Bạn đang đọc:CHỊ GÁI TỐT BỤNG KHÔNG CÒN NỮA RỒIChương 12

"Hả, nó không thú vị gì cả." Irene, đang bàng hoàng theo dõi tình hình, quay đầu đi về phía phát ra giọng nói phía sau.

"Nó thật nhạt nhẽo." Một quý tộc hào hoa trầm ngâm.

"Tại sao một đứa con ngoài giá thú như anh ta lại làm ầm ĩ như vậy?" Một quý cô ăn mặc lòe loẹt chỉ trích.

“Thành thật mà nói, tôi đã mong đợi một cuộc chiến khốc liệt.” Nhà quý tộc cười khúc khích.

Mặc dù tình huống đã kết thúc, nhưng đám đông vẫn tiếc nuối vì nó đã kết thúc trong hòa bình.

Cái này là cái gì thế?

Nhìn vào hành động của họ, Irene lùi lại khỏi đám đông. Những người thích nhìn thấy người khác gặp khó khăn và bối rối khiến cô ấy bị sốc vì kinh hãi. Tình huống trước đó có thể trở nên bạo lực hơn thì chỉ đơn thuần là truyện tầm phào đối với họ. Nhìn thấy những điểm yếu, dễ bị tổn thương của người khác là kích thích họ chà đạ hơn là giúp đỡ họ. Irene cảm nhận được mùi hôi thối của sự ích kỷ từ họ; khí chất của quý tộc kiêu ngạo khiến cô buồn nôn. Thế giới này thực sự đầy rẫy những người chỉ thích tập trung vào những điều tiêu cực và hào hứng về những bất hạnh của người khác. 

Irene thất vọng thở dài. Ở lại đây lâu hơn sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của cô . Cô quay về bàn và chuẩn bị rời khỏi sảnh tiệc. Cô không muốn hòa nhập với họ dù chỉ một giây nữa, vì cô sợ sẽ bị ảnh hưởng. Trong lúc vội vàng chạy trốn, Irene liều lĩnh đi về phía trước. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc xã hội cao quý này ghê tởm đến thế này. Xã hội thượng lưu sẽ không đối xử với mọi người như con người nếu họ không thuộc dòng dõi chính thức. Irene trước đây đã quá ngây thơ. Cô tự hỏi không biết ngoài giới quý tộc ra thì con người ta có thế này không.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy hoàn cảnh của anh ấy cũng giống tôi.

Irene, là người luôn bị lu mờ bởi sự tồn tại của Riel, cảm thấy hoàn cảnh của mình giống với Noel. Nhìn thấy Noel đứng một mình mà không có ai giúp đỡ khiến cô có cảm giác quen thuộc. Đó là tình huống mà cô đã trải qua quá nhiều lần.

Nhưng điều khác biệt là, anh ấy đã tự mình vượt qua được tình huống này.

Bất chấp việc bị xúc phạm vô cùng tức giận, Noel vẫn giữ được bình tĩnh và giải quyết nó bằng một cái đầu lạnh. Nếu Irene ở vào vị trí của anh, cô không nghĩ rằng mình cũng có thể làm được như vậy.

Anh ấy có thể giúp tôi, và tôi có thể giúp người đó.

Với suy nghĩ đó trong đầu, Irene đi về hướng Noel . 

Anh đi chưa được bao lâu nên cô nghĩ việc tìm anh không phải là một việc quá khó khăn.

Irene dừng lại và nhắm mắt . Cô cố gắng thu hết can đảm mà cô đã có được lúc trước, cùng quyết tâm đạt được mục tiêu khi cô rời khỏi dinh thự Chase. Hương thơm mát mẻ của Noel xộc vào mũi khi cô lùi bước từ cổng vào để nói chuyện với Nữ công tước Jasmine để chứng kiến ​​cảnh khó chịu. Đó là một mùi bạc hà mát lạnh sảng khoái giúp thanh lọc tâm trạng tồi tệ của cô ngay lập tức.

Irene mở mắt và nhanh chóng lần theo dấu vết của anh. Irene rời khỏi phòng khiêu vũ ngày càng ồn ào và bước vào một khu vườn hoang vắng. Nhưng dù có tìm kiếm vất vả đến đâu, Irene cũng không thể tìm thấy Noel Kristen. Khu vườn hoang vắng là nơi các cặp đôi trốn vào, đắm chìm trong những cuộc tình bí mật của họ, tránh xa ánh mắt của công chúng.

Anh ấy đang trốn ở đâu rồi?

Irene cảm thấy sốt ruột khi vẫn không tìm thấy anh. Có một linh cảm kỳ lạ mà cô cảm thấy: rằng nếu cô không gặp anh ở đây bây giờ, cô sẽ không bao giờ có thể gặp anh nữa. Mặc dù Irene đã rất mệt vì phải lang thang khắp nơi, cô vẫn tiếp tục sải bước nhẹ nhàng qua Khu vườn của Nữ công tước Jasmine với tốc độ nhanh hơn cho đến khi cô đi đến cuối khu vườn.

Tôi đã tìm anh ấy.

