Bạn đang đọc:BÚP BÊ NGỦ CỦA CÔNG CHÚAChương 15

Cùng lúc đó họ cảm thấy cần phải lịch sự hơn một chút. Dù thế nào đi chăng nữa, vị Công chúa Hoàng gia là em gái song sinh của Hoàng đế.

 

“Chúng tôi phải giữ nó ở đây cho đến khi những cái xác mục nát và chết đi.”

 

Câu từ ngay lập tức trở nên lịch sự.

 

“……Vì sao?” 

 

Người hiệp sĩ tiếp tục nói sau một lúc do dự.

 

“Đó là lệnh của Hoàng đế.”

 

“……”

 

‘Lệnh của Hoàng đế, tại sao?’

 

Câu hỏi hiện lên, đến cổ họng của Shed.

 

“Vết khắc quá mạnh đến nỗi đám nô lệ không thể phân hủy tức thì sau khi chết. Họ thối rữa thật sự rất chậm.”

 

“……”

 

“Ô,…… và để tôi nói cho anh biết, ngay khi họ bắt đầu phân hủy, chúng tôi chôn họ ngay tức khắc. Đừng lo, nó sẽ không thật sự bốc mùi như một cái xác. Đây là vì vết khắc ràng buộc bị sai và nó sẽ sớm phân hủy, nhưng nếu anh nói với tôi ngày mai, tôi sẽ lập tức mang nó đi.”

 

Thật ra, người hiệp sĩ không nghĩ Shed vẫn sẽ còn sống cho đến lúc đó.

 

Bỏ lại Shed đang nhìn chằm chằm vào những cái xác, những người hiệp sĩ vội vàng rời khỏi nội cung với một mảnh vải đã được dùng để lau đi vết máu.

 

Trong khi họ đang rời đi, một người hiệp sĩ khác cuối cùng cũng nói với người đồng nghiệp sau khi ra khỏi cung điện rộng lớn của Công chúa.

 

“Tại sao anh lại nói quá nhiều với hắn? Anh nên chỉ chào hắn và rời đi.”

 

“Chuyện gì sẽ xảy ra thậm chí nếu hắn biết? Dù sao hắn sẽ trong vòng chưa đầy một tuần nữa?”

 

Người hiệp sĩ khác khó chịu nói một nhịp sau.

 

“Tôi quên mất anh là một người đàn ông có đức tin vĩ đại. Chà… thật đáng thương.”

 

“……”

 

Thở dài, người hiệp sĩ đi cùng vỗ vai anh ta.

 

“Nhưng chúng ta hãy cẩn thận. Hãy ngậm miệng nếu anh muốn sống.”

 

 Vì rõ ràng là họ càng tránh xa thì càng tốt.

 

* * *

 

10:00 Tối.

 

Khi Raha trở lại cung điện, những người hầu đang chờ đợi xếp hàng và cúi đầu. Nàng thậm chí còn không nhìn vào họ và đi thẳng vào trong nội cung. Đó là thứ gì đó nàng đã quen.

 

Tuy nhiên, nàng không cảm thấy như một con chó bị đưa đến lò mổ như nàng đã từng. Bởi vì, có một người vẫn còn sống trong cung điện của nàng…

 

Sau khi khẽ bước qua cái sân rộng, nàng tiến vào nội cung và được chào đón bằng ánh sáng rực rỡ. Nội cung luôn được giữ gìn hoàn hảo, kể cả khi Raha không ở đây. Điều đó không phải nói bây giờ.

 

Hành lang phía đông được Raha sử dụng, và cánh cửa đến phòng ngủ được đóng chặt, nên nàng không cảm thấy một cái bóng nào.

 

Đột nhiên Raha trở nên lo lắng.

 

‘Hắn sẽ không chết đột ngột, đúng chứ?’

 

Những bước chân của nàng dần trở nên nhanh hơn. Cuối cùng, với một tốc độ khi chạy nhẹ, nàng mở cửa phòng ngủ và bước vào.

 

Khi nàng bước vào trong căn phòng ngủ màu đỏ được trang trí lộng lẫy, nàng gọi.

 

“Shed.”

 

Nàng bước đi chậm rãi, lại gần chiếc giường. Như thể Shed đã nhận thấy sự xuất hiện của nàng, gã nhìn vào Raha.

 

Raha tự hỏi tại sao một nụ cười tự nhiên nở trên môi nàng khi nàng thấy một Shed đang sống, đang chuyển động. Và nàng không thể giải thích nó một cách dễ dàng. Nàng buông hơi thở gấp gáp nhẹ của nàng và tiến về phía Shed.

 

“Ngươi đã đang làm gì vậy?”

 

Rồi nàng bật cười, “Ô. Chờ ta, ta cho là thế. Dù sao cũng không có gì để làm ở đây.”

 

Shed chưa bao giờ phản ứng nhiều, kể cả khi Raha cố tình xấu tính. Nàng chỉ đang mong đợi lông mày nhăn lại một chút hay cái gì đó……

 

“Đúng vậy.”

