Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 38

Tần Đường cắn môi: “Hắn ta mắng tôi.”

 

Tưởng Xuyên nhướng mày: “Mắng em cái gì?”

 

Tần Đường: “Con đàn bà khốn nạn.”

 

“...”

 

Tưởng Xuyên có chút buồn cười: “Không phải em đạp hắn xong hắn mới mắng em sao?”

 

Anh không hiểu cô giận cái gì, chỉ cảm thấy rất buồn cười, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, đem người trước mặt xoay lại: “Được rồi.”

 

Bị đàn ông đánh thì cũng thôi đi nhưng bị một con đàn bà đánh là thế nào chứ? Người đàn ông nằm trên mặt đất nghĩ vậy liền giãy giụa muốn đứng dậy.

 

Khóe mắt Tưởng Xuyên thoáng nhìn qua, thản nhiên đạp thêm một cái nữa vào bụng hắn.

 

Lực đạo rất lớn, người nọ liền không thể cử động nữa, chỉ còn có thể nằm đó rên rỉ.

 

Vẻ mặt tức tối của Tần Đường liền đỡ hơn một chút, ngoan ngoãn đứng sau Tưởng Xuyên.

 

Triệu Phong đi tới: “Khá khen cho anh đó, Tưởng Xuyên. Anh đánh người của anh Khôn thành như vậy, thì tôi trở về biết ăn nói thế nào bây giờ?”

 

Tưởng Xuyên rút bao thuốc trong túi ra, ném cho Triệu Phong một điếu, Triệu Phong giơ tay bắt được.

 

Tưởng Xuyên híp mắt, bật lửa châm thuốc, hít vài hơi, sau đó chậm rãi nói: “Tôi trở về cùng anh để cho anh có cái mà ăn nói.”

 

Triệu Phong lúc này mới hiểu được ẩn ý của Khương Khôn. Cái hắn ta quan tâm không phải là 87 vạn kia mà hắn ta chỉ đơn giản muốn kiếm cớ để công kích Tưởng Xuyên, muốn anh trở về làm việc cho hắn ta. Mà Tưởng Xuyên cũng không có ý định trở về, mà số tiền kia anh lại không trả được, nên Khương Khôn cũng không chịu gặp mặt.

 

Hai bên đều đang âm thầm đấu với nhau.

 

Hiện tại đã làm mấy tên đàn em bị thương rồi, mà quả thực hắn ta về cũng đã có chuyện để nói.

 

Triệu Phong cười cười: “Không cần.”

Tưởng Xuyên còn đang muốn nói gì đó, Tần Đường ở phía sau liền động tay m

ột chút, sau đó linh hoạt rút được tay về. Anh dừng lại một chút, liền nghe cô nói: “Tiền đã chuyển rồi đó, tối hôm qua anh nói chỉ cần 85 vạn, nhưng tôi đã chuyển 87 vạn rồi, không thừa không thiếu một xu.”

 

Cô nhìn thoáng qua mấy người đàn ông đang nằm rên rỉ dưới đất, thản nhiên nói thêm: “2 vạn thừa ra, coi như tiền thuốc men cho đám đàn em của anh đi.”

 

Triệu Phong: “...”

 

Hắn ta ngậm điếu thuốc trong miệng, cẩn thận đánh giá lại Tần Đường, sau đó cười khẽ. Người phụ nữ này, có ý tứ.

 

Tưởng Xuyên nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Tần Đường, đáy mắt bùng lên ngọn lửa nguy hiểm, người phụ nữ này tại sao lại không nghe lời như vậy chứ?

 

Triệu Phong cười vài tiếng, nhìn về phía Tưởng Xuyên: “Nếu tiền đã trả hết rồi thì mọi chuyện coi như đã xong.”

 

Tưởng Xuyên cầm thuốc, cũng cười như cái gì cũng không nói.

 

Triệu Phong nhìn thoáng qua đám đàn em đang lồm cồm bò dậy, lạnh lùng nói: “Còn không mau đứng dậy lên xe cả đi. Định đứng ì ở đây cho mất mặt à…”

 

Mấy người đàn ông đó người nọ dìu người kia nhanh chóng lên xe.

 

Hai cơn gió thoảng qua, trong viện liền khôi phục lại sự yên tĩnh như cũ.

 

Tần Đường vẫn đứng ở phía sau Tưởng Xuyên, nhìn điếu thuốc trên tay anh cháy hết, tàn thuốc theo gió cuốn trôi, không còn lại chút gì.

 

Tưởng Xuyên ném điếu thuốc xuống, xoay người lại nhìn cô, khóe miệng cong lên vô cùng rõ ràng:

 

“Nói đi, tên đó mắng em cái gì vậy?”

 

Trong ấn tượng của anh, Tần Đường không phải là người thích mang thù, đối với người ta cũng vô cùng khách khí, đi trên đường gặp cái gì ngon, cái gì hay cũng đều mua về cho mọi người ở nghĩa trạm. A Khởi được một lọ nước hoa, dì Quế được không ít mứt quả các loại, Tiểu Thành cũng có một món quà nhỏ, là một cái bật lửa. Ngay cả Lữ An cũng có.

 

Tưởng Xuyên thì không được gì cả. Nhưng đối với anh đây chỉ là việc nhỏ, hoặc là do cô ấy chưa tìm được món đồ thích hợp để tặng, hoặc đơn giản hơn là anh không có phần mà thôi.

 

Lúc nãy khi cô đạp lên vai người đàn ông kia, sức lực không hề nhỏ, cứ như là có thù với tên đó vậy.

 

Tần Đường cúi đầu, nói: “Không có gì.”

 

Tưởng Xuyên cười: “Không có gì mà một người phụ nữ như em lại tự nhiên đi đánh người sao?”

 

Tần Đường đang định phản bác thì một tiếng “ùng ục” mềm mại vang lên, tuy nhỏ nhưng cũng đủ để người bên cạnh nghe thấy.

 

Tưởng Xuyên sắc mặt không đổi, vẫn cười như cũ: “Đói sao? Không ăn trưa à?”

 

Sắc mặt Tần Đường soạt một chút, hơi ửng đỏ lên.

 

Lữ An ở bên ngoài dọn dẹp lại mọi thứ, không đến đây làm phiền.

 

Tần Đường mím mối, nhanh chóng thu lại thần sắc xấu hổ lúc nãy: “Tôi đến phòng bếp tìm đồ ăn.”

 

Nói xong cô nhanh chóng rảo bước đi, hy vọng phòng bếp không làm sao.

 

Bánh bao dì Quế làm lúc sáng chắc là vẫn còn.

 

Cũng may, phòng bếp vẫn còn nguyên. Khi cô mở nắp giá hấp bằng sắt ra, bên trong vẫn còn một chiếc bánh bao trắng trắng.

 

Cô cầm lấy bóp thử một chút, hơi cứng, lại thử cắn một miếng, nhưng vẫn còn ăn được.

 

Không biết Tưởng Xuyên đi theo từ lúc nào, thân hình cao lớn đứng ở cửa liền chặn mất phân nửa ánh sáng. Anh bước tới, đoạt lấy cái bánh bao trong tay cô, nói: “Được rồi, đừng ăn thứ này.”

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 38
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.