Bạn đang đọc:Ác Nữ Trùng Sinh - Ác Nữ Trọng SinhChương 227

Garnet đi lại như một bóng ma trong nhà chính trong nhiều ngày.

 

Bà dành phần lớn thời gian trong ngày trên giường và khi không thể chịu đựng được, bà đến phòng khách và nhìn ra cửa sổ.

 

Đội cận vệ vẫn đứng trong vườn. Bà như trở lại thực tại khi nhìn họ.

 

Số lượng nhân công giảm khoảng chục người mỗi ngày. Garnet có thể cảm nhận được điều đó ngay cả trong nhà chính.

 

Căn nhà vốn luôn đông đúc khách khứa trở nên vắng lặng hơn lúc nửa đêm.

 

Những người thị nữi cũng đã biến mất. Giống như những đặc sứ còn lại, họ bị bắt đi như một thành viên đi theo đặc phái viên.

 

Garnet đã không ngăn cản nó vì như thế cũng vô ích.

 

Chưởng ấn Lin đã đến thăm một lần và an ủi vài lời,

 

“Bệ hạ có thể tức giận, nhưng ngài ấy sẽ không nghĩ là do phu nhân mưu tính. Những lúc như thế này, chắc bà phải thót tim lắm ”.

 

Garnet không trả lời ông.

 

Không phải là bà không biết rằng Chưởng ấn Lin thực sự quan tâm đến mình. Tuy nhiên, bà nghĩ rằng mình phải cố trông như đã hóa điên.

 

Bằng cách đó, họ sẽ không nghi ngờ lý do tại sao bà không tìm kiếm các con của mình.

 

Bà phải câu giờ.

 

Garnet tin Nữ hầu tước Camellia. Mặc dù bà ấy không trả lời rằng bà sẽ làm thế nào khi Garnet yêu cầu bà đưa bọn trẻ đi, nhưng Garnet chắc chắn rằng Camellia sẽ làm vậy.

 

 

 

Khi bà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ mà không đáp lại, Chưởng ấn Lin nói vài lời an ủi vô nghĩa rồi rời đi.

 

Garnet ở trên giường thêm hai ngày sau đó.

 

Bà thức dậy vào buổi sáng sau 12 giờ rồi đi tắm và thay quần áo.

 

Đó là bởi vì có một điều tra viên lẫn lộn với những người ra vào trong khu vườn. Ngay lúc đó, bà không thể giấu việc lũ trẻ đã bỏ chạy được nữa.

 

Garnet rút chiếc vòng cổ và vương miện mà bà đã dùng trong ngày cưới, cho vào hộp đóng gói và chỉ đặt nó xuống.

 

Hai thứ đó là những gì bà nhận được như một món quà cưới từ Đại công tước Roygar.

 

[“Trong tình cảnh thế này, ta nên tặng đồ trang sức đã được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, nhưng ta không thể tặng nàng những gì thừa hưởng từ mẹ ta nên ta đã làm một cái mới. Bắt đầu với nàng, ta hy vọng điều này sẽ trở thành báu vật của gia đình chúng ta. ”]

 

Cả hai thực sự là những viên ngọc đẹp. Garnet thường xuyên mặc hai thứ này khi còn là một cặp vợ chồng mới cưới.

 

Nhưng từ khi sinh đứa con đầu lòng, bà đã cất kỹ vào hộp và nâng niu. Điều này là do bà dự định sẽ truyền lại cho con mình khi chúng lớn lên và kết hôn sau này.

 

Garnet vuốt ve chiếc hộp một lần và bước ra.

 

Người bảo vệ, người đang canh gác ngôi nhà chính, nói với một thái độ hối lỗi,

 

"Bà không thể ra ngoài, thưa bà."

 

"Tôi sẽ đến Cung điện Hoàng gia."

 

Kỵ sĩ do dự một lúc vì như thể việc đó vẫn được cho phép.

 

"Tôi sẽ đi cùng bà."

 

 

 

Đó là một biểu hiện khác của việc giám sát.

 

Garnet gật đầu và từ từ bước ra ngoài.

