Bạn đang đọc:Ác Nữ Trùng Sinh - Ác Nữ Trọng SinhChương 168

Artizea nhìn Cedric với vẻ mặt kinh ngạc. Và không nhận ra điều đó, cơ thể cô run rẩy như một cái cây, cô lùi lại một bước.

“S, sao, có thể ……?”

Artizea lắp bắp.

Cô không nghĩ ra.

Cô đã biết rằng đã có 'những kẻ quay lại'. Cadriol là một trong những kẻ đó và cũng có người quay lại Karam.

Vì vậy, cô nghĩ rằng có thể còn có nhiều hơn nữa được quay lại.

Cô nhìn kỹ vào tình trạng, lo lắng rằng ký ức có thể quay trở lại với một người nào đó có vị trí quan trọng trong nền chính trị đế quốc.

Nhưng cô không nghĩ người đó sẽ là Cedric. Cô thậm chí còn không tưởng tượng ra.

Sẽ không như vậy chứ? Nếu Cedric có tất cả những ký ức đó, anh đã không thể lấy Artizea làm vợ.

Không đời nào anh có thể yêu cô được. Trong một lúc, nhận thức ra được như vậy thôi cũng khiến cô nổi da gà và đau lòng.

Thậm chí, anh không thể chịu đựng được sự ra đời của người kế vị Evron từ cô.

“Dẫu cho nàng hỏi ta phải làm thế nào, ta cũng không biết. Điều đó hiện tại không quan trọng. Ta biết rõ nàng mà, Tia. ”

Artizea loạng choạng. Đôi mắt cô mở to như thể nghe tiếng sét đánh ngang tai.

Bởi vì cô đã hiểu tất cả ý nghĩa của từ 'biết rõ' của Cedric.

Cedric lau mặt bằng cả hai lòng bàn tay. Ngay cả làm thế cũng không làm cho tâm trí anh bình tĩnh lại, vì vậy anh đã vuốt mặt mình thêm vài lần nữa.

Ngay từ ngày đầu gặp Artizea, anh đã có linh tính.

Anh mơ về Artizea, và cảm thấy những cảm xúc sẽ không bao giờ xảy ra với một người lạ.

Dường như ký ức không tuôn trào một lúc mà cứ rơi từng mảnh từ đâu đó.

Anh cảm thấy thương hại trước tiên, sau đó là tôn trọng, sau đó là bảo vệ, và sau đó là tình yêu.

Anh cũng cảm thấy ham muốn hủy diệt, hối hận và nỗi ám ảnh ngoan cố mà anh không biết nó bắt nguồn từ đâu.

Và khi anh đứng đây và nhìn lại bây giờ, tất cả những cảm xúc đó không phải nảy sinh trong năm qua, mà đã bị đào bới từng cái một như thể nó đã bị chôn vùi.

"Nhiều như nàng biết ta, ta biết rõ nàng."

Artizea lùi lại khỏi anh và va vào cửa sổ.

"Nàng là một con người kinh khủng, điều gì đã xảy ra với Evron, bao nhiêu người ta yêu quý đã chết."

Cedric nói như thể đang nôn ra máu chứ không phải là nôn ra lời.

"Và nàng đã theo dõi ta bao lâu rồi."

“Chúa ơi, Ced …….”

"Trong khi nàng theo dõi ta, nàng thực sự nghĩ rằng ta không hề biết chuyện đó?"

Anh nghĩ rằng anh đã chuẩn bị rất nhiều. Anh đã suy nghĩ nhiều lần, quay người lại, cố gắng nói nhẹ nhàng và thận trọng. 

Vào một buổi tối yên tĩnh nào đó, anh muốn nói chuyện một cách bình tĩnh, ngồi giữa ly trà đặc pha sữa và đường.

Anh muốn nói với cô rằng đừng níu kéo quá khứ, vì anh chỉ có thể đi tới tương lai bằng cách vượt qua quá khứ.

Anh muốn nói với cô rằng anh biết cô muốn làm những điều tốt nhất có thể cho tương lai, và anh biết rằng cô đang gặp khó khăn.

