Bạn đang đọc:Chiếc cốc báo thù nằm trong tay bạnChương 1

[Tất cả đã kết thúc]

 

Bên trong ngọn tháp luôn luôn lạnh và tối đen.

Không thể đếm được ngày tháng trên nền đá, cũng không thể nào cảm nhận được một chút hơi ấm. Trong vài ngày đầu tiên, cô ấy sẽ khóc và la hét rằng điều đó thật không công bằng chút nào.

Judith, người đang nằm trên nền đá cứng ấy như chiếc va li bị bỏ rải rác, tiếng bước chân của ai đó đang tiến đến từ xa làm cô ấy phải nhướng đôi mắt lên nhìn. Sau một năm bị bỏ mặc ở nơi này, nơi mà ngay cả nước uống cũng là một thứ xa xỉ, chứ đừng nói đến nước để tắm rửa, ngoại hình của Judith kinh khủng đến mức bạn thậm chí không muốn mở mắt nhìn.

“… Có thể nào. Chờ một chút… tôi có chuyện muốn nói… ”

Từ ngoài cánh cửa với song sắt dày đặc, cô ấy có thể nghe được tiếng nói chuyện xôn xao. Ngoài ra, còn có âm thanh của những đồng xu chạm vào nhau, tiếng bước chân của người lính gác đang xa dần.

“Làm sao… Làm sao có thể như này… Lính gác đang ở đâu…”

“Samona, Samona. Đừng khóc. Đừng khóc… vì t-tôi. Nơi này… Tại sao lại đến đây? Tại sao? Cheraan… Cheraan thế nào rồi? ”

Trước câu hỏi gấp gáp của Judith, Samona không thể nào chịu đựng được nữa và đã bật khóc nức nở.

Cheraan là người hầu thân cận của Judith-công chúa hoàng gia, và là cô con gái duy nhất được Hầu tước Evelta yêu quý. Khi mọi người chế giễu Judith là một người phụ nữ không chung thủy và khăng khăng bắt cô ấy bị treo cổ, thì chỉ có Cheraan là người can ngăn và bảo vệ Judith.

Nhưng nỗ lực của cô ấy là vô ích, khi Judith đã bị giam trong tháp; nhưng Cheraan tiếp tục cử người hầu gái riêng của mình, Samona, thỉnh thoảng đến tòa tháp để xem và thăm Judith. Samona đã rất lâu không còn đến nữa, vì vậy điều Judith quan tâm nhất đến sự an toàn của Cheraan.

“Thưa điện hạ, Tiểu thư… Tiểu thư đã qua đời. Nữ hoàng… xử tử Tiểu thư Cheraan vì đã tung tin đồn thất thiệt về Hoàng tử Claude. Chủ nhân và phu nhân đã mất hết tâm trí được vài ngày vì cú sốc… ”

Đôi bàn tay của Judith chỉ còn biết tuyệt vọng mà cầm song sắt nhưng lại bị trượt. Máu rỉ ra khi lớp sắt gỉ và bong tróc cắm sâu vào làn da yếu ớt của cô, nhưng Judith bây giờ thậm chí không còn có thể cảm thấy đau đớn.

“Ngoài ra…thưa điện hạ.”

Samona thở dài một hơi. Đôi mắt mơ hồ mất tập trung của Judith nhìn chằm chằm vào khoảng không.

"Hoàng tử Franz đã bị bỏ tù."

“C-cái gì? Làm sao mà… Làm sao mà đến…? ”

Hoàng tử Franz… Có tin đồn rằng anh ta đang cố gắng ám sát Hoàng tử Claude. Tôi không biết sự thật, nhưng tôi nghĩ điều đó có thể đúng theo những gì mọi người nói. Có lẽ là Hoàng tử Franz, có lẽ vì vậy, Hoàng tử Claude… ”

“K-Không thể nào. Không đời nào anh ấy có thể làm được điều đó. Không thể nào… Người đó… ”

“Nữ hoàng nói rằng cơn điên của Hoàng tử Franz đã đi quá xa và đã giam giữ anh ấy trong một ngọn tháp ở giữa Rừng Đen. Điện hạ ... Điện hạ Judith.”