 

Chiếc áo choàng khoác lên vai bà và kéo lê trên sàn.

 

* * *

 

Đại công tước Roygar bị giam trong Hoàng cung.

 

Mặc dù bị giam giữ nhưng ông không ở trong tù. Ông ở trong một căn phòng rộng rãi đầy màu sắc nhìn ra khu vườn.

 

Ông bị cấm ra ngoài hoặc tiếp bất kỳ người ghé thăm nào, nhưng ông đã được phục vụ một cách trung thành. Bữa ăn cũng rất ngon.

 

Ông đã dùng bữa tối với Hoàng đế ba lần trong thời gian chờ đợi. Đó là một biện pháp hòa giải.

 

[“Không có vấn đề gì với bản thân thỏa thuận. Các luật sư dưới quyền của ông đã làm việc khá tốt. ”]

 

[“ Lúc bắt đầu cuộc đàm phán ba bên, tôi chỉ đang vội vàng để đàn áp cuộc nổi dậy của Vương quốc Eimmel.”]

 

[“Roygar, không cần cố gắng bào chữa. Ta không biết rằng ông đã ký hiệp định với tham vọng lớn lao sao? ”]

 

Thức ăn không thể lọt qua cổ họng của Đại công tước Roygar được nữa.

 

Hoàng đế cười nói:

 

[“Ta đã biết khi ông đưa ra thỏa thuận. Một số điều khoản chắc chắn là cần thiết để bịt miệng Vua Eimmel, giống như một con lợn con. ”]

 

[“…….”]

 

[“Nếu ta định trừng phạt ông, ta đã dỗ dành ông ấy thật tốt và tiếp quản Vương quốc Iantz. Nếu ta không làm điều đó, ta có thể đã đá một số tùy tùng của ông đi. Nhưng ta đã nhắm mắt làm ngơ. ”]

 

Đại công tước Roygar cũng không thể trả lời điều đó.

 

Vì nói lời xin lỗi hay nói lời cảm ơn là một sự thừa nhận tội lỗi.

 

Tuy nhiên, không thể nói rằng đó là bởi vì Hoàng đế không muốn chỉ có mỗi Cedric và Leticia là hoàng tộc cuối cùng còn lại được quyền kế vị.

 

[“Ta thực sự muốn cứu ông. Tuy nhiên, những lời buộc tội công khai của Ian Camellia khiến vấn đề không thể che đậy được. Ông cũng là người đứng đầu gia tộc Đại công tước, vậy ông có hiểu ta đang nói gì không? ”]

 

["Ngài muốn tôi làm gì?"]

 

Đại công tước Roygar nghiêm nghị hỏi.

 

Hoàng đế ra hiệu. Người phục vụ đã chạy đến và đặt hộp trang sức trước mặt Đại Công tước Roygar.

 

Đại công tước Roygar không dám mở.

 

Ông chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy nó. Nhưng ông đã nghe câu chuyện từ Garnet, nên ông có thể đoán rằng đây là bằng chứng.

 

‘Tôi được biết bà ấy đã ném nó xuống biển. Cuối cùng, chị dâu là kẻ phản bội. '

 

Nếu Skyla lấy trộm nó, Đại công tước Roygar nghĩ rằng đó là theo lệnh của Nữ hầu tước Camellia.

 

Vấn đề của Ian Camellia cũng có thể là một sự ngụy trang.

 

Đại công tước Roygar hối hận vì đã đặt niềm tin không đúng chỗ. Ông nên loại bỏ bà ấy khi bà có vẻ nghiêng về phía Nữ Công tước Evron.

 

Khi Hầu tước Luden đề nghị loại bỏ bà ấy vì vấn đề Ian Camellia, thật sai lầm khi chần chừ, nghĩ đến Garnet.

 

Hoàng đế nói,

 

[“Vợ ông nhận nó vì bà ấy non nớt và tham lam. Ông có hiểu ý ta không?"]

 

Đó là chuyện về việc đổ hết lỗi cho Garnet.

