Bạn đang đọc:Ác Nữ Trùng Sinh - Ác Nữ Trọng SinhChương 46

CHƯƠNG 46

    Cedric mang vẻ mặt trầm ngâm một lúc rồi nói:

    “Hoàng hậu không phải là một người nhân từ.”

    “Vâng...”

    “Lần cuối cùng ta gặp bà ấy là lúc ta 20 tuổi và tiếp quản danh hiệu đại công tước. Có lẽ đó cũng là lần cuối cùng hoàng thượng gặp bà. Ta nghĩ đúng thật là bà ấy bị bệnh.”

    “Vì đang sống một cuộc sống như vậy, bà ấy cũng không thể khỏe mạnh được.”

    “Ừ, ta không có gì để nói bởi ta cũng không gặp bà ấy thường xuyên.”

    “Ngài không có tư cách làm vậy. Không chỉ là người thân. Với Hoàng hậu, Cedric là một người dưới quyền của họ. Ngài phải nghĩ đến sự an toàn.”

    “Ừ, đúng vậy.”

    Cedric thở dài và cười nhẹ.

    “Ta chỉ gặp bà ấy một thời gian ngắn, nên sẽ không ích gì nếu nói với nàng về ấn tượng lúc đó. Khi ta còn trẻ... khi Pavel còn sống, ta thỉnh thoảng có tới chơi.”

    Pavel là con trai của Hoàng hậu, đã mất cách đây 18 năm.

    Cedric nói, hồi tưởng lại ký ức.

    “Hoàng hậu cũng là một người lạnh lùng đối với Pavel. Nàng biết đấy, ta mất mẹ từ sớm, nên khi còn nhỏ, ta đã có chút mộng tưởng về việc có một người mẹ thật sự, nhưng thật không ngờ Hoàng hậu lại quá lạnh lùng.”

    “Tôi biết.”

    “Bà ấy chắc hẳn không có trái tim để yêu thương.”

    “Nếu đúng như vậy, thì bà ấy sẽ không đau buồn cho tới tận bây giờ.”

    Artizea khẽ thở dài.

    “Nếu Hoàng tử Pavel còn sống, ngài ấy sẽ là người kế vị công quốc Riagan đúng không ạ?”

    “Đúng vậy. Vì Hoàng hậu là hậu huệ duy nhất của Công tước, nên bà ấy đã viết một khế ước với Hoàng thượng trước khi kết hôn. Trong số những người con của họ, người nhỏ nhất sẽ thuộc công quốc Riagan. Bà ấy làm vậy để tránh gia nhập hoàng gia.”

    “Bà ấy là một người cao quý, đầy tham vọng, và việc kết hôn với hoàng gia thật không dễ dàng gì.”

    “Đúng vậy.”

    Cedric trả lời, rồi cắn môi một lúc.

    Khi Artizea im lặng trước những suy nghĩ của mình, bên trong cỗ xe cũng trở nên yên tĩnh.

    Cô nghĩ về tình hình khi Hoàng hậu đang lập giao ước.

    Có lẽ bà ấy chọn kết hôn vì vào thời điểm ấy, đó là cách thông thường để bổ sung tính hợp pháp khi ủng hộ Hoàng đế Gregor.

    Tuy nhiên, bà ấy không có ý định gia nhập công quốc Riagan vào hoàng tộc.

    Nếu vậy, niềm tự hào về công quốc Riagan vẫn là gánh nặng lớn nhất trong trái tim Hoàng hậu. 

    “Những tinh thể muối mà Lãnh chúa Freil mang tới có thể đóng vai trò quan trọng hơn tôi nghĩ.”

    “... nàng và Freil có thân thiết không?”

    “Sao ạ?”

    Trước câu hỏi bất ngờ của Cedric, Artizea nghiêng đầu.

    Cedric khẽ vuốt miệng. Chính là để che giấu kích động.

    “Không, không có gì. Chỉ là vì nàng trông rất thân thiện...”

    “Chúng tôi không có thân.”

    Artizea trả lời ngay.

    Ngài thể hiện rõ bản thân và tin tưởng vào khả năng của mình. Nàng có thể dễ dàng giao phó công việc mà không giấu giếm.

    Nhưng nói nàng thân thiện với người đó là hoàn toàn khác biệt.

    Khuôn mặt Cedric dần có chút đỏ. Ngài hạ mắt xuống.

    “Ừ, không, không có gì. Ta đã hỏi nàng một điều lạ lùng rồi. Freil là một người nhanh trí và đáng tin cậy.” 

    “Vâng, tôi cũng nghĩ thế.”

    Artizea nghiêng đầu.

    Xe ngựa đi qua một khu vườn nhỏ cây cối rậm rạp và dừng lại trước cổng chính của cung điện Hoàng hậu.

    Cedric xuống xe trước và giúp Artizea. Nữ bá tước Martha, người đang đợi, cúi chào lịch sự. 