Samona vẫn đang khóc nức nở, nhưng Judith không còn nghe thấy nữa. Không, cô ấy không nghe thấy bất cứ gì nữa.

Vào thời điểm đó, người lính gác quay trở lại với một tiếng loảng xoảng. Judith thậm chí không thể hét vào mặt người lính gác đừng làm như vậy khi anh ta lôi Samona ra ngoài, vì cô ấy đang yêu cầu thêm một chút thời gian.

“A-a … au…”

Judith, người đang cuộn tròn lại như một con vật, run rẩy một cách đáng sợ. Không chịu được gió lạnh, những đầu ngón tay nứt nẻ, đầy vết thương bị làm xước bởi nền đá, tay bám đầy bụi và có vài đốm đen.

“Aa—a…”

Judith bây giờ thậm chí còn không thể nói chuyện được, phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Cô ấy không chịu dừng lại, mặc dù máu chảy ra từ miệng nứt nẻ và bàn tay cào trên sàn nhà đang bị thương nặng.

“C-có chuyện gì vậy! Này! Này! Lại đây! Có vẻ như con chó cái này cuối cùng đã phát điên rồi! ”

Cô nghe thấy tiếng tên lính canh gác ở lối vào nhà tù đang hét về phía chân cầu thang. Nắm chặt bàn tay đang cào nát sàn nhà, Judith bật cười.

Tất cả đã kết thúc. Cuộc sống của cô ấy thật nhạt nhòa.

Tất cả những gì cô ấy đã làm được là bị chà đạp, bị phỉ bán và bị sỉ nhục.

“Không…”

Những tên lính gác, cùng với đó là dòng người hớt hẩy chạy đến khi nghe tiếng hét thảm thiết như bị động kinh của Judith.

Khi họ ngẩng đầu lên nhìn Judith, ánh mắt của họ hiện lên vẻ sợ hãi không giống như trước đây. Rực rỡ lấp lánh giữa những lọn tóc mà người ta không còn biết được màu sắc ban đầu là gì, đôi mắt vốn đã mất đi tầm nhìn của cô ấy dấy lên một nỗi sợ hãi khủng khiếp.

“Không bao giờ…”

Đôi môi của cô ấy cùng với máu đã khô, nhẹ nhàng nhúc nhích.

"Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho các người. Dù ta có trở thành thứ gì đi nữa, cho dù thế nào đi nữa… ta sẽ không bao giờ tha thứ cho các ngươi. ”

“Đ-đợi đã! Đồ khốn nạn, mau mở cửa này ra! Nếu con chó cái này chết, Nữ hoàng sẽ…! ”

Bỗng dưng có âm thanh của cái gì đó vỡ ra.

Cùng lúc đó, cơ thể nhỏ bé của Judith gục xuống, chảy ra một ít máu từ miệng.

 

***

 

Judith, người đang cau mày trước cái chạm thô bạo trên má cô, mở mắt ra. Cùng lúc đó, một luồng sáng chiếu qua che hết tầm nhìn của cô

Bằng cách nào?

Judith nhìn xung quanh với vẻ mặt hoang mang. Mọi thứ trông rất rõ ràng. Mặc dù đã từ lâu đôi mắt của cô mù lòa như một con dơi và cô không thể phân biệt được ngày và đêm, nhưng hiện tại, cô có thể nhận biết rõ ràng mọi thứ trước mắt.

Đó là một nơi xa lạ. Không, nó không hề xa lạ. Judith biết là cô ấy đang ở đâu.

Đó là phòng của cô ấy. Đó là căn phòng mà cô đã ngủ và thức dậy mỗi ngày từ thuở nhỏ cho đến năm mười bảy tuổi, khi cô vẫn còn là công chúa của Tiên quốc.

"Một giấc mơ…?"

