Bạn đang đọc:Ác Nữ Trùng Sinh - Ác Nữ Trọng SinhChương 207

CHƯƠNG 207

Trước khi hay tin Hầu tước Luden tới, Đại công tước Roygar cùng bang phái đã rời Công quốc Riagan và đến Vương quốc Eimmel.

Cung điện hoàng gia, được xây dựng ở nơi có thể nhìn thấy được bờ biển, mang trên mình màu trắng tinh khôi. 

“Nó sẽ bị gió biển thổi bay mất.”

Garnet vô tình lẩm bẩm, hắn vẫn luôn nghĩ nó được làm từ đá cẩm thạch.

Thủ lĩnh của Felona đứng cạnh đó trả lời.

“Đó không phải đá hoa, mà là tinh thể muối phản chiếu ánh sáng trắng.”

“Thật sao. Trông nó hệt như một viên kim cương.”

Garnet trả lời. Bên trong nó có thể không phải là một nơi hoàn hảo để sống do độ ẩm và độ mặn, nhưng nếu hỏi một câu như thế ở cũng điện hoàng gia của nước ngoài thì sẽ không lịch sự.

Cũng đúng là chúng đẹp như những tinh thể muối của Riagan.

“Nhân tiện, sao Vương quốc Eimmel không làm muối? Không đủ muối để làm bức tường ngoài của tòa thành sao?”

“Do không đủ gỗ và nhân công.”

Thủ lĩnh của Felona trả lời.

Skyla lẩm bẩm.

“Muối loại tốt là đun nước biển trong vại lớn trên lửa mà ra. Tôi biết tìm ra đủ củi đun ở Vương quốc Eimmel là rất khó. Nhân lựa ở Vương quốc Iantz cũng thiếu mà đúng không?”

“Vì làm sợi có lời hơn là trông vại muối.”

Thủ lĩnh Felona mỉm cười đáp lời.

“Chúng tôi chỉ sản xuất những gì tiêu thụ trong nước. Người dân thường có khả năng chỉ dùng nước biển thôi.”

“Tôi hiểu rồi.”

Nhưng người giàu có thì mua muối từ Công quốc Riagan về dùng. Muối cso vị mặn chứ không đắng, khi cô đập viên pha lê muối và bỏ vào một chai thủy tinh, trông nó sẽ rất đẹp. Khi chào đón một vị khách đặc biệt, chúng tôi thường đặt nó trên bàn.”

“Vậy nên đó chính là lí do tại sao mỗi người đều có một chai muối trên bàn.”

Garnet, người chưa bao giờ chú ý nhiều tới những thứ như muối, lại trả lời kèm theo chút ngạc nhiên.

Đó là đặc sản của Công quốc Riagan, nên cô nghĩ đây là nguyên nhân họ có thứ này, nhưng cô không biết là có một nền văn hóa như vậy ở phương Nam.

“Thưa chủ nhân, mời ngài vào cabin ngay ạ. Đón gió biển quá lâu sẽ không tốt cho làn da của ngài.”

Nữ tử tước Weave nói bằng giọng cứng rắn.

Cô không thích thủ lĩnh Felona ở bên cạnh Garnet.

Cô không thích cô ta ngay từ lúc đầu khi Skyla thậm chí còn không hỏi ý của cô đã đem câu chuyện trực tiếp thuật lại cho Garnet.

Điều tương tự chính là sự thiên vị của Garnet đối với Skyla, Hầu tước Camellia có địa vị cao hơn Nữ tử tước Weave, và dòng máu của cô ta cũng gần với Hầu tước Luden hơn.

Cuối cùng, Skyla chính là thị nữ trẻ tuổi nhất, nên cô ta hệt như quản gia chính. Ngay cả Nữ hầu tước Camellia cũng dặn phải chăm sóc tốt cho Skyla.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta có thể đầu quân cho Garnet.

Trên hết, đó là ý muốn của Đại công tước Roygar, muốn giả mạo người đứng đầu Felona thành thị nữ của Garnet và hòa vào bang phái.

“Sao ngài lại muốn tôi làm một việc nguy hiểm như vậy?”

Nữ tử tước Weave phàn nàn trong lòng.

Cô không thể được xem như quản gia của Đại công tước Roygar. Cô biết điều đó mà.

Khi một người lạ mặt xuất hiện bên cạnh Đại công tước Roygar, thì chắc chắn sẽ có ai đó truy tìm lý lịch của cô ta.

Nếu đó là một vấn đề, thì không phải họ nên để cô làm tỳ nữ của một người đáng tin cậy trong số những người hầu cận sao?

Không phải là không có phụ nữ trong số những người đứng ra đại diện cho mỗi gia đình hoặc cấp trên.

[“Không phải là tất cả chúng ta đều trong một thỏa thuận. Nếu cô muốn nhường chỗ dưới tên của một người khác, thì cô phải tiết lộ danh tính của thủ lĩnh Felona cho họ. Ngài Đại công tước dĩ nhiên sẽ tránh làm như thế.”]

Skyla nói như thể cô ta là một người trung thành vậy.

