Có người nói: "Trong phòng có người à? Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy cũng không thấy ai ra, tôi còn tưởng không có người chứ."
Tưởng Xuyên quét mắt nhìn ngoài cửa, tổng cộng có bảy người, ngoại trừ quản lý khách sạn, còn có một đôi nam nữ có vẻ thân mật, bốn người đàn ông thân hình cao lớn cơ bắp cường tráng ẩn dưới lớp quần áo, đáy mắt anh bình thản, gương mặt lạnh đi: "Mấy người ầm ĩ đủ chưa?"
Quản lý khách sạn hấp tấp giải thích: "Vô cùng xin lỗi, đây là trách nhiệm của khách sạn, tôi xử lý xong ngay đây ạ, lát nữa quay lại gửi ngài một món quà để xin lỗi, nếu ngài muốn đổi phòng, chúng tôi cũng có thể sắp xếp giúp ngài."
Tần Đường cào cào mấy cái trong lòng bàn tay Tưởng Xuyên.
Tưởng Xuyên túm chặt lại bàn tay không an phận của cô, nói: "Không cần."
Anh bình tĩnh đóng cửa phòng lại.
Cửa vừa đóng, khuông mặt anh liền trầm hẳn xuống.
Tần Đường cũng cảm thấy kỳ lạ, cẩn thận lắng nghe, kẻ say rượu đã vào trong phòng, người bên ngoài đã tản đi.
Tưởng Xuyên kéo cô lại ngồi trên ghế sô pha, Tần Đường hỏi: "Vừa rồi những người đó là cố ý hả anh?"
"Ừm." Anh nhỏ giọng đáp lại.
"Tại sao?" Tần Đường không hiểu lắm, nếu là thật sự có chuẩn bị mà đến, chắc chắn là biết hai người họ ở phòng nào, cần gì làm động tĩnh lớn như vậy.
Tưởng Xuyên: "Ra tay ở khách sạn không tiện, muốn kích động để anh đi."
Dù sao cũng là khách sạn cao cấp năm sao, cơ sở mọi mặt đều hoàn thiện, nếu làm gì gây động tĩnh lớn, rất dễ dàng khiến người ta phát hiện, ra tay ở chỗ này là không sáng suốt, kéo anh ra ngoài, ra tay ở trên đường, thuận tiện và nhanh gọn hơn.
Tần Đường hỏi: "Mục tiêu của bọn họ là anh hay là em?"
Tưởng Xuyên cúi xuống nhìn cô, nói : "Anh."
Tần Đường trầm mặc, Tưởng Xuyên sợ cô lo lắng, giải thích mấy câu: "Đừng sợ, anh không một mình, Tào Nham cũng ở tại khách sạn này nếu có chuyện cậu ta sẽ chạy tới trợ giúp, bên ngoài khách sạn cũng có người của Tào Thịnh sắp xếp."
Mãi một lúc, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Nếu vậy, vậy em không đi nữa."
Tưởng Xuyên lập tức nhíu mày, quyết đoán nói: "Không được."
Tần Đường yên lặng nhìn anh, nói: "Nếu mục tiêu của bọn họ không phải em, em sẽ không gặp nguy hiểm, em không muốn đi."
Tưởng Xuyên nắm cằm cô, nâng lên, tầm mắt hai người chạm nhau: "Anh nói lại lần nữa, không được."
Tần Đường đẩy tay anh ra, anh lại càng nắm chặt hơn, cô tức giận trừng anh, cắn môi, bỗng dưng nổi cáu: "Em có thể đi, làm xong việc em sẽ quay lại, Tưởng Xuyên em biết rõ hành động lần này của các anh có bao nhiêu nguy hiểm, từ lúc bắt đầu quen anh, anh đã mấy lần bị truy sát, anh muốn em ngoan ngoãn chờ anh ở Bắc Kinh, em làm không được."
Ánh mắt cô dần trở nên ươn ướt: "Nếu đợi không được thì sao?"
Năm đó Trần Kính Sinh nói với cô thế nào?
"Đường Đường, chờ trận thi đấu này kết thúc, em muốn gì, muốn đi đâu, muốn anh thế nào, đều có thể."
"Đợi anh -------"
Không ai hiểu cho cô, loại chờ đợi kinh hồn khiếp vía đó có bao nhiêu gian nan.
Mỗi giây mỗi phút đều giày vò.
Không ai biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Tần Đường không muốn chờ đợi như vậy.
Tưởng Xuyên giơ tay lên nhẹ vuốt mái tóc cô, cô không rơi nước mắt, đôi mắt trong veo và ướt như nước.
Anh im lặng hôn môi cô, trầm tĩnh mà kiềm nén, càng hôn càng sâu.
Tần Đường ôm lấy cổ anh, mãnh liệt hôn lại anh.
Hồi lâu, Tưởng Xuyên buông cô thở hổn hển ra, kiềm chế nói: "Anh không phải Trần Kính Sinh, sẽ không để em phải lần nữa trải qua cảm giác này, tin tưởng anh, hửm?"