Bạn đang đọc:Ác Nữ Trùng Sinh - Ác Nữ Trọng SinhChương 20

Chương 20 - Trái tim của Thánh nữ Olga (1)

Sau khi trở về trại, thay y phục và ăn tối, Cedric gọi Ansgar.

Ansgar chuẩn bị trà và vào tiến vào doanh trại của Cedric.

"Chuyến đi hôm nay thế nào ạ?"

Ansgar không biết Cedric đã ở đâu. Nhưng, vào buổi sáng, ông đã nhìn thấy Cedric hốc hác vì thiếu ngủ và căng thẳng, và bây giờ, khi anh trở về, thậm chí còn thoáng trên môi một nụ cười nho nhỏ.

Cedric hỏi Ansgar khi anh uống trà,

"Ngươi biết gì về gia đình Tử tước Fischer?"

"Tại sao ngài lại muốn biết về gia đình Fischer?"

Thật bất thường khi Ansgar trả lời câu hỏi của Cedric bằng một câu hỏi khác.

Cedric nhìn ông ta một cách kỳ lạ. Ansgar bình tĩnh trả lời.

"Gia đình Fischer sụp đổ cách đây 18 năm. Tử tước và vợ của ngài ấy đã uống thuốc độc tự tử, và người thân, bao gồm cả con cái của họ, đã biến mất. Mọi thứ gần như bị phá hủy".

"Cái gì?"

Cedric ngạc nhiên và đặt tách trà xuống. Lấy lại tâm trạng, anh thay đổi tư thế, ngồi nghiêm nghị. 

Ansgar sau đó nói,

"Vào thời điểm họ bị hủy diệt, Tử tước Fischer là người sẽ trở thành Hoàng hậu tương lai. Bà cũng là người bạn thời thơ ấu của Hoàng hậu. Nhưng vì địa vị thấp, bà ấy không thể trở thành phu nhân nhất phẩm được, nhưng bà vẫn là người đáng tin cậy nhất của Nữ hoàng.

"Vậy tại sao bà ấy lại tự tử?"

"Công việc của bà ấy là chăm sóc hai vị hoàng tử,thế nên bà ấy phải chịu trách nghiệm về cái chết của họ.”

Cedric nuốt nước bọt . Anh đã không suy nghĩ nhiều về điều đó cho đến khi anh trở về. Dù anh cảm thấy phải có lý do gì đó để Artizea đưa ra yêu cầu này, anh đã nghĩ rằng sau khi gặp Tử tước Fischer và mua viên ngọc mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

"Không phải một trong những hoàng tử đã chết vì bệnh đậu mùa sao?"

"Vâng, đúng là vậy. Nhưng vẫn phải có người chịu trách nhiệm. Công chúa là người đầu tiên chết, và một năm sau, cả hai hoàng tử đều qua đời. Sau đó, như ngài biết đấy, tin đồn bắt đầu lan truyền rằng đó là một lời nguyền..."

"Ta biết điều đó."

Mặc dù đây là một biến cố đã xảy ra trong thời thơ ấu, Cedric vẫn còn nhớ chuyện này vì vào thời điểm đó gia đình anh đã lấy lại được địa vị của mình. 

"Hoàng đế có ép bà ấy tự tử không?"

"Tôi không nghĩ vậy. Nhưng chắc hẳn đã tạo áp lực".

Ansgar nói.

"Mọi người đều biết rằng Hoàng hậu hẳn đã rất bực bội với Hoàng đế vì những gì đã xảy ra."

"Ý ngươi là Hoàng hậu bực bội vì mất con đến nỗi Hoàng đế đã cho người giám sát bà ấy vì sợ rằng bà ấy sẽ gây chuyện?Nghĩ về việc đấy thì, không lâu sau đó, gia đình của Nữ hoàng đã sụp đổ."

"Không có bằng chứng nào cho thấy đây là hành động của Hoàng đế. Đó chỉ là một tin đồn đang lan truyền vào thời điểm đó".

Ansgar tiếp tục.

"Nhưng có sự chỉ trích gay gắt rằng ai đó phải chịu trách nhiệm. Nhưng không ai có thể buộc Hoàng đế phải chịu trách nhiệm, cũng không ai tấn công trực tiếp Hoàng hậu. Vì vậy, có lẽ để bảo vệ Nữ hoàng, Tử tước Fischer đã hy sinh mạng sống của mình."

"Nhưng thật kỳ lạ khi cả gia đình đã tan rã và biến mất, dù cho chẳng có tội ác nào liên quan đến họ."

"Phải, vẫn còn những điểm đáng ngờ."

Đó có thể là một vụ giết người.

Hoặc nó có thể là một âm mưu lớn hơn Cedric có thể hình dung ra. 

Cedric, người đã gặp Marcus Hanson hôm nay, không thể không thở dài.

Anh tự hỏi liệu đây có phải là lý do Hoàng đế tha thứ cho Miraila.