    “Xin chào mừng, Đại công tước Evron, Phu nhân thừa kế nhà Rosan.”

    “Rất vui được gặp, phu nhân Martha.”

    “Ngài trông đẹp hơn nhiều so với lần cuối ta gặp ngài.”

    Bá tước Martha mỉm cười nói với Cedric.

    Rồi bà lịch sự gật đầu với Artizea.

    “Ngay cả khi Hoàng hậu lâm bệnh, Người vẫn rất mong ngày được gặp Phu nhân thừa kế.”

    “Đó là vinh dự của tôi.”

    Artizea liếc nhìn Alice, thị tỳ theo cô.

    Alice đã được hướng dẫn trước, liền nhanh chóng hạ hộp trang sức xuống và đưa nó cho nữ Bá tước Martha.

    “Tôi đã dặn tỳ nữ mang một thứ tới cho Hoàng hậu. Bà có thể giúp tôi một chút được không?”

    “Đươc chứ. Vậy tôi sẽ lo chuyện đó”. 

    Nữ bá tước Martha nhận lấy chiệc hộp.

    “Mời vào. Ngài ấy đang đợi trong phòng khách.”

    Cedric vươn tay, đưa Artizea tiến vào trong.

    Trần nhà cao tới nỗi vang vọng đến từng bước chân.

    Sàn nhà lát đá cẩm thạch, và các trụ cột cũng được trang trí bằng những chi tiết mạ vàng.

    Mặc dù màn cửa mở nên nhìn rất sáng, nhưng lại có cảm giác u tối. Như thể là vì ở nơi đây không có dấu hiệu của con người.

    Vào tới phòng khách, nữ Bá tước Martha lịch sự thông báo.

    “Đại công tước Evron mà Phu nhân Rosan đã tới.”

    Cánh cửa mở ra kẽo kẹt.

    Hoàng hậu đang ngồi đợi cùng hai tỳ nữ.

    Hôm nay Bà cũng mặc áo tang, viên ngọc trên cổ màu đen nhánh không có ánh kim. 

    Đây là lăng mộ do chính Hoàng hậu làm.

    Đây chính là dáng hình thực tế.

    Cedric buông cánh tay Artizea. Và quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu.

    “Đã lâu lắm rồi. Con xin lỗi vì không đến thăm Người thường xuyên.”

    “Ta biết con đang trong tình cảnh không dễ chịu mấy, và con thậm chí không thể ở trong thành suốt thời gian dài, vậy thì sao con lại thấy có lỗi vì không thể đến vấn an thường xuyên? Ta biết ơn vì con đã đến mà không hề quên ta.”

    “Không, tuyệt đối không ạ.”

    “Cô là Phu nhân của Rosan đúng không?”

    “Vâng, đây là vị hôn thê của con.”

    Cedric đứng lên giới thiệu.

    Artizea từ từ đến gần và quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu. Sau đó nàng hôn lên viền của chiếc áo tang màu đen nhánh. 

    “Artizea nhà Rosan xin thỉnh an vầng trăng của đế quốc.”

    “Ngẩng đầu lên.”

    Artizea ngẩng đầu. Hoàng hậu nhìn xuống nàng.

    “Cô rất giống Marquis Michael.”

    “Thần nữ kinh ngạc, thưa Hoàng hậu.”

    Artizea hạ mắt xuống.

    “Thần cũng rất kinh ngạc khi có cơ hội được gặp Người.”

    “Mặc dù ta không khỏe, và ở trong cung điện dần hồi phục, thậm chí cũng không gặp được vị hôn thê của Cedric sao? Vậy nhưng, ta vẫn nghe được tin tức ở bên ngoài.”

    “Thần lẽ ra nên đến thăm và chào hỏi, nhưng lại không dám gặp Người cho đến khi Người truyền gọi.”

    “Rất nhiều chuyện đã xảy ra. Di dời không phải là một việc bình thường. Đặc biệt là bởi vì có được mái ấm chính là một việc lớn. Cedric có thể rất hữu dụng, nhưng còn Phu nhân nhà Rosan thì sao?”

    Hoàng hậu nói chậm rãi. Bà có vẻ như không muốn che giấu việc mình đã tận tai nghe được những tin tức bên ngoài.

    Artizea lịch sự nói.

    “Rất may, Hoàng thượng đã chấp thuận cho vị hôn phu làm người giám hộ cho thần trước khi kết hôn, và những hạ nhân cũ cũng quay trở về. Chúng thần đang làm rất tốt.”

    “Tốt lắm.”

    “Thần cảm thấy nhẹ nhõm như thể mọi lo lắng đều trôi đi hết, và Hoàng hậu cũng cho phép thần tới thỉnh an. Thần có mang tới cho Hoàng hậu một thứ để tỏ lòng biết ơn.”

    Nữ bá tước Martha mang hộp trang sức mà Artizea đem tới dâng lên cho Hoàng hậu.