Judith trầm giọng lẩm bẩm, thè lưỡi ra khỏi miệng và dùng tay chạm vào nó. Đầu lưỡi của cô còn nguyên vẹn không có một vết thương nào cả. Không chỉ vậy, đôi môi của cô cũng mềm mịn dù có hơi nứt nẻ một chút. Không có vết bẩn nào trên tay, mặt hay tóc của cô ấy.

Ngay khi nhận ra điều đó, Judith hoảng hốt đứng dậy khỏi giường và đi tìm gương. Chỉ có một chiếc gương trong phòng cô. Nó luôn được che bằng một tấm vải.

Judith nhanh chóng cởi bỏ lớp lụa che tấm gương dài, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm kính nhẵn bóng với vẻ hoài nghi.

Đứng trong gương là một cô gái có vẻ ngoài tồi tàn. Dù đang mặc một chiếc áo Chemise với chất liệu ren mềm mại nhưng trông cô khá hầm hố vì thân hình gầy guộc so với làn da trắng ngần. Cô nàng thậm chí còn trông có vẻ u sầu vì tóc mái dài khó chịu và những đường nét trông như chưa trưởng thành.

"Điện hạ, người dậy rồi ạ?"

Judith, người đứng ngây ra trước gương, quay đầu lại như thể cô đã nhìn thấy một bóng ma. Cô hầu gái, trông rất đáng yêu với mái tóc hai bên, bước vào với nước và khăn để rửa mặt. Khi nhìn thấy Judith, cô ấy có một biểu hiện khó hiểu.

“Điện hạ, có chuyện gì vậy ạ? Biểu hiện của người… ”

"Marianne?"

Cô hầu gái đang chớp chớp mắt, phá lên cười.

“Điện hạ của tôi, có vẻ như người đã có một giấc mơ kỳ lạ. Dạ vâng em là Marianne. Đi với em. Em sẽ rửa mặt cho người ”.

“Marianne, tôi…”

Judith không nói nên lời cũng không thể rời mắt khỏi khuôn mặt của Marianne, chính xác như những gì cô nhớ. Người mà cô muốn mang theo khi quyết định rời Tiên quốc, nhưng lúc ấy cô là một người không thể yêu cầu bất cứ điều gì từ bất cứ ai. Vì vậy, cô ấy không thể mang Marianne theo bên mình, người đã khóc và nói rằng cô ấy sẽ đi theo cô ấy suốt đời.

"Điện hạ Judith?"

“Marianne, em… H-Hiện tại em bao nhiêu tuổi?”

Marianne người đang đặt chiếc chậu rửa mặt làm từ bạc xuống, hơi cau mày. Đôi mắt cô ấy đầy vẻ quan tâm. Với một tấm vải thấm nước, Marianne bước tới chỗ Judith.

“Điện hạ Judith, người thực sự ổn chứ? Người không bị ốm, phải không? "

"Tôi khỏe. Tôi không bị thương. Vậy hãy nói cho tôi biết đi. Marianne, bây giờ em bao nhiêu tuổi? ”

“Điện hạ này, thật đấy. Em mười sáu tuổi. Em kém Điện hạ một tuổi ”.

Marianne mười sáu tuổi.

Vậy, em ấy…

"Điện hạ Judith?"

"Làm sao chuyện này có thể xảy ra…"

“Thực sự, có chuyện gì vậy? Em đang sợ hãi đấy. Người thực sự ổn chứ? Em có nên gọi cho y sĩ trị liệu không? ”

Marianne hỏi gấp, nhưng Judith lại không trả lời. Không, cô ấy không thể trả lời.

Cô ấy quay lại lần nữa và nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Bây giờ cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng những ký ức mờ ảo đang dần trở lại, hết cái này đến cái khác. Cô biết cô gái đó trong gương. Một cô gái tồi tàn, yếu đuối và u ám, sợ hãi mọi thứ và thường xuyên khóc.

 

Khi mọi thứ đã dường như kết thúc thì cô ấy lại quay trở về.

Trở thành Judith Loerbinev năm 17 tuổi.

 

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc:Chiếc cốc báo thù nằm trong tay bạnChương 1
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.