Bạn đang đọc:Chiếc cốc báo thù nằm trong tay bạnChương 2

Quê hương của Judith, Tiên quốc, giàu có hơn bất kỳ quốc gia nào xung quanh.

Được bao bọc bởi những ngọn núi dốc, nông nghiệp và thủy sản không phát triển nhiều, nhưng bạc và hồng ngọc từ những ngọn núi làm giàu cho quốc gia.

Có lẽ vì vậy mà họ đã ỷ y rằng nguồn tài nguyên đó là vĩnh cữu, có sử dụng bao nhiêu cũng không thể nào cạn kiệt. Một ngày nọ, các lô hàng đá quý đều giảm mạnh. Không chỉ vậy, hồng ngọc cũng giảm giá cực độ mà họ không thể nào ngờ được.

Tuy nhiên, hoàng gia và quý tộc Tiên quốc, những con người đã quen sống dưới sự xa hoa trong nhiều năm liền, họ luôn muốn khai thác hết sức đến nỗi không còn gì để khai thác nữa.

Xu hướng xa xỉ và chi tiêu như nước vẫn luôn tồn tại. Tệ hơn thế, cha của Judith, vị vua tiền nhiệm đã liều lĩnh và viễn tưởng khi muốn vượt qua khủng hoảng bằng hình thức chiến tranh.

Ông đã gom các ngân hàng đã kiệt quệ lại và cho ra một cuộc chiến tranh phi nghĩa. Con trai của ông, người lên ngôi sau đó, cũng nhiều lần đi theo vết xe đỗ của cha mình.

Anh ta thậm chí còn bị thất bại trong trận chiến được xem là trận chiến cuối cùng với tư cách của Tiên quốc, cuộc chiến kéo dài 3 năm ở khu vực phía Nam.

Vị vua đứng đầu các bộ lạc ở khu vực phía Nam yêu cầu Tiên quốc bồi thường thiệt hại, và đe dọa sẽ biến Tiên quốc thành nước chư hầu nơi mà không còn ai thèm đến nữa.

Anh trai của Judith, Eland một người không có gì ngoài niềm tự hào bản thân.

Anh ta là một gã đáng thương, thà vứt bỏ vương miện trên đầu còn hơn là cai trị một đất nước đã trở thành nước chư hầu.

Sau đó, một vị cứu tinh bất ngờ xuất hiện trước mặt Eland người đang thu thuế bất chấp mà không quan tâm dân chúng đang đói khổ và dần dần chết mòn.

Vương quốc Roteia nằm ở phía Bắc. Giáp biển về phía Tây, là nơi từ lâu đã gặp nạn đất mặn bạc màu và cướp biển; nhưng bây giờ, nó là một nơi đang giành quyền lực với các vùng lân cận bằng cách giao thương với vô số các quốc gia trên biển khác.

Nữ hoàng Gilsis, người nắm quyền vương quốc Roteia, đã đề nghị với Eland rằng bà ta sẽ trả tiền bồi thường thay cho Tiên quốc.

Đổi lại, nữ hoàng yêu cầu giao cô em gái của Eland là công chúa Judith cho bà.

Bà ta sẽ để Judith cưới Franz hoàng tử của vương quốc Roteia.

Eland không có lý do gì để từ chối. Suy cho cùng, Judith cũng chỉ là một cô em gái tồi tàn, đáng thương không có một giá trị nào trong long Eland. Dù là anh em ruột nhưng Eland xem Judith như một thứ vô dụng.

Trả lại khoản đền bù kết xù bằng đứa em gái kém phát triển, gầy gò như một cô bé 14 tuổi trong khi đã 17 tuổi, không biết ăn nói cũng không tự tin chả có dáng vẻ nào của một công chúa. Đó là một kèo làm ăn béo bở đối với Eland.

Không biết rằng lựa chọn của mình sẽ đẩy cuộc sống Judith vào một nơi tồi tệ, Eland chấp nhận giao kèo với một phong thái vui vẻ, mãn nguyện.

