Bạn đang đọc:BÚP BÊ NGỦ CỦA CÔNG CHÚAChương 3

Raha thở một cách nặng nhọc.

 

“Phải chi mình có thể chạy khỏi đây.”

 

Một lời thầm thì vô nghĩa.

 

Nàng bước qua cánh cổng đã vỡ và tiến vào. Một ngôi đền lớn của Vương quốc holy đã bị giẫm nát bởi những chiếc giày của quân đội, và tất cả cánh cửa vững chắc như cái này từ lâu đã nát vụn.

 

Không gian rộng lớn đằng sau cánh cửa không phải là sự lạnh lẽo mà nàng nghĩ đến ngay lập tức khi nói về căn phòng thí nghiệm. Thay vào đó, nó có phần yên bình và không quá lớn. Thật kì lạ. Có một sự mong đợi mơ hồ rằng nó sẽ là một cảnh tượng kinh khủng hơn khi thí nghiệm trên con người đã kết thúc.

 

“…….”

 

Một người đàn ông bị xích vào sàn nhà với cái miệng đã bị bịt. Anh ta chắc chắn đã bị trói ở đó một lần, nơi mà những hiệp sĩ của Karzen đã tìm gã nhằm kiểm soát.

 

Raha nín thở tiến sâu hơn vào căn phòng, rồi dừng lại ngay trước người đàn ông.

 

Vì rằng hình ảnh gã nhìn chằm chằm như muốn giết nàng đẹp đẽ vô cùng. Các bộ phận cân đối một cách hoàn hảo. Đôi mắt ánh lên tia lửa. Kể cả là họ hàng xa của một gia đình công tước và chỉ vừa mới chuyển đến kinh thành từ làng quê,  gã chắc chắn đã thu hút những ánh nhìn của cả xã hội ngay lập tức

 

Tuy vậy, sự ngưỡng mộ chỉ tồn tại ngắn ngủi

 

Raha xoắn tay áo nàng lên và đặt lòng bàn tay trái lên đôi môi nàng. Gã vẫn cứ nhìn chòng chọc như muốn ăn tươi nuốt sống nàng đã chú ý một giọt máu từ bàn tay trái của Raha một giây sau.

 

Sự nghi ngờ không kéo dài lâu.

 

Hàm gã đàn ông được nâng lên và Raha tháo cái bịt miệng của gã ra. Không lâu sau đó, gã thoát khỏi sợi dây do bó buộc. Một thứ gì đó đã chạm môi hắn trước cả không khí lạnh.

 

Đôi môi của Raha.

 

Không phải một hành động lãng mạn, như một nụ hôn của tình nhân. Chất lỏng chảy ra giữa các lớp niêm mạc trộn lẫn vào nhau. Vị như kim loại.

 

Máu.

 

“…….”

 

Kể cả khi gã đã hoảng loạn, Raha vẫn rót những giọt máu mà nàng đã giữ hết sức vào miệng của gã.

 

“Đừng nhổ ra, phải nuốt để sống. Làm ơn.”

 

Khẽ thì thầm, Raha lau môi nàng với chiếc khăn ướt đã được chuẩn bị trước. Sau khi nhanh chóng lau đôi môi đầy máu của hắn, nàng kéo áo choàng đã rơi đến cằm một lần nữa.

 

Tất cả xảy ra trong chớp mắt. Không chỉ những người đàn ông cảm thấy như thế. Trong thưc tế, Raha chỉ cần không quá năm phút để làm hết thảy những điều đó.

 

Dường như nàng đã chuẩn bị từ lâu.

 

Nàng rời đi với sự nhàn nhã, ngây thơ và thư thả trên gương mặt, đặc điểm của một vị Công chúa tóc xanh điển hình. Một chút vội vàng vừa nãy khi đưa cho người đàn ông giọt máu của nàng đã biến mất hoàn toàn.

 

Quay đi, nàng tiến về phía bức tường bên tay trái. Gần như ngay khi nàng bắt gặp những cành cây đẹp đẽ tô điểm cho bức tường, nàng nghe những bước chân vội vã từ lối vào.

 

“Raha!”

 

Người đàn ông chạy vào một cách điên cuồng cũng có mái tóc xanh. Anh ta có nhiều nét giống với Raha, chỉ ra rằng họ vô cùng gần gũi với nhau.

 

Cùng lúc đó, tiếng giày hàng loạt của quân đội theo sau hắn, và không nhỏ số cận vệ tiến vào căn phòng. Khuôn mặt họ đều tái mét, như đang sợ.

 

Họ cứ như thế cho đến khi nhìn thấy Raha.

 

“Karzen?”

 

Karzen với khuôn mặt cứng đơ trông thấy Raha và sải bước về phía nàng. Raha bẻ một cành cây lung linh và chớp mắt.