Anh không thể nói vì cô đang mang thai. Anh sợ rằng Artizea sẽ không thể chịu đựng được cú sốc.

Nhưng anh nhận ra rằng đó chỉ là cái cớ. Bản thân anh cũng chưa sẵn sàng để nói ra.

Sự chuẩn bị nào là cần thiết để kết thúc cuộc trò chuyện này đây?

“Điều đó, không thể nào …….”

Artizea lắp bắp. Nhưng cô thậm chí còn không hiểu đúng câu hỏi.

Cô vô cùng sợ hãi.

Cô nghĩ chắc anh đã nhầm. Đáng lẽ cô đã có thể lừa được Cedric cho đến phút cuối cùng.

Cô hy vọng anh không biết. Sau đó, cô sẽ có thể sống như thế này.

Vui mừng, ngất ngây, luôn sợ yêu, nghĩ rằng mình không nên chấp nhận mọi chuyện một cách trọn vẹn, sau cùng, cô khao khát điều mà lẽ ra cô không dám thèm khát với cái cớ là ngu muội.

Nhưng nếu anh nhớ.

Vậy thì.

Dẫu cho cô không biết đi chăng nữa. Suy nghĩ đó cũng không lởn vởn trong đầu cô nữa. Đó là giá trị và sức mạnh của riêng cô để có thể suy nghĩ, nhưng cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì.

Cô như hết hơi. Trái tim cô bị bóp nghẹt và rất đau.

Artizea quay lưng với Cedric. Sau đó, cô chợt nhận ra rằng mình đã đeo chiếc vòng kim cương trên cổ tay.

Cô cố gắng cởi nó ra. Nhưng tay cô đang run rẩy và cô khó có thể mở khóa được.

Cedric nắm lấy cổ tay cô.

"Nàng đang làm gì đấy?"

"Chàng có nói là chàng nhớ mà."

"Tia."

“Hợp đồng mà chúng ta đề xuất ban đầu là hai năm, nhưng bây giờ đã đủ. Vấn đề thừa kế đã xong, chỉ cần giải quyết vấn đề con cái cũng chưa muộn, để không phải hối hận ”.

Artizea nói nhanh. Cô không chắc mình đang nói đúng những từ mình đã thốt ra không.

Khóa trên chiếc vòng tay không bị bung ra dù thế nào đi nữa. Cô sắp phát điên.

Cedric nắm lấy cánh tay cô và hướng nó về phía anh.

"Nàng không muốn nghe ta nói hay nàng đang giả vờ không nghe?"

"Đức ngài Cedric."

"Ta yêu nàng. Ta phải nói bao nhiêu lần để nàng hiểu đây? ”

Cedric đã rất kiên nhẫn. Bản thân anh biết rõ điều đó.

Cedric có thể chịu đựng cơn đau gấp mấy lần những người khác. Anh không lạc quan, nhưng anh biết cách suy nghĩ tích cực.

Anh có thể chịu đựng nỗi tuyệt vọng. Anh nuôi một hy vọng nhỏ nhoi và đã sống với nó gần hai mươi năm.

Nhưng có những lúc anh cũng không thể chịu đựng được nữa. Và luôn luôn do Artizea tạo ra.

Theo bất kỳ nghĩa nào.

“Ta đã cố gắng che giấu những cảm xúc này mãi mãi. Ta cảm nhận được ánh mắt của nàng, ta biết nàng, ta có lòng thương hại với nàng, ta yêu nàng, nhưng ta không thể tha thứ cho nàng. ”

Loại chuyện này, trái tim này thật không thể dung thứ được. Những người chết dưới tay cô, những người chết bởi công việc của cô, không thể cho phép anh làm điều đó.

“Tuy nhiên, ta yêu nàng. Dù có cố gắng che đậy nhưng tình cảm vẫn không nguôi ngoai! ”

"Dối trá!"

Artizea mặt đối mặt với anh hét lên. Cedric gầm lên.