    Hoàng hậu mở nắp hộp. Một viên kim cương lớn tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng ban mai.

    “Lần cuối cùng ta nhìn thấy nó là từ rất lâu về trước, nên ta nghĩ nó sẽ khác so với trong ký ức của mình... Kể cả khi được làm như thế này, nó vẫn thật đẹp.”

    Hoàng hậu nhất thời không thể giấu được giọng run run.

    Nhưng ngay sau đó, sự run rẩy liền lắng xuống bên dưới vẻ trang nghiêm vô cảm.

    “Nhưng ta nghe nói Cedric đã tặng nó cho Phu nhân làm quà cầu hôn.”

    Thay vì trả lời, Cedric nhìn Artizea. Nàng cúi đầu và nói nhẹ nhàng.

    “Sau khi biết được lịch sử của viên ngọc này, thần làm sao có thể nghĩ nó chỉ là một viên ngọc và đeo lên trên cổ của mình?”

    “Phu nhân nói vậy, có biết rằng chủ nhân của viên ngọc này đã tự sát vì phản bội hoàng gia hay không?”

    Cedric do dự trước câu hỏi sắc bén của Hoàng hậu như thể đang muốn can thiệp. Nhưng Artizea thậm chí còn không hề dao động, cho nên ngài ấy cố chịu đựng.

    “Nếu cô chỉ xem nó là một viên ngọc thì chẳng sao. Một viên kim cương quý giá như thế này là đủ để dùng làm quà cưới cho nữ Hầu tước nhà Rosan hay như một báu vật đối với đại Công tước.”

    Hoàng hậu chất vấn mạnh mẽ hơn.

    “Nhưng cô lại tặng nó cho ta trong khi nói về lịch sử của nó, chính là một nỗi ô nhục đối với ta. Cô nghĩ rằng ta nên giữ lại quá khứ của một kẻ tội đồ, để kẻ đó trói buộc với ta sao?”

    “Sao một di chúc đã đặt ra lại có thể biến mất?”

    Artizea nói với vẻ bình tĩnh.

    “Lịch sử gắn liền với hiện vật thì không thể biến mất. Một người phụ nữ sở hữu viên ngọc này có thực sự coi nó như một viên kim cương quý giá hay không? Viên ngọc khi thuộc về tay người khác, chứ không phải Hoàng hậu, thì liền bị người ta lãng quên sao?”

    “Thừa kế phu nhân. Cô dám.”

    “Vật gia truyền của nhà Pescher không chỉ là một viên ngọc quý.”

    Artizea nói vậy, bởi vì đó sẽ là điều mà Hoàng hậu muốn.

    Hoàng hậu cần ai đó để chia sẻ những nỗi đau với bà. Chính là chỉ ở bên người mà bà ấy đủ tin tưởng để liều mạng vì mình.”

    Nếu một người như vậy không xuất hiện, bà ấy sẽ không thể mở cánh cửa hoàng cung. 

    Nhưng Artizea không thể trao cho bà ấy sự tin tưởng đó. Hoàng hậu không phải là người có thể bị thuyết phục bằng lời trong một thời gian ngắn. 

    Thay vào đó, nàng quyết định nắm bắt điểm yếu của bà ấy.

    Tử tước và nữ Tử tước nhà Pescher nhận trách nhiệm cho cái chết của các Hoàng tử và đã tự sát. Không phải Hoàng hậu, mà chính Hoàng thượng là người đã yêu cầu trách nhiệm.

    Nói cách khác, chính là để phủ nhận những gì mà Hoàng thượng đã làm và ca tụng nhà Pescher. 

    Đó cũng là điều mà nàng có thể làm vì nàng tin chắc Hoàng hậu sẽ không sử dụng điểm yếu đó.

    Hoàng hậu, trong bộ váy tang, không thể nói ra khỏi miệng những tội lỗi của nữ Tử tước Pescher một lần nữa.

    Artizea giữ thẳng đôi mắt xanh và nói.

    “Thần biết, họ kết liễu mạng sống của mình vì những nỗi đau rằng họ không hoàn toàn đền đáp được sự tin tưởng của Hoàng hậu.”

    “...”

    “Gia tộc Pescher không bị xử tử như một kẻ phản bội, nhưng cũng không còn lại hậu duệ nào.”

    Sự im lặng lắng xuống tựa hơi thở. Hoàng hậu gõ nhẹ vào tay vịn vài lần và nói.

    “Người mạo hiểm sẽ muốn nhiều phần thưởng. Phu nhân muốn thưởng gì?”

    “Thần chỉ muốn được thân thiết hơn với Hoàng hậu.”

    Artizea cúi đầu nói.

    “Xin hãy sử dụng thần như với nữ Tử tước nhà Pescher.”




 

    


 

Bạn đang đọc:Ác Nữ Trùng Sinh - Ác Nữ Trọng SinhChương 46
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.