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

Nàng như thể là một quý tộc chưa trưởng thành, cưỡi trên lưng một con hổ không chút sợ hãi. Một hành động ngu ngốc của sự ngây ngô thuần khiết, nhưng nó không tệ, vì rằng nàng là một nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần, nàng là một kiệt tác.

 

Nàng luôn vậy

 

Karzen chậm rãi thở ra. Hắn thô lỗ vẫy tay và toán vệ sị ngay lập tức cúi chào và rút lui.

 

“Em đang làm gì ở đây vậy?”

 

“Em đã không đến ngôi đền nào một thời gian. Đây là lần đầu tiên em ở đây kể từ khi còn là một đứa trẻ, và đây là nơi em sẽ không bao giờ trở lại một lần nào nữa.”

 

“……Oh, đúng rồi nhỉ.”

 

Chỉ sau đó biểu cảm của Karzen mới dần thoải mái. Hắn nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc lộn xộn trên trán nàng và nói,

 

“Ta đã dự định sẽ chặt đầu bọn linh mục vì ta nghĩ rằng em đã biến mất.”

 

Hắn nói một cách hờ hững và rằng không một tên bạo chúa nào trong lịch sử dám nói điều đó. Tuy nhiên, nụ cười của Raha vẫn giữ nguyên.

 

“Em sẽ không biến mất, Karzen.”

 

Một nụ cười thích thú lướt qua khuôn mặt của Karzen.

 

“Đúng vậy, Raha.”

 

Giọng nói của cặp song sinh có vẻ lạ.

 

“Em không thể cướp đi đôi mắt đó và biến mất.”

 

Karzen thì thầm, giơ tay mình lên.

 

“Dạ vâng.”

 

Các ngón tay hắn chậm rãi lần theo môi nàng. Đầu ngón tay ấn nhẹ xuống cằm nàng. Đôi môi đỏ mọng của nàng căng ra mỏng manh. Không một sự thay đổi trong biểu cảm của họ, ngay cả khi hắn có thể đẩy ngón tay vào miệng nàng tức thì.

 

Khuôn mặt họ quá giống nhau.

 

“Ta có thể ngửi thấy mùi máu.”

 

“Em đã giống vào một vũng máu trước đó.”

 

“Ta hiểu rồi…”

Karzen cuối cùng cũng nâng tầm mắt. Hắn nhìn lướt qua gã đàn ông bị trói bằng xích và nói khẽ vào tai Raha.

 

“Raha.”

 

“Vâng.”

 

“Ta sẽ cho em cả mười sáu người bọn họ, bao gồm cả gã đó, là người hầu của em.”

 

Giọng nói vô cùng ngọt ngào, như để bù đắp cho sự thô bạo của nó.

 

Một lúc sau.

 

Karzen, kẻ đã xâm chiếm Vương quốc Holy trước sự kinh ngạc và kinh hoàng của toàn lục địa, tự hào trở về cung điện.

 

Các linh mục nửa ép buộc bị khiên vào một cỗ xe lộng lẫy có thể dùng để phục vụ cho những vị khách quý của quốc gia. Sắc mặt nhợt nhạt của những vị quý tộc trung thành trở nên tái nhợt như xám, nhưng không ai dám cất tiếng. Hơn nữa, Karzen dường như rõ ràng đã mời các vị linh mục như “khách quý”.

 

Bề ngoài, nó như thế.

 

Các vị linh mục kiệt sức mặt khác trở nên trắng bệch vào giây phút họ được đưa vào nhà ăn.

 

Bởi vì những đối tượng thí nghiệm được rửa sạch sẽ khác bị lôi đến trước mặt họ.

 

Họ có thể hiểu vì sao chúng lại trần truồng là vì chúng là những nô lệ sẽ phục vụ cho căn phòng của Công chúa.

 

Vấn đề là……

 

Đó là một vết sắt nung ám ảnh được khắc sâu trên cơ thể họ.

 

“……”

 

Mùi của thịt cháy. Những vị mục sư sững sờ. Câu chuyện về những nô lệ phục vụ cho nàng Công chúa nổi tiếng. Tuy nhiên, đó là lần đầu tiên họ từng nghe về nghệ thuật khắc trên cơ thể khủng khiếp như vậy.

 

“Bệ hạ……”

 

“Đó là cái quái gì vậy….”

 

Karzen chậm rãi tận hưởng vẻ mặt kinh ngạc của các vị linh mục.

 

“Oh, nghệ thuật thì sẽ đau đớn một chút. Ta biết đứa em sinh đôi của ta quý giá đến nhường nào, và ta không muốn nó nuôi dưỡng những ý nghĩ xấu xa. Nó không được trở nên nguy hiểm khi theo đuổi thú vui.”

