Bạn đang đọc:CHỊ GÁI TỐT BỤNG KHÔNG CÒN NỮA RỒIChương 45

 

Irene nhìn lại và thấy Tom và Noel đang đi theo cô.

Nó đã như thế này kể từ lần đầu tiên tôi gặp Noel.

            Đó là lần đầu tiên cô nắm lấy một ai đó, bám vào một ai đó, và được một ai đó chờ đợi và an ủi. Irene, người đã cô đơn cả đời, đã được khuyến khích một cách mù quáng khi biết rằng cuối cùng cô ấy đã tìm được người hiểu mình.

           Sau hai mươi năm của cuộc đời, Irene đã đi đến kết luận rằng sẽ không có ai có thể hiểu được cô. Nói tóm lại,thật không thể tưởng tượng nổi có một người sẵn sàng an ủi cô ấy. Cô cũng tin rằng sẽ không có người như vậy xuất hiện trước mặt cô.

           Tuy nhiên, …

            Dù họ chỉ là đối tác của nhau nhưng Noel đã thay đổi rất nhiều điều trong cuộc đời Irene. Cô thực sự biết ơn vì Noel bước vào trong cuộc đời cô và đảo lộn mọi chuyện. Sự hiện diện của anh ấy là món quà lớn nhất.

           Tuy nhiên, tôi vẫn có một chút khó chịu.

            Irene không thể kìm được cảm xúc buồn dâng trào khi nghĩ về Noel. Anh vẫn chưa mở lòng với cô. 

           Noel đưa tay về phía cô khi họ đến xe ngựa. Như thường lệ, Noel chìa tay cho Irene để giúp cô leo lên xe ngựa. Nhưng khác với mọi khi, Irene không khoác tay Noel. Noel hỏi với ánh mắt tò mò nhìn Irene, người chỉ đứng yên tại chỗ.

           “Irene? Có vấn đề gì không?"

            Khi Irene nghe thấy giọng nói của Noel, cô ấy ngay lập tức lắc đầu và nắm lấy tay anh ấy như thường lệ. Sau đó, Noel đã giúp cô leo lên xe ngựa.

           Irene, đã ngồi trong xe ngựa, đỏ bừng mặt mà không rõ lý do. Cô ấy đã rất cố gắng để kiểm soát biểu hiện của mình và hành động như bình thường. Cô không muốn tỏ ra xa lạ hay bị ảnh hưởng bởi anh. Cảm giác của cô trở nên kỳ lạ mỗi khi cô nhìn thấy Noel chìa tay ra với cô. Cô xấu hổ vì trước đó cô đang chìm trong suy nghĩ và đã ngây người nhìn bàn tay đang chìa ra của Noel.

           “Vậy thì, có một chuyến đi an toàn nhé, cô Chase.”

           Tom chào Irene trước xe ngựa. Irene cúi đầu chào anh và sau đó xe ngựa rời khỏi nhà Kristen.

           Irene nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ. Bên ngoài trời đã trở nên tối.

           Thật là khó xử.

            Sự im lặng quen thuộc hôm nay đặc biệt lạ lùng.

           “Uh, tôi nghĩ Kristen vĩ đại đã mở lòng với tôi một chút.”

Irene tình cờ đề cập đến một điều mà cô ấy đã nghĩ đến kể từ khi họ rời khỏi điền trang. Nó không biết từ đâu xuất hiện và cô ấy đang khao khát một chủ đề để nói về, bất cứ điều gì ít nhất là tốt hơn sự im lặng khó xử như này. Noel, người đang nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu lại nhìn cô. Noel đang ngồi dưới bóng xe ngựa; nó khiến ảo tưởng về anh bị chôn vùi trong bóng tối.

           “Tôi cũng rất ngạc nhiên khi thấy ông tôi quay lại. Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ nhé, Irene. ”

           Noel nói với giọng yếu ớt trong khi Irene ngây người nhìn anh. Irene gật đầu với điều đó và sau đó cô ấy lại mở miệng.

           “Có… Có lẽ nếu tôi cố gắng thêm một chút…”

        "Irene."

           Noel bất ngờ gọi tên cô. Irene, trước đó thấy bối rối, lo lắng nhìn lên Noel. Cùng lúc đó, cỗ xe đi qua đài phun nước được thắp sáng bên dưới. Trời mưa những giọt pha lê lất phất trong ánh chiều tà. Vầng hào quang từ nước phun ra từ đó truyền vào cỗ xe. Hình bóng Noel bừng sáng.

           "Tôi xin lỗi." Anh ta nói.

           "Tại sao anh lại xin lỗi?" Irene lắc đầu. Cô không chắc chắn về cách mà điều này đang hướng đến, và sự không chắc chắn ấy làm tăng thêm sự lo lắng của cô.

           “Trước tiên, tôi xin lỗi vì tôi đã không trả lời câu hỏi của em. Về danh tính của người đàn ông đó. ” Noel nghiêm túc đáp.

           “...” Irene không biết nên nói gì. Đôi mắt cô mở to khi chủ đề mà cô cố gắng phớt lờ lại được chính Noel đưa ra. Irene vội vàng lắc đầu trước câu nói của Noel.

        "Không.Nếu anh không thoải mái thì không cần phải tiết lộ với tôi bất kì điều gì  Công tước… Noel, tôi chắc chắn rằng anh có lý do của riêng mình để giải thích tại sao anh không thể nói với tôi. ” Irene trấn an. Cô không muốn gây áp lực cho Noel trong việc nói chuyện, đặc biệt nếu điều đó có thể gây rạn nứt tình cảm giữa họ. Ngay cả khi cô ấy tò mò, trước hết cô ấy muốn anh ấy được thoải mái khi ở bên cô ấy.

           Nếu Irene nói những gì trong lòng và diễn tả cảm xúc của mình bằng miệng, thì thật lòng mà nói, cô ấy muốn nói rằng mình rất buồn. Nhưng cô cảm ơn vì khía cạnh logic của bộ não đã nói với cô rằng đó là những từ thích hợp để nói trong tình huống này. Irene biết  Noel đã nói rằng tốt hơn hết là nên tìm hiểu nhau trước, ngay cả khi mối quan hệ của họ chỉ vì lợi ích đôi bên.

 

Bạn đang đọc:CHỊ GÁI TỐT BỤNG KHÔNG CÒN NỮA RỒIChương 45
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.