Nhưng nếu có biết thì anh ta cũng sẽ chấp nhận thôi.

*******

“Điện hạ Judith, người thật sự ổn chứ? Nếu người không khỏe, em sẽ bảo đầu bếp nấu gì đó dễ ăn hơn…”

“Không cần đâu, Marianne. Tôi khỏe mà”

Judith trả lời, nhưng Marianne vẫn rất lo lắng. Judith nhìn xuống bữa sáng ấm áp trên bàn và phá lên cười.

“Chuyện gì vậy ạ?”

“Không có gì, tôi chỉ…nghĩ rằng đã lâu rồi tôi không thấy một ổ bánh mì trắng và ấm như vậy”

“Ý người là sao ạ? Bánh mì trắng lúc nào cũng được phục vụ vào buổi sáng mà?”

“Ừm, đúng rồi.”

Chắc chắn là như vậy, đó là lúc cô ấy chưa chết à không trước khi bị giam cầm ở ngọn tháp. Nhưng sau khi đã bị giam cầm, Judith đã quên mất mùi vị của bánh mì trắng.

Không chỉ bánh mì trắng. Tất cả những gì cô ấy coi là đương nhiên, chẳng hạn như không khí sạch, hơi ấm và nước sạch để làm dịu cơn khác của mình, đều trở thành thứ mà cô ấy thậm chí không thể mơ tới.

“Marianne, em muốn ăn không?”
Marianne đang đứng xé bánh mì cho Judith bỗng dừng lại, mở mắt to ra.

“Dạ?”

“Ngồi xuống và ăn chung đi. Ta ăn một mình no quá”

“Dạ, ngay cả như vậy nhưng làm sao mà em có thể dùng bữa với điện hạ được ạ? Ngay cả người hầu thân cận từ các quý tộc cũng không được phép làm như thế…”

“Ngồi xuống và ăn nào. Đừng có lo”

Judith, quay mặt lại rồi bĩu môi. Trong khi Marianne vẫn như thể đó là câu nói đùa.

“Sao vậy?”

“Dạ? Không có gì ạ, em…Đây là lần đầu tiên em nghe điện hạ nói như thế….”

Vẻ bối rối hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt của Marianne. Lúc đó Judith mới nhớ ra lúc trước cô như thế nào. Khi còn là công chúa của Tiên quốc, cô ấy là người không bao giờ có thể nói những điều như là “mệnh lệnh”. Thâm chí không thể khi đùa giỡn.

“..Đó không phải là một trò đùa. Em biết mà, đúng không?”
“D-Dạ em biết…”

“Nào, ăn đi. Bánh mì sẽ nguội mất”

Marianne do dự khi Judith đẩy đĩa sang và sau đó bắt đầu nhai những lát bánh mì nhỏ. Trong khi ăn cô ấy vẫn để mắt đến Judith. Nhưng thay vì sợ hãi, cô ấy quan tâm đến tình trạng của Judith hơn, dường như điện hạ đã thay đổi chỉ sau một đêm.

“Nhân tiện thì, điện hạ Judith. Người không quên là phải đi thăm bệ hạ trước bữa trưa hôm nay phải không ạ?”

Bàn tay đang múc súp của Judith đột ngột dừng lại. Marianne bồn chồn, co giật tay, xấu hổ như đó là lỗi của mình.

“Có chuyện gì sao? Em có thể nói lại cho tôi nghe được không?”

“Đêm qua, phụ tá của bệ hạ đã đến và nhắn gửi. Người không nhớ ạ? Anh ấy nói bệ hạ có chuyện quan trọng cần nói….”

“……”

“Người thật sự không nhớ ạ?”

Judith vẫn im lặng mặc cho Marianne giải thích, nhưng đó không phải là vì cô ấy không nhớ.

Chỉ có một lần duy nhất trong cuộc đời của cô, đức vua cho gọi cô vì ông có điều quan trọng muốn nói.

Vì vậy, đó là ngày hôm nay. Hôm này chính là….ngày đó.