Mất đi tất cả những đứa con với Hoàng hậu, Hoàng đế đã mất đi những người kế vị ngai vàng hợp pháp. Ông chỉ còn lại những đứa con ngoài giá thú. Các bà mẹ của hai cô con gái của ông có địa vị quá thấp. Và sau đó là Lawrence, người mà Hoàng đế yêu thương hơn bất cứ ai khác.

Sự mất mát của các con có thể khiến ông cảm thấy cô đơn và chán nản, khiến ông phải dựa vào Miraila một lần nữa.

"Có khả năng tìm được hậu duệ của gia đình Fischer không?"

Cedric hỏi, ngả lưng trên ghế một lần nữa và đan các ngón tay vào nhau. Ansgar ngập ngừng.

"Tôi không thể nói chắc chắn, nhưng chúng ta có thể thử."

"Ta nghĩ chúng ta có thể hỏi xung quanh."

"Có lẽ đây là những gì Artizea muốn ta làm," Cedric nghĩ.

Ansgar sau đó tuyên bố,

"Nhiệm vụ của tôi là phục vụ ngài, nhưng tại sao ngài lại quan tâm tới gia đình Fischer?"

"Ta nghe nói rằng vật gia truyền của Tử tước Fischer là một viên ngọc quý được gọi là Trái tim của Thánh nữ Olga."

"Vâng. Đúng vậy".

"Ta cần nó. Nhưng với gia đình Fischer trong tình huống đó, ta không biết khi nào ta mới nhận được nó."

Cedric thở dài.

Anh đã nói với Artizea rằng anh sẽ trao cho cô Trái tim của Thánh nữ Olga trong cuộc gặp gỡ tiếp theo của họ, nhưng bây giờ anh không biết khi nào anh mới có thể gặp lại cô.

Anh nhận ra rằng anh đang mong chờ được gặp lại cô. Lúc đó, anh lại thở dài.

"Ngươi đi kiểm tra đi, dù sao nó cũng là một viên ngọc quý mà."

"Làm thế nào?"

"Nếu ngươi đang tìm một viên ngọc thì hỏi một thợ kim hoàn sẽ cho ngươi câu trả lời nhanh nhất? 18 năm đã trôi qua. Rất có thể nó đang được rao bán bên ngoài. Ngoài ra, có tin đồn rằng hầu hết tài sản của gia đình Fischer đã được bán lại sau đó để tiện cho việc trốn thoát. 

"Tôi hiểu rồi."

Ngay khi Cedric đứng dậy, Ansgar bỗng mỉm cười.

"Bây giờ là nửa đêm, ngài Cedric. Ngài không có ý định đến cửa hàng trang sức ở thủ đô vào giờ này, đúng không?"

"Tất nhiên là không."

Cedric, anh đứng lên vì cảm thấy thấy phấn khích một cách khó hiểu,sau đó lại ngồi xuống.

Ansgar mỉm cười và lấy tách trà trống rỗng của Cedric đi.

"Nhân tiện, Ansgar."

Cedric hỏi.

"Làm thế nào tôi có thể tặng quần áo làm quà cho một người phụ nữ?"

Ansgar bất giác mỉm cười.

Cedric nói chắc nịch.

"Không giống như ngươi nghĩ đâu”

"Vâng, tôi hiểu."

"Thực sự không có gì cả."

"Vâng, vâng."

Bất chấp câu trả lời của Ansgar, Cedric dập chân khó chịu.

***

Sau ngày hôm đó, dinh thự Rosan bị bao phủ trong một bầu không khí tối tăm.

Miraila, người đã phá hỏng căn phòng của mình, đánh đập những người giúp việc và làm ầm ĩ cả đêm cảm thấy yếu đến nỗi bà không có sức để ra ngoài vào ngày hôm sau và vẫn nằm bẹp trên giường.

Cơ thể bà ta nóng rát, và cổ họng bị viêm do la hét quá lớn.

Giống như một cô con gái ngoan ngoãn, Artizea ngồi bên cạnh, đút cho bà từng thìa trà chanh nóng. Miraila nói bằng một giọng khàn khàn.

"Bây giờ con đã lớn, con có muốn giả vờ rằng đêm qua con không để ý mẹ mình tức giận không?"

"Không phải như vậy. Anh trai con gọi và bọn con đã nói chuyện một lúc".

Artizea trả lời một cách ngoan ngoãn.

"Con sẽ không bao giờ nhắm mắt làm ngơ trước tình trạng của mẹ đâu."

"Đó là sự thật. Khi ta già đi, người duy nhất ta có thể tin tưởng sẽ là con. Ta sống cho con mà".

Miraila mỉm cười ôm Artizea, như đôi khi bà đã làm khi bà có tâm trạng tốt.

"Nếu mẹ cảm thấy không khỏe lắm, tại sao mẹ không đi cùng Hoàng đế đến cung điện biệt lập?"

Cung điện biệt lập?

"Gần đây rất nóng. Có lẽ đây là thời điểm tốt nhất để đi đến đó. Hơn nữa, khu đó còn ngay bên cạnh biển nữa.”

Đôi mắt Miraila lấp lánh.

"Chúng ta nên có một kỳ nghỉ nhỉ. Con có nghĩ Lawrence sẽ có thời gian không?"