"Đừng đánh giá trái tim ta bằng những suy nghĩ của nàng!"

Artizea từng nói rằng con người bị phản bội bởi những điều không thể ngờ tới.

Những gì cô nói hiếm khi sai. Nó thực sự là như vậy.

Cedric đã phản bội Evron. Nếu trái tim này đang không phản bội, thì nó là gì?

Dù vậy, anh vẫn quyết tâm yêu cô.

Mối hận không nguôi ngoai mà giờ nó chỉ còn lại trong ký ức của riêng Cedric. Vì vậy, tại sao anh không thể tự mình chịu đựng?

Nếu trí nhớ của anh xuất hiện trước, anh đã không dám đưa tay ra.

Nhưng tình yêu đã đến trước.

Họ đã khiêu vũ, kết hôn và ôm hôn nhau.

Và chuyện gì cũng không thể biến mất đi được như anh muốn.

Ngay cả khi đã nhớ ra mọi thứ, anh vẫn không thể buông bỏ mọi thứ.

"Ta yêu nàng! Chúng ta đã kết hôn và có một đứa con! Tất cả những nỗi đau mà nàng gây ra cho ta và sự oán hận đã tích tụ trong Evron đều đã không còn nữa! ”

"Nhưng không có nghĩa là mọi chuyện như chưa từng xảy ra!"

Artizea hét lên.

“Giờ thì chàng đã biết ta là người như thế nào rồi đấy! Không có nghĩa là lần này ta đã sống khác đi đâu! "

“Đừng hiểu lầm ta! Là ta đã chọn nàng! Chứ nàng không hề chọn ta!”

Artizea túm chặt vạt áo trước ngực và lùi thêm một bước. Cedric nắm lấy cánh tay cô khi cô định chạy đi và ôm lấy cô.

Môi của họ chạm nhau. Tiếng rên rỉ đau đớn từ cổ họng của Artizea bị miệng Cedric hút vào.

Ngay sau đó, tay chân của Artizea mất đi sức lực và cô rũ xuống. Cedric đỡ cô, ôm cô và khóa cô trong vòng tay của mình.

Rồi anh nhìn vào mắt cô, nắm chặt cằm và ôm má cô.

“Nàng quên rồi à? Ta đã hỏi nàng về một kế hoạch ”.

“Chúa ơi, Ced …….”

“Ta chịu trách nhiệm cho tất cả những gì thuộc về nàng, sống ở đây, làm vợ ta, và làm tất cả những điều này, và ta đã khởi đầu chuyện này. Nàng đang không lừa dối được ta đâu. ”

Artizea bây giờ muốn ngừng nhìn vào anh. Nhưng đôi mắt của Cedric không cho phép điều đó.

Artizea nhớ lại đôi mắt đó. Vì vậy, đôi mắt của cô đã bị mờ đi bởi những giọt nước mắt.

Đó là một cái nhìn khó quên.

Đó là ánh mắt khi Cedric quỳ xuống và cúi mình trước cô, vào thời điểm không lời nào thốt ra được từ môi cô, ý chí của Lysia đã tiếp thêm cho cô sức mạnh.

Như một bức tượng, sừng sững giữa quảng trường, bị mưa gió tạt vào, khuôn mặt đỏ bừng như đón ánh bình minh của mặt trời.

Vượt lên trên tất cả những hận thù và oán hận, có một người đàn ông đã quỳ gối hỏi về dự tính cho tương lai của cô vì anh biết cô và tin tưởng vào khả năng của cô.

“Vào lúc ấy, nếu nàng đã sống lại và nói cho ta biết sự thật, chẳng lẽ ta lại không chấp nhận nàng và bắt nàng phải chịu trách nhiệm sao? Chưa hết, lẽ nào ta lại có thể coi nàng là kẻ thù mà không phải là cố vấn của ta ư? ”

Artizea lắc đầu. Cô đã có câu trả lời chắc chắn cho câu hỏi này.

Anh có lẽ đã chấp nhận cô như một thành viên thực sự của Evron.