 

Kể từ lúc đó, cơ thể của Đại công tước Roygar bắt đầu run rẩy. Dù ông có cố gắng giả vờ bình tĩnh đến đâu, những gì ông đã từng nghĩ đến cũng không dễ dàng biến mất khỏi tâm trí ông.

 

Mặt trước và mặt sau của lòng bàn tay ông đều ướt. Chắc là toát mồ hôi lạnh, nhưng Đại công tước Roygar cảm thấy cơ thể như bốc cháy và sự sống của mình đang dần cạn kiệt.

 

[“Vậy thì, liệu vợ tôi có được sống không?”]

 

Đại công tước Roygar vắt cái lưỡi cứng ngắc của mình và hỏi.

 

[“Bà ấy không đủ chín chắn để hiểu ý nghĩa đầy đủ, và các phụ tá của bà ấy không thể hoàn thành vai trò của họ. Hình phạt là thích đáng, nhưng bà ấy không tham lam. ”]

 

[“Nó đã trở thành một cuộc tranh luận công khai, Roygar. Không phải nên có ai đó chịu trách nhiệm sao? ”]

 

Hoàng đế chậm rãi nói,

 

[“Cho dù đó là lỗi của phụ tá hay bà ấy tham lam, bà ấy đã ngang nhiên cố trở thành Hoàng hậu. Những ai chất vấn Vương quốc Iantz về vấn đề này cũng như những ai có suy nghĩ viển vông về nó đều sẽ bị trừng phạt, nhưng ngoài điều đó ra, kẻ xúc phạm hoàng gia cũng không thể dễ dàng thoát tội được, đúng chứ? ”]

 

[“Còn những đứa trẻ thì sao? Đứa nhỏ nhất của chúng tôi mới ba tuổi! ”]

 

Tiếng hét của Đại công tước vang lên một lúc rồi nhỏ dần.

 

Hoàng đế vừa nói vừa nghịch ly rượu và bất động.

 

[“Con cái của kẻ phản bội là kẻ phản bội. Đứa thứ nhất đã tám tuổi rồi, nên tội lỗi là không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, tôi sẽ tha thứ cho đứa thứ hai và thứ ba bằng cách lưu đày chúng khi bị phế truất. ”]

 

["Bệ hạ!"]

 

[“Ông cũng có tội vì đã không nghiêm ngặt với vợ mình với tư cách là chủ gia đình, nên sẽ phải đi đày một thời gian. Nhưng ta hứa. Ta sẽ cho phép ông trở lại trong vòng ba năm. ”]

 

Đó sẽ không phải là một lời nói dối.

 

Ba năm sau, Leticia được ba tuổi. Cedric hẳn đã phát triển khá nhiều quyền lực ở Thủ đô.

 

Bây giờ, nếu ông sử dụng Garnet như một cái cớ để tiêu diệt tất cả các phe phái của mình và khiến họ trắng tay, ông sẽ trở thành công cụ hữu ích cho Hoàng đế một lần nữa.

 

Sau khi mất tất cả những đứa con của chính mình, sẽ không có lý do gì để loại bỏ Leticia.

 

Đó sẽ là ý tưởng của Hoàng đế.

 

Ông có thể sống nếu chịu đựng được cho đến khi Hoàng đế qua đời. Có khả năng ông sẽ sống sót đến cuối cùng và nắm quyền nhiếp chính.

 

[“Ông có thể lấy một người vợ khác. Ông vẫn đang trong độ tuổi sinh con. Nếu ông không lấy, ta sẽ hoàn toàn tha thứ cho đứa út. ”]

 

Những lời đó nghe như ma quỷ thì thầm.

 

Đại công tước Roygar không thể nói không.

 

"Tôi không thể sống sót bằng cách bán vợ con mình."

 

Những từ đó không khó nói lắm.

 

Nhưng ông không thốt ra được cho đến khi Hoàng đế rời đi và bảo ông từ từ suy nghĩ.

 

Chỉ sau đó ông mới lặp lại vài lần. Nhưng trước mặt Hoàng đế, ông lại không nói ra được lời nào như thể đầu lưỡi đã bị cứng lại.