 

“……?”

 

Raha cởi cái khăn choàng và quay lại. Biểu cảm của Shed không có gì khác biệt. Như thể cảm xúc kì lạ nàng đang cảm thấy lúc này là chỉ vì nàng nhạy cảm.

 

Nàng bước lại cái bàn và rót cho mình một ly nước.

 

Sau đó nàng lấy một viên thuốc và vị bác sĩ đưa cho nàng và uống cùng với nước. Nó rất đắng, nhưng nàng có thể chịu được. Nàng băn khoăn có nên cũng đưa thuốc này cho Shed, nhưng nàng nhanh chóng gạt đi suy nghĩ đó. Theo những gì mọi người nói, tên nô lệ đó trông rất cường tráng.

 

“Shed. Ta nghĩ ta đã chơi với ngươi quá mạnh.”

 

“Ý cô là gì, đột nhiên thế?”

 

“Vị bác sĩ cung điện đưa ta loại thuốc này ngày hôm nay, bảo ta hạn chế những hoạt động thể chất.”

 

“……”

 

“Em ấy lo lắng về chuyện tang tóc, ta nghĩ thế.”

 

Raha cảm thấy tốt hơn khi nàng thấy Shed không nói nên lời. Nàng di chuyển đôi tay nàng, suy nghĩ xem nên nói về chuyện gì một cách tinh nghịch hơn. Trước khi nàng kịp nhận ra, Shed đã đứng sau lưng nàng khi gã bắt đầu tháo một chiếc khuyên tai lớn bằng ngọc bích đang đu đưa trên tai Raha.

 

 Shed yếu ớt nhíu mày khi gã nhìn tóc của Raha, rõ ràng được bện phức tạp hơn ngày hôm qua. Bây giờ thậm chí nếu Raha không nói điều gì, Shed sẽ cởi sợi dây chuyền rắc rối trên cổ nàng…

 

Bất kể chuyện gì đã xảy ra chỉ trong một ngày, Shed đang tỏ ra vâng lời hơn sáng nay.

 

“Shed.”

 

Raha hỏi khi nàng quay lại.

 

“Ngươi có thích ngủ với ta không?”

 

“……Cái gì?”

 

“Hay tại sao ngươi lại rất ngoan ngoãn?”

 

Kì lạ.

 

Sự kì lạ trở nên rõ rệt khi nàng thấy Shed đưa nàng một tách trà. Tất nhiên, chiếc đầm của Raha lúc nào cũng mỏng, và nhiệt độ toàn thân nàng giảm nhanh khi nàng bước qua cái sân trong vào mùa đông. Cơ thể nàng hôm qua cũng lạnh. Nhưng gã không đưa trà cho nàng vào ngày hôm qua.

 

Tại sao hôm nay?

 

Nó không giống như gã đơn giản là cảm thấy tốt. Đó là điều gì đó Raha có thể chỉ ra chính xác hơn so với những người khác.

 

Thật lạ thường, tên nô lệ này đang cố gắng quan tâm nàng hơn.

 

Tại sao một người đàn ông thậm chí còn không theo nàng đến đại tiệc lại làm điều này?

 

“Có chuyện gì?”

 

Câu trả lời không đến ngay lập tức. Raha từ từ nghiêng tách trà, nghĩ rằng trà mà Shed pha hợp khẩu vị nàng đến bất ngờ.

 

“Những người hiệp sĩ đã đến đây vài giờ trước.”

 

“Vệ binh hoàng gia?”

 

Nụ cười của Raha căng cứng khi nàng hỏi lại.

 

“Đúng vậy.”

 

“……”

 

Raha chậm rãi đặt tách trà qua một bên. Đó là một cử chỉ tay cho thấy sự tao nhã của một nàng Công chúa hoàng gia hoàn mỹ, nhưng nó lại tinh tế khác so với bình thường.

 

Một khoảng lặng trôi qua. Raha lên tiếng.

 

“Ta đã bảo ngươi không mở cửa đến cánh tây…”

 

Khi nàng nói điều này, nàng nhận ra. Shed, người đã cư xử vâng lời hơn vào ngày hôm nay, không phải là loại sẽ làm trái lệnh của nàng.

 

“Những người lính đã mở.”

 

Đó là một giọng nói bình tĩnh.

 

“Tại sao họ lại mở?”

 

“Máu đã chảy qua cánh cửa phòng ngủ.”

 

“……”

 

“Họ đã mở để lau nó.”

 

“Ta hiểu rồi.”

 

Raha không bận tâm người Cận vệ hoàng gia chắc chắn đã run rẩy như nào khi mở cánh cửa, hay họ chắc chắn đã có những khuôn mặt tái mét nào để vội vàng giữ bình tĩnh và rời đi.

 

Chỉ là…

 

“Ngươi có thấy nó không?”

 

Gã có thấy những cái xác nằm trong tòa nhà phía tây.

