽ đem cho anh phiền phức: "Tôi tự đi được."

 

"Vậy tôi bảo tài xế đưa em đi." Nghĩ nghĩ một lát, anh nói thêm: "Có cần mang theo vệ sĩ không?"

 

Khương Mịch cẩn thận hỏi: "Tôi có thể bảo vệ sĩ đánh người không?"

 

"Đương nhiên có thể."

 

Cô không kìm được mà kinh ngạc: "Sao anh không hỏi tôi muốn đánh ai? Vì sao lại đánh?"

 

"Không cần hỏi." Anh khẽ đáp: "Ở trường học, tôi có thể bảo kê cho em."

 

Khương Mịch: "..."

 

Cố Ngôn Phong gọi một cuộc điện thoại kêu tài xế cùng vệ sĩ tiến vào.

 

Người vệ sĩ là nữ, dáng người cao gầy, tóc ngắn, gương mặt sắc bén khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy e dè. Cô Ngôn Phong dặn dò họ vài câu khiến họ rời đi.

 

Có lẽ là vì giữ mặt mũi cho Khương Mịch nên Cố Ngôn Phong để tài xế lái chiếc xe việt dã trị giá mấy trăm vạn trở cô đến trường.

 

Nơi nguyên chủ học chính là một trường học tư nhân, học sinh ở đây đại khái chia ra làm ba loại: có tiền; thành tích đặc biệt tốt; nguyên chủ chính là loại thứ ba, vừa không có tiền vừa không có thành tích tốt.

 

Sở dĩ nguyên nhân cô có thể học ở đây là bởi ngày trước các bậc phụ huynh trong nhà không có điều kiện, biết trường này tuy dành cho tầng lớp quý tộc nhưng ban lãnh đạo lại tốt tính, thế là mở một cuộc đàm phán để con cái họ có thể học tập ở đây miễn phí, cuối cùng cũng thành công.

 

Nhưng đây là xã hội hiện thực, con nhà nghèo vào trường tư nhân học ngay lập tức cùng con nhà giàu trở thành hai phe đối lập, ngoại trừ những ai có thành tích tốt thì số còn lại đều bị bắt nạt.

 

Cho nên rất nhiều bậc phu huynh lúc trước nỗ lực cho con cái theo học trường này, nay đều đã cho con chuyển trường rồi.

 

Nhưng chuyện chuyển trường này đối với gia đình nguyên chủ tuyệt nhiên không thể. Theo cách nghĩ của Chu Tú Xuân mà nói, đi học không mất tiền lại có thể tiếp xúc với đám con nhà giàu thì tội gì mà không học, chỉ có mấy đứa ngu mới đi chuyển trường. Mục đích bà ta nuôi lớn nguyên chủ từ trước đến nay vẫn là để gả cô cho mấy kẻ có tiền. Khi nguyên chủ yêu thầm Bách Mặc không được ba mẹ đồng ý, cho nên bản thân cô ấy cũng chẳng muốn chuyển.

 

Cơ mà cứ như vậy, số phận của nguyên chủ khi ở trường ngày một thảm hơn.

 

Bởi vì đối tượng để bắt nạt ngày càng ít đi cho nên cứ có một đối tượng là cả đám đông sẽ hùa vào trêu chọc ác ý. Khương Mịch không nghĩ sẽ gây chuyện thi phi, nhưng cô biết chắc sẽ có người tìm mình gây phiền toái.

 

Đối phó với những con người này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn, lòng lương thiện cũng không phải lúc để dùng tới. So với họ, bản thân chỉ còn cách kiên cường hơn, hung ác hơn, doạ chết bọn họ thì may ra họ mới chịu thu móng vuốt.

 

Kì thi đại học đang gần ngay trước mắt, Khương Mịch không muốn lãng phí thời gian vào những việc khác nên quyết định hôm nay sẽ xử lý dứt điểm chuyện này.

 

Tuy rằng đây là trường học quý tộc, mấy chiếc xe sang trọng bình thường vẫn thấy, nhưng số lượng xe đắt cũng chẳng nhiều lắm.

 

Mà những người học ở đây kiến thức nhận biết về xe cũng không phải là bình thường, cho nên lúc thấy chiếc xe việt dã của cô đi tới liền có không ít người vây xem.

 

Khương Mịch kêu tài xế dừng xe, còn nữ vệ sĩ đỡ cô xuống ngồi trên xe lăn.

 

Lúc đám người đang vây xem khi nhìn thấy Khương Mịch, họ ngay tức khắc trợn tròn mắt, não bộ "ong" một tiếng như muốn bùng nổ luôn rồi.

 

"Vãi chưởng! Đó không phải là Khương Mịch sao?"

Bạn đang đọc:[18+] Vị Hôn Phu Giúp Tôi Làm Bài TậpChương 19
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.