Nếu lúc đó cô có đủ năng lực để xoay chuyển tình thế, cô sẽ sẵn lòng trở thành cố vấn của Cedric.

Và cô sẽ có thể dành phần đời còn lại của mình như một người hầu phục vụ một vị lãnh chúa đáng được phục vụ.

Cô nghĩ về điều đó khi cô quay trở lại và nhận ra rằng cô yêu Cedric.

Nếu hồi đó cô có thể làm được điều đó, thì cô đã có thể làm công việc của mình mà không va phải bất cứ sự đau đớn hay khổ sở nào như bây giờ. Đúng vậy.

Từng giọt lệ trào ra trên đôi mắt xanh của Artizea.

Lần này Cedric không lau nước mắt cho cô. Anh thậm chí còn không an ủi cô.

Thay vào đó, anh nói với một giọng khàn khàn.

"Vào lúc đó, ta đã quyết tâm sẽ chịu trách nhiệm cho những gì nàng sẽ làm."

Không quan trọng cô như thế nào. Có một điều chắc chắn, anh cần cô.

Lúc đó, Cedric rất lo lắng. Đây không phải là linh cảm sao? Nhưng anh không còn ai để tìm lời khuyên nữa.

Vì người quan trọng đã ra đi trước, không còn ai trung thành, cũng không có ai để tâm sự với những thông tin then chốt và nói về một tương lai vô vọng.

Anh không có ai để dựa vào.

Không có tình yêu, không có hận thù, không có oán hận.

“Và chàng đã làm những gì ta yêu cầu. Vì vậy mọi chuyện xảy ra sau đó phải để ta chịu trách nhiệm và ta thực sự phải gánh chịu”.

Cedric nhẹ nhàng nói.

“Chỉ vì nàng quay ngược được thời gian, cũng không làm thay đổi sự thật được. Như nàng nói, nó sẽ không bao giờ xảy ra với chúng ta nữa”.

Artizea lấy tay che miệng.

Cedric nắm lấy tay cô và kéo nó ra. Và áp môi anh vào mu bàn tay cô, và cả cổ tay cô.

Chiếc vòng kim cương chạm vào môi anh.

Cedric nói với giọng mệt mỏi.

“Xin đừng khiến ta cô đơn nữa. Ta không còn sức lực nào để chịu đựng được nữa đâu”.

Những người duy nhất mà họ thực sự có thể chia sẻ công việc này sẽ sát cánh bên nhau.

"Ah……."

Và vào lúc đó.

Có gì đó đang đạp trong bụng Artizea.

Cô nghĩ chắc chỉ xảy ra một lần, cô cảm thấy có một phản ứng nho nhỏ, lần lượt tiếp nối nhau,

Artizea rất hoang mang và cô không biết phải làm gì. Phản ứng liên tục trong cơ thể cô, có cảm giác như đứa bé đang cố gắng làm cho mọi người biết được sự hiện diện của nó.

Cedric nhìn cô, không biết tại sao cô lại làm vậy.

“L, là, con …”

Artizea lắp bắp nói.

Theo phản xạ, Artizea nói như vậy.

Cô chưa bao giờ nói với Cedric về sự chuyển động này.

Theo phản xạ, Cedric đưa tay ra và đặt lên bụng Artizea.

Một sự chuyển động yếu ớt chuyền đến lòng bàn tay anh qua đường viền áo choàng mỏng manh của cô. Nó giống như một nhịp đập đối với Cedric.

Đó thực sự là một cảm xúc tuyệt vời và khó tả.

"Nó đang chuyển động."

Cedric hít một hơi dài.

Anh cảm thấy đầm lầy cô đơn đang lầy lội bên trong anh đang dần biến mất.

Anh ôm Artizea bằng cả hai tay. Và kiệt sức, anh ngả người ra ghế.

Artizea ngồi trên đùi anh, dựa vào ngực anh một cách bất lực.

Và cô không nói một lời nào.

 

Bạn đang đọc:Ác Nữ Trùng Sinh - Ác Nữ Trọng SinhChương 168
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.