 

Dù chết như một kẻ phản bội, đó vẫn là điều ông sợ nhất khi chứng kiến ​​cái chết của em gái mình.

 

Mẹ của ông, là Hoàng Thái hậu, tóc đã bạc trắng vào ngày hành quyết được tiến hành.

 

Ít nhất là bà đã bắt đầu có tóc bạc. Đôi khi ông tìm và nhổ mái tóc hoa râm của mẹ mình.

 

Mẹ ông tóc bạc trắng và điên loạn, suốt ngày chửi bới những lời nguyền rủa. Những người hầu đóng chặt cửa cung điện và giả vờ như không ai nghe thấy.

 

Vào thời điểm đó, nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào xương tủy ông.

 

Hoàng đế cười như không có chuyện gì xảy ra và vỗ vai ông.

 

Trái tim của Hoàng hậu bị tan vỡ và cần được hồi phục, vì vậy tốt hơn hết là ông nên tránh xa một thời gian. Tôi sẽ gọi cho ông khi đến thời điểm thích hợp. ”]

 

Ông rời hoàng cung trên chiếc xe ngựa do Hoàng đế chuẩn bị.

 

Đó là lần đầu tiên ông nhìn thấy trí óc của anh rể mình.

 

Họ chỉ gặp nhau một vài lần. Nhưng Đại công tước Roygar đã từng nghe câu chuyện của ngài từ cô chị đang đỏ mặt của mình.

 

Theo lời chị gái, ngài ấy giống như một người đàn ông tốt nhất và đáng ngưỡng mộ nhất trên thế giới.

 

Nếu cổ của một người đàn ông như vậy cũng bị mắc vào cột trong phòng hành quyết, nó sẽ chỉ trở thành một xác ướp khô héo.

 

Đối với ông không có gì quan trọng hơn là được sống.

 

Đã nhiều năm trôi qua. Hoàng đế đã già, tưởng đã khác xưa. Ngài cho rằng mình đã quá già và khác xưa.

 

Nhưng Hoàng đế cũng có khuôn mặt như lúc đó. Ông nghĩ rằng mình đã quên từ lâu, nhưng nó lại hiện lên trong tâm trí ông.

 

Chính lúc đó.

 

Một cuộc náo loạn nổ ra trong khu vườn, nơi ông đang thẫn thờ nhìn.

 

Các quý tộc đã tụ tập trong vườn.

 

Tạo ra một nguyên nhân là rất quan trọng.

 

Họ sẽ phàn nàn về sự bất công của lời buộc tội phản quốc.

 

Ngay cả khi họ chết, nếu có một sự biện minh, những người kế vị rút lui về phía Đông sau này có thể lấy lại sự chính đáng và chiến đấu giành lại quyền lực trong thế giới chính trị trung tâm một lần nữa.

 

Họ đã có lịch sử thay đổi Hoàng đế bằng cách làm như vậy.

 

Sẽ không mất nhiều thời gian.

 

Giới quý tộc luôn luôn bào chữa.

 

Họ coi mình như đế quốc.

 

Ai đã cai trị vùng đất này trước đây? Ai là người tập hợp quyền lực và thiết lập uy quyền của hoàng tộc? Ai là người thúc đẩy phát triển kinh tế, tăng năng suất, nộp thuế và bảo vệ Đế chế?

 

Họ coi tất cả là quyền lực và vai trò của mình.

 

Hoàng đếlà người cai trị Đế quốc, nhưng không có quyền hủy diệt nó.

 

Mặc dù Hoàng đế nghe được tuyên bố như vậy, nhưng vẫn chưa đưa hộp trang sức ra mà quét sạch chúng đi. Đó là vì ngài đang chờ câu trả lời từ Đại công tước Roygar.

 

Garnet xuất hiện trong số họ.

 

Thay vì đi xe ngựa đến Hoàng cung, bà xuống xe ở cổng trước.

 

Các quý tộc chia đôi và mở đường cho bà ấy.

 

Đại công tước Roygar nhìn xuống từ phòng giam của mình.

 

Bạn đang đọc:Ác Nữ Trùng Sinh - Ác Nữ Trọng SinhChương 227
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.