"Nếu anh trai con bận, hai người nên đi một mình. Như vậy thì, mẹ sẽ có một chuyến đi thân mật hơn.

Ngay cả khi Lawrence không đi, vì đó là một chuyến đi với Hoàng đế, nên sẽ không thể thực sự thân mật được. Nhưng những lời này dường như đã cải thiện tâm trạng của Miraila, và bà cười khúc khích dù đang bị đau họng. 

Hoàng đế vui vẻ chấp nhận yêu cầu của Miraila.

Chuyến đi đã được tổ chức, và các kế hoạch đã được thực hiện với tốc độ nhanh chưa từng có.

Artizea nghĩ rằng Hoàng đế đang làm điều này để trì hoãn thời gian. Và cô ấy đã đúng.

Tại thời điểm này, Hoàng đế có lẽ đang suy ngẫm về việc có nên tổ chức lễ khải hoàn của Tây quân hay không.

Ông đã trì hoãn vấn đề quân đội phương Tây trong một thời gian dài và đưa ra hết lý do này đến lý do khác, nhưng nếu ông ta đồng ý ngay bây giờ vì lợi ích của Lawrence, điều đó rất đáng hổ thẹn. Bây giờ Cedric đã vào thủ đô, ông không còn có thể trì hoãn quyết định của mình nữa.

Trong tình huống này, yêu cầu của Miraila đại diện cho lý do hoàn hảo để kéo dài thời gian. Hoàng đế sẽ dành vài tuần tiếp theo để quan sát thái độ của Cedric trước khi đi đến quyết định.

Mặc dù điều này sẽ cho phép ông ta tiếp tục trì hoãn quyết định của mình, ông cũng có thể bị buộc tội thiếu trách nhiệm.

Mặt khác, nếu các yêu cầu đưa ra không được đáp ứng, những lời chỉ trích sẽ rơi vào chính phủ.

Trong mọi trường hợp, dư luận vẫn sẽ nhắm về phía ông. 

Đây cũng là một điều tốt cho Artizea và Cedric. Artizea bây giờ có một vài tuần để làm những gì cô ấy muốn.

Và vào buổi chiều của ngày đầu tiên.

Ba toa xe đã đến trang viên và vô số quần áo, ma-nơ-canh và những cái hộp đã được dỡ xuống. Quản gia Bill trợn tròn mắt khi thấy cảnh này dù cho việc này luôn diễn ra khi Miraila mua y phục. 

Tuy nhiên, bây giờ Miraila không có ở đây.

Emily, chủ một cửa hàng nổi tiếng, mỉm cười vui vẻ với Bill khi cô bước ra khỏi xe ngựa.

Cô là nhà thiết kế đã tạo ra những chiếc váy sành điệu, độc quyền và đắt tiền nhất ở thủ đô.

Miraila cũng là khách quen của cô.

"Xin chào, ngài quản gia."

"Điều gì đã đưa cô đến nơi này? Bà chủ đi nghỉ cùng Hoàng đế đến Cung điện biệt lập rồi. Tôi tưởng cô biết điều đó chứ, Emily."

"Hôm nay tôi không ở đây vì bà, mà là vì con gái bà ấy."

"Ý cô Là cô Artizea?"

"Vâng. Ngài công tước Evron đã yêu cầu tôi. Ồ, nhân tiện, những lần tôi nhìn thấy cô ấy và những bộ trang phục của cô, tôi đã luôn rất tiếc nuối vì đã không thể giúp cô ấy trông đẹp hơn. Nhưng, hôm nay tôi đến đây để tôn lên vẻ đẹp của cô ấy, ngài ấy nói với tôi rằng tôi có thể làm 'bất cứ điều gì tôi muốn'.

Emily cười lớn.

Cô ấy biết rất rõ tình hình của Artizea.

Ngay cả khi đó chỉ là một sự thay đổi thời tiết, Miraila sẽ mua hàng chục bộ quần áo. Hoàng đế đã cho bà ta nhiều thứ, nhưng cũng có nhiều thứ bà ta tự mua cho mình. Từ thêu bạc và vàng, đến thêu Eon là đắt nhất. Bà đã mua những vật liệu quý giá nhất toàn bộ đế quốc, và bà ta tự thỏa mãn bản thân bằng việc sở hữu tất cả các thiết kế mới nhất.

Có lẽ ngay cả Hoàng hậu cũng không thể sánh được với bà về mặt này. 

Nhưng trong những lần mua sắm của Miraila, Emily chưa bao giờ thấy bà mua dù chỉ một dải ruy băng cho Artizea. Với con mắt tinh tường, Emily đã nhận thấy rằng giá của một chiếc váy từ Artizea chỉ tương đương với một trong những chiếc khăn của Miraila.

Những chiếc váy của Artizea có lẽ quá dài so với vóc dáng nhỏ nhắn của cô, bởi vì ở tuổi 18, cô ấy sẽ khó mà cao thêm nữa. 

Bill vẫn trợn tròn mắt. 


 

Bạn đang đọc:Ác Nữ Trùng Sinh - Ác Nữ Trọng SinhChương 20
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.