Nữ tử tước Weave cũng không thích điều đó. Cô không biết tại sao, nên cô cảm thấy như đã bị khước từ.

Tuy nhiên, cô ấy muốn tự mình loại bỏ mọi nguy cơ từ Garnet.

Dù vậy, vấn đề là Garnet cảm thấy rất gần gũi với thủ lĩnh Felona.

Nói chuyện với người mới cũng rất thú vị. Garnet từng hỏi thủ lĩnh Felona về văn hóa và lịch sử phương Nam mà cô chưa hề quen thuộc. 

Sau đó thủ lĩnh Felona nhiệt tình trả lời.

Nếu ở trong một hoàn cảnh bình thường, thì cô hẳn sẽ rất thích nó. Nếu hiện tại họ đang đi một chuyến bình thường, và nếu họ được bảo ra ngoài với thủ lĩnh Felona, người đã công khai danh tính của bản thân. 

Nữ tử tước Weave mang vẻ mặt đăm chiêu, nhưng Garnet chẳng hề quan tâm tới.

“Hãy nhìn quanh thêm chút nữa đi. Biết bao giờ tôi mới có cơ hội đến thăm Vương Quốc Eimmel nữa đây chứ?”

Garnet nói vậy và nhấn tay vào mái tóc bù xù của mình. Rồi cô lại nhìn lên cung điện nơi những tia nắng rạng rỡ dần tan chảy.

Đại công tước Roygar ra khỏi cabin.

Ngài đang cầm khăn choàng của Garnet trên tay. Để người hầu đằng xa, còn ngài ấy sải bước đi một mình.

Rồi ngài vừa nói vừa vòng tay qua vai của Garnet.

“Trời gió đấy.”

“Đâu có lạnh. Khá nóng nữa ấy.”

“Có gì mà nàng thích thú như vậy?”

“Là một cung điện. Nếu ở Krates, ta nghĩ nó sẽ có một cái tên rất kêu.”

“Nàng muốn có một cung điện như vậy hay không?”

“Không, ta đã có rất nhiều biệt thự xinh đẹp rồi.”

“Nhưng không có cung điện. Nàng có thích một cung điện cẩm thạch màu trắng không?”

Đại công tước Roygar mỉm cười dịu dàng và cọ nhẹ vào vai cô ấy.

Đây không phải thứ để nói ra vội vàng.

Cung điện là thuộc về quân vương. Kể cả khi Đại công tước Roygar có thuộc hoàng gia, kể cả ngài ấy có xây dựng ngôi nhà đẹp nhất trên thế giới, ngài ấy cũng không thể gọi nó là cung điện.

Đối với bất kỳ ai hoàn toàn không liên quan thì sẽ không thành vấn đề, nhưng với một người có quyền thừa kế ngai vàng mà lại làm một việc như vậy thì sẽ rất nguy hiểm.

Nhưng đây là phương Nam. Đứng trên boong tàu chỉ có Garnet và Đại công tước Roygar, tỳ nữ cùng mấy người hầu, và thủ lĩnh Felona.

Thủy thủ đang gọi về cho cảng, và gió biển mạnh tới nỗi chỉ đứng gần sát mới có thể nghe được âm thanh của người kia. 

Garnet chợt nghĩ về ngày xưa của mình.

Khi còn trẻ, cô đã nghĩ nếu mà kết hôn, cô sẽ sống trong cung điện Hoàng hậu. Sau đó cô sẽ biến nơi đó thành một nơi đẹp nhất trên thế giới, cô đã từng có kế hoạch như vậy.

Cô còn quá trẻ, nên điều đó không có gì nguy hiểm.

Như trẻ con mơ được làm công chúa, cô mơ ước lớn hơn rằng mình sẽ trở thành Hoàng hậu.

“Ta không cần một cung điện cẩm thạch.”

“Vậy thì là gì?”

       "Ta ước có một cái cây đủ to để làm xích đu. Là một chiếc xích đu lớn để ta và bọn trẻ có thể nằm xuống."

        “Sẽ là một cái cây khổng lồ.”

       Đại Công tước Roygar mỉm cười. 

       “Mà khu vườn cũng cần phải thay đổi phong cách.”

        "Đúng vậy... Chúng ta tạo ra nó trong làng được không?”

      "Lâu lắm rồi mới thay đổi không phải rất tốt sao? Nếu ta gửi tin cho họ ngay bây giờ, họ sẽ có thể treo cái xích đu lên trước khi chúng ta về."

        “Còn đám trẻ thì sao?”

        “Phải hỏi mẹ vợ một chút đã. Hay là đến biệt thự trước mùa đông có sao không nhỉ?”

        “Chúng ta sẽ đi sao?”

        Đang mải nói chuyện, tàu đã cập vào bến cảng.

Cadriol đang quan sát mọi người xuống tàu qua chiếc kính viễn vọng trên ngọn hải đăng. 

“Chắc chắn rồi, đó chính là thủ lĩnh của Felona.”

Ông ta đã rời khỏi Công quốc Riagan cùng lúc với Đại công tước Roygar và bang đảng.