 

Một sự im lặng kéo dài lâu hơn một chút tất cả khoảng lặng trước đó gộp lại.

 

“Có.”

 

“Ồ……”

 

Raha, người đang rên rỉ, chậm rãi thì thầm.

 

“Ngươi đã thấy.”

 

Một sự lặng im sắt nét, như thủy tinh đã vỡ, lấp đầy căn phòng ngủ. Không ai mở miệng trước.

 

Nàng đã thở như một con búp bê vô tri bao lâu rồi?

 

Raha, người đang nhìn vào cánh cửa đóng chặt đến hành lang phía tây, từ từ mở miệng.

 

“Hèn gì ngươi đột nhiên trở nên ngọt ngào.”

 

“……”

 

“Có phải vì ngươi cảm thấy có lỗi với ta?”

 

Không có lời hồi đáp nào từ Shed.

 

Raha không buồn hỏi nữa. Nàng bật lên một tiếng cười nhỏ. Nàng ôm nửa mặt mình bằng một tay và cười.

 

“Đúng vậy.” (Raha)

 

“……”

 

“Ta đoán ta trông thật đáng thương trong mắt ngươi.”

 

Nàng có mùi hương của đóa hoa mà nàng đã cầm rất chặt đến nỗi nó chuyển thành màu trắng khi nàng rời khỏi đại tiệc trong tay.

 

 Đúng vậy.

 

Ngày hôm nay, trong tất cả các ngày, là ngày đó.

 

Ngày Nữ bá tước Borbon chết.

 

Nàng muốn quên đi và sống, nhưng vì ả Công tước chết tiệt đó không để nàng quên. Raha dùng ngón tay ấn vào mắt mình.

 

Nó đã không dừng trong một thời gian dài. Không biết vì sao, bàn tay trái nàng cảm thấy quá nặng. Raha chậm chạp bước và đặt đóa hoa mà nàng vẫn cầm bằng tay trái lên bàn. Có lẽ vì nó là những bông hoa khô, thậm chí với một lực nhỏ, những cánh hoa sẽ vỡ và rơi vãi như bụi.

 

“Nàng Công chúa tội nghiệp của tôi.”

 

Nàng nghe thấy giọng nói của Nữ bá tước Borbon quá cố bên tai như thể đó là một ảo giác.

 

Không có người lớn nào cảm thấy có lỗi với nàng.

 

Sự thật rằng không có những lời chửi thề thô tục nào mà nàng biết dường như là một điều may mắn.

 

Vì nàng sẽ chỉ phun chúng ra ngay bây giờ.

 

Những cái xương từ từ nhô lên từ mu bàn tay của Raha trên bàn. Trong sự tĩnh lặng, âm thanh duy nhất là tiếng tích tắc đều đặn của kim giây từ chiếc đồng hồ trong phòng ngủ.

 

Trái tim nàng đập thất thường.

 

Raha bước ra khỏi phòng ngủ. Đi qua phòng ngủ lớn, nàng mở cánh cửa luôn đóng chặt và được nối với cánh tây.

 

Kích thước khổng lồ của hành lang đè nén tầm nhìn của Raha.

 

Một tấm thảm đỏ dài, với những cơ thể trông kinh tởm nằm ở bên. Đám nô lệ mặc những bộ đồ mỏng tanh, không khác gì cái mà Shed đang mặc khi họ lần đầu tiên được chuyển đến nội cung.

 

Cái trần nhà thật tráng lệ, như thể nó được chuyển từ sảnh của một trong những đại tiệc lớn nhất trong Cung điện.  Ánh sáng tỏa ra tinh vi như những mảnh thủy tinh, soi sáng mọi thứ một cách vô thực và mơ mộng.

 

Chiếc ghế được trang trí đẹp đẹp, bọc trong nhung đỏ, là thứ mà chỉ một Công chúa Hoàng gia có thể ngồi lên. Nó thuộc về Raha và là một món quà từ Karzen.

 

“Raha Del Harsa.”

 

Đây là ngày những cái xác của đám nô lệ lần đầu được đưa cho Raha.

 

Ngày hôm đó nàng không thể bước vào và đóng cánh cửa của Cánh Tây. Nàng chỉ ngây ngốc nhìn chăm chăm vào những tên nô lệ đã chết hay sắp chết.

 

Nó cũng vậy sau khi tất cả bọn họ đều chết.

 

Ngày mà người ta thấy Raha ngồi cúi gằm xuống trong hành lang này ngày này qua này khác trong khi nhìn những thi thể của đám nô lệ.

 

Karzen bật cười.

 

“Sao đứa em sinh đôi của lại trông đáng thương thế này?”

 

Làm thế nào để nàng có thể diễn tả cảm xúc của nàng thời điểm đó? Nàng cảm thấy một cảm giác nhục nhã khủng khiếp đã đập tan sự kiên nhẫn hàng năm trời và gần như đã bóp cổ Karzen.

 

Bạn đang đọc:BÚP BÊ NGỦ CỦA CÔNG CHÚAChương 15
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.