Noel đứng ở nơi có ánh trăng chiếu sáng nhất khu vườn. Trông thật thanh tao. Ánh sáng đổ xuống bóng dáng cao lớn của anh ấy, chiếu sáng khung hình của anh ấy trên nền hoa loa kèn và hoa hồng. Noel, được bao quanh bởi hoa và đắm mình trong ánh sáng dịu mát, thật đẹp. 

Irene từ từ đến gần anh. Noel quay đầu lại khi thấy dấu hiệu có người khác đang ở xung quanh. Đôi mắt màu ô liu của Irene bắt gặp đôi mắt màu hạt dẻ sâu thẳm của Noel.

"Ah…"

Irene không thể tìm thấy từ thích hợp để nói. Lúc trước cô còn bận tìm kiếm anh và chưa kịp suy nghĩ sẽ nói gì khi gặp anh. Điều đó chỉ cho thấy Irene đã tuyệt vọng như thế nào khi tìm thấy Noel.

"Ah, tôi sẽ rời khỏi nơi này nếu anh muốn ở lại ."

Noel là người hiểu lầm sự tình này đang cố gắng rời đi, nhưng Irene nhanh chóng đến gần và nắm lấy tay áo của anh ấy.

"Không!" Cô hét lên.

"....?"

Noel có vẻ bất ngờ trước hành động đột ngột của Irene và nhìn bàn tay mảnh khảnh đang nắm chặt lấy tay áo mình.

“Tôi có thể giúp gì cho cô không?” Anh ấy hỏi.

"Ờ cái đó…"

Irene rất khó để nói ra những lời cô muốn nói. Đối diện với anh , lưỡi cô đột nhiên có trọng lượng vô hình, và cô không thể diễn tả tâm trí mình đang bảo cô phải làm gì. Đặc biệt là vì cả đời này cô hiếm khi có người bạn nào mà cô ấy có thể nói chuyện, việc gặp một người lạ lần đầu tiên và bắt chuyện khiến cô ấy vô cùng lo lắng. Hơn nữa, đây là người có thể cứu mạng cô. Irene sợ rằng anh sẽ bỏ đi và biến mất nếu cô cư xử bất cẩn như vậy.

"... có lẽ, tôi có thể giúp anh đấy ."

Mắt Noel mở to trước những lời bất ngờ mà Irene nói. 

Irene có thể cảm thấy mặt mình đỏ bừng. Cô không thể tin được rằng mình lại đột ngột nói như vậy. Rõ ràng Irene đã cảm thấy xấu hổ như thế nào trong lúc này.

"Cô à, tôi tin chắc là cô không say phải không?"

Trong khi Irene đã dừng lại, không thể ngẩng đầu lên vì xấu hổ, giọng nói lúng túng  của Noel vang lên trong bầu không khí mát mẻ. Irene nắm chặt tay áo anh hơn, không muốn buông ra cho đến khi những lời cô muốn nói vụt tắt. Không, ngay cả khi anh từ chối cô, cô sẽ không buông tay. Việc anh nhầm cô với một người say rượu khiến cô cảm thấy xấu hổ hơn những gì cô dự đoán ban đầu.

“Tôi-tôi xin lỗi vì sự thô lỗ đột ngột của mình. Nhưng tôi-tôi nghiêm túc khi nói rằng tôi có thể giúp anh. " Cô ấy lắp bắp nói ra.

Noel ngạc nhiên nhìn cô. Sau đó, một nụ cười quyến rũ nở trên môi anh khi anh gật đầu và để cô tiếp tục. Anh nhìn xuống ống tay áo của mình, rồi lại nhìn lên Irene.

"Trước hết, tôi sẽ không chạy đi đâu vì vậy cô có thể buông ra ta ống tay áo tôi ra được rồi." 

Với lời nói của Noel, Irene nhận thức được ống tay áo cô đang cầm. Tay cô run lên, cô nhận ra mình đang kéo mạnh đến mức chiếc cúc áo sắp rơi ra. Irene trở nên ngạc nhiên và vội vàng buông tay áo. Khi cô buông ra, tay áo nhàu nhĩ của anh được nới lỏng

Irene định thần lại. Trướ đây cô chưa bao giờ gặp anh nhưng đột nhiên cô lại nói những điều kỳ lạ như vậy. Anh ấy phải nghĩ cô thật kỳ quặc làm sao. Không chỉ vậy, việc tóm lấy anh một cách thô bạo cũng cho thấy Irene đã tuyệt vọng như thế nào, điều này có thể đã khiến ấn tượng đầu tiên của anh ấy về cô xấu đi. Việc cô cần anh khiến Irene càng lo lắng hơn.

“Tôi nghĩ tốt hơn là nên nghe thêm thông tin chi tiết về cách cô có thể giúp tôi.”

Với một cái gật đầu nhẹ trước lời nói điềm tĩnh của Noel, Irene ngẩng đầu lên, rồi cô hít vào. Không nhận ra, Irene, người đã tập trung vào mặt đất trước đó, đã kéo khoảng cách của họ đến gần hơn. Khung hình cao của Noel cao ngất ngưởng trên người cô, và sự gần gũi của họ khiến cô một lần nữa khó thở.

 

Bạn đang đọc:CHỊ GÁI TỐT BỤNG KHÔNG CÒN NỮA RỒIChương 12
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.