Tàu của anh ta đi nhanh hơn nhiều so với Đại công tước Roygar, người đang chở các quý tộc. Dù anh ta đến với tốc độ nhàn nhã vẫn có thể sớm hơn một tuần.

Thời gian đó là đủ cho một cuộc đàn áp nội bộ.

“Ở trên biển không có cách nào để kết nối, nên hẳn là cô ấy đã liên lạc với họ khi còn ở Công quốc Riagan.”

“Thần xin lỗi. thưa Điện hạ. Thần đã không để ý.”

“Không sao. Ta đoán là chúng ta không giỏi thu thập thông tin giống như người Iantz.”

Nghe những lời đó, hạ nhân thậm chí còn cúi đầu sâu hơn.”

“Ta biết làm việc tinh tế với người thô lỗ là rất khó. Có vẻ như cô ấy đã liên lạc qua phía Nữ công tước Roygar.”

Cadriol nhìn gương mặt của các tỳ nữ xung quanh thủ lĩnh Felona và nói.

“Vậy thì, càng khó khăn để biết nữa rồi.”

Cadriol không có thuộc hạ để kiểm soát việc thu thập và quản lý thông tin. Cũng không có người phụ nữ nào.

Bởi vì quyền lực của anh ta là cướp biển. Không phải tất cả thuộc hạ đáng tin cậy đều là đàn ông, nhưng không ai trong số họ có khả năng tiếp cận vợ và tìm kiếm thông tin.

Đó là lí do tại sao anh ta cần Artizea hơn.

“Ta biết Nữ công tước Roygar không liên quan nhiều đến việc này.”

Cadriol lẩm bẩm và hạ kính viễn vọng.

“Không phải Đại công tước Roygar muốn gặp thủ lĩnh Felona sao?”

“Vâng. Dù thế nào thì, liệu việc tách Nữ hầu tước Camellia ra có ích gì không?”

Hoặc có thể Artizea đã có kế hoạch khác.

Cadriol không biết về chi tiết. Điều duy nhất anh ta thoat thuận với Artizea là cuộc sống của Hoàng hậu.

“Thủ lĩnh Felona chắc hẳn đã đến để đại diện cho Vương quốc Iantz. Đại công tước Roygar không nói lời nào với ta về việc đó nghĩa là cuộc nói chuyện đang diễn ra tốt đẹp.”

Và đến tận đây nghĩa là có điều gì muốn nói với Đức vua Eimmel.

‘Ta không có ý hành động theo sự sắp xếp của Hầu tước Rosan.’

Nếu Đại công tước Roygar bắt tay với hắn, hắn sẽ cố gắng và lạnhlungf đánh vào phía sau đầu Artizea.

Tuy nhiên, nếu hắn bắt tay với Vương quốc Iantz thì sẽ không có ích được gì cả.

Ít nhất, Vương quốc Iantz sẽ giải quyết bằng cách đặt mọi thứ lên mình.

Không có lựa chọn nào khác ngoài việc phản công từ phía này.

“Ta có nên chờ lâu hơn chút nữa không?”

Có thể, Đức vua sẽ không chấp nhận đề nghị của Đại công tước Roygar và Iantz. Hoàng hậu bây giờ cũng không còn.

Được. Dù có chờ đợi, thì kết quả cũng đã rõ rang. Anh ta biết như vậy là đủ để mất mạng.

Và ngay cả khi cha của anh ta không chấp nhận đề nghị, vì Đại công tước Roygar đã chọn Vương quốc Iantz, anh ta vẫn phải tiếp tục chống trả.

Cadriol, với tâm trạng phức tạp, đã ném kính viễn vọng vào người và mặc áo choàng lên.

“Người có muốn quay về hoàng cung không?”

“Ta sẽ gặp Đại công tước. Và thành lập quân đội.”

“Vậy là có đúng không ạ?”

“Vì có thể cần chuyển đi vài thứ. Sẽ phải chuẩn bị khá nhiều để đối phó với quân đội của Cha và binh sĩ hộ tống cùng một lúc.”

“Sẽ ổn chứ ạ? Nếu không thì nó sẽ trở thành cuộc chiến tranh chống lại Đế chế mất.”

“Đại công tước và bang đảng sẽ trả họ về mà không đụng vào ngon tay nào. Đây là vấn đề nội bộ của chúng ta. Thật không may, hắn đã tham gia vào cuộc chiến giữa cha và con trai.”

“Sau đó thần sẽ gửi quốc thư đã chuẩn bị đến kinh đô hoàng gia. Vậy thì chúng ta sẽ không phải chịu trách nhiệm.”

“Đúng vậy.”

Bức thư đó viết rõ mô tả chi tiết về mối quan hệ buồn lậu giữa Hoàng hậu quá cố và Công quốc Riagan.

Đây sẽ là tia sáng đầu tiên.

Một khi bọn họ tới kinh thành, Artizea sẽ đổ thêm dầu vào đó.

Rốt cuộc, mục đích của Artizea là phải đánh bại Đại công tước Roygar. Anh  ta có thể tin vào điều này.



       

Bạn đang đọc:Ác Nữ Trùng Sinh - Ác Nữ Trọng SinhChương 207
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.