 

Đôi mắt ánh lên ánh nhìn sáng chói. Chỉ có các vị linh mục đang run rẩy. Cuối cùng họ cũng lên tiếng khi trông thấy khung cảnh của những vật thí nghiệm đã không còn có thể hét.

 

“Oh, khắc những thứ như thế… họ có thể sống không?”

 

“Tất nhiên rồi, cha sứ. Nếu họ may mắn, họ sẽ sống.”

 

Tuy nhiên, không một nô lệ nào sống quá một tuần.

 

“Vì vậy, chúng ta hãy uống cùng nhau như một dấu hiệu của sự hòa giải, cha sứ.”

 

“……”

 

“Cha sứ?”

 

“Vâng, thưa ngài……”

 

Không gì khác ngoài sự chán nản hoàn toàn trên khuôn mặt của Karzen. Hắn nhìn như một vị quý tộc thư thái đang xem một vở kịch nhẹ, đang nghe một buổi hòa nhạc của những người nghệ sĩ được bảo trợ.

 

Chỉ tù nhân của cuộc chiến quằn quại và chảy máu không ngừng cho đến chết. Chỉ là một thú vui thông thường. Ít nhất với Karzen là vậy.

 

* * * *

 

“Công chúa.”

Cùng lúc đó, bên trong cung điện của Raha.

 

“Không có gì đặc biệt về việc trở thành một vật thí nghiệm cho ngôi đền. Mọi người ngoại trừ gã này thậm chí còn không trong tình trạng đưa vào phòng ngủ. Gã sẽ sớm chết thôi…….”

 

“Vâng, thưa công chúa.”

 

Lời hồi đáp ngắn ngủi.

 

Gã thuật sĩ của Karzen cười tươi và cúi đầu. Không ai trong nội cung biết rằng tâm trạng của nàng Công chúa mắt xanh sẽ cải thiện vào cái ngày nàng khắc thứ bùa mê lên những tên nô lệ. Vì vậy, kể cả gã thuật sĩ cũng giữ giọng điệu chuẩn mực trước Raha, chỉ hôm đó.

 

Raha nhìn chằm chằm vào người đàn ông nằm trên giường.

 

Gã được tắm rửa sạch, và mặc dù gã là một nô lệ, gã thuộc về Công chúa, vì vậy gã khá là trang hoàng…… Dù gã vẫn bị bịt miệng, và đôi mắt gã đã bị che đi. Thậm chí còng tay vẫn còn đó, vì vậy trong mắt bất kì ai gã vẫn bị đối xử như một con súc vật.

 

Giờ đây gã đã đó một sắt nung, gã không còn cần nó nữa.

 

Có lẽ Karzan đã yêu cầu điều này nhầm dọa những vị mục sư.

 

Raha cởi trói tay gã, tháo cái khăn che mắt, và ném lên sàn.

 

Khuôn mặt gã thật sự đẹp. Mặc dù gã tái nhợt, đó là điều đầu tiên nàng nghĩ đến.

 

Nhưng..

 

“Nó vẫn vậy……”

 

Hơi thở dần biến mất không khác gì những tên nô lệ trước đó. Nó không khác gì với khung cảnh thường thấy…Raha buồn. Những tên nô lệ chết trước mặt nàng, với làn da, biểu cảm, và hơi thở đó, từ từ trút hơi thở cuối cùng. Họ đều có một điểm chung.

 

Tất cả bọn họ đều trút hơi thở cuối cùng với trong sự thù ghét và tức giận đối với Raha đang đứng trước bọn họ.

 

Bàn tay Raha lướt qua má người đàn ông. Người đàn ông còn không thể mở nổi mắt của mình, kể cả khi đó là một cái bóng

 

“……”

 

Raha siết tay mình lại. Thay vào đó, nàng ngồi xuống với đầu gối gấp lại, tựa má nàng lên nó là nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc người đàn ông.

 

Nàng vùi mặt lên đầu gối nàng, quan sát người đàn ông bất động.

 

Nàng đã quen với việc ngủ với xác chết.

 

Đó là lễ tang duy nhất Raha có thể dành cho gã, không rời khỏi gã, nhưng quan sát gã cho đến khi gã chết. Lễ tang đã được tổ chức hàng trăm và hàng nghìn lần, lặp lại một lần nữa.

 

Có đôi lúc con người giải tỏa sự cô độc bằng việc xem họ chết.

 

Màn đêm trôi qua một cách chậm chạp không thương tiếc khi những tên nô lệ mới lại tiến vào cung điện của Raha.

Bạn đang đọc:BÚP BÊ NGỦ CỦA CÔNG CHÚAChương 3
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.