Chiếc thìa nhỏ trên tay Judith run lên. Cô mím môi trừng mắt nhìn đĩa thức ăn.

Đó là ngày hôm đó. Vào ngày đó, sau sự thiếu suy nghĩ của Eland mà anh ta đã đưa ra cho Judith, cuộc đời cô như rơi xuống tầng địa ngục.

“….Không, tôi nhớ rồi. Tôi phải chuẩn bị thật sẵn sàng.”
“Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng mọi người đã đến, có những người từ vương quốc Roteia. Có thể họ đang ở chỗ mà điện hạ sẽ gặp bệ hạ.”

Sau khi nói xong, Marianne uống nước trái cây mà Judith đã đưa cho cô và nở một nụ cười tươi như thể truyền động lực cho Judith rằng cô rất tin tưởng ở Judith.

Sau khi ăn xong, Judith được Marianne dắt tay, ngồi xuống bàn trang điểm. Vì cô ấy chưa bao giờ trang điểm, nên làn da của cô tuy mịn nhưng không được hấp dẫn. Cô ấy trông không giống tuổi bởi thân hình gầy gò, nước da kém sắc và do biếng ăn.

Judith nhìn chằm chằm vào gương như thể đang nhìn một người xa lạ, đột nhiên lại nhếch mép cười.

Vào ngày đầu tiên mà cô đến vương quốc Roteia và gặp nữ hoàng Gilsis, người phụ nữ xấu xa đó đã rất hài lòng với bộ dạng tồi tàn của cô.

Bà ta đã cười cô khi cô đã run rẩy và khóc như thể phạm trọng tội sau khi nghe đủ lời cay nghiệt miệt thị.

Đúng, bà ta rất hài lòng. Với tư cách là một nữ hoàng, bà ta vô cùng hài lòng. Số tiền bà ta trả cho Tiên quốc so với một người như Judith chẳng đáng một xu.

Lúc đó, Judith là người mà Gilsis mong muốn. Bà ta muốn một cô công chúa yếu ớt, tiều tụy, không chỗ nương tựa như một con vật đáng thương. Ý định của bà ta là để đôi cánh của hoàng tử Franz thật là tồi tàn đến mức không cần phải bẻ mà cũng tự gãy.

Lúc đó, mọi thứ diễn ra theo ý muốn của bà ta. Judith sợ Franz, sợ bà ta và cuối cùng cô phải mang tội danh kinh hoàng và chọn cho mình một cái kết bi thảm.

“Ta sẽ giành lại sự sống cho ngươi và trả đủ cho những người đã gây ra chuyện này”
Judith nhìn mình trong gương và mím môi.

Ta sẽ trả lại tất cả những nỗi đau mà ta đã phải nhận, không có ai là ngoại lệ. Với người đàn bà đó, với Claude, tên khốn khiếp đó.

Đây là một cơ hội mà Chúa ban cho cô.

Cơ hội đã đến để cô trả lại hết tất cả những nỗi ám ảnh kinh hoàng, những ngày mù lòa bị nhốt trong ngọn tháp tối tăm, sự tuyệt vọng nhưng nhận ra mọi thứ đã kết thúc.

“Em sẽ chải tóc cho người trước”

Marianne rút ra một chiếc lược ngà và ngâm nga. Lúc cô ấy đặt tay lên mái tóc thướt tha của Judith, Judith ngăn Marianne lại và cẩm một lọ nước hoa nhỏ từ bàn trang điểm lên.

“Xịt ra lược rồi hãy chải tóc”

Đôi mắt của Marianne một lần nữa mở to, như thể không tin được những gì Judith đang nói là sự thật. Cũng dễ hiểu khi mà trước giờ Judith không hề dùng nước hoa hay kem dưỡng mà lại nói được như thế.

Eland quở trách Judith vì sự ngông cuồng khi cô ấy cố gắng mua những đồ làm đẹp ít nhất có thể. Thậm chí còn chỉ trích Judith vì không hề ra dáng một cô công chúa chút nào.
Judith nhớ lại rồi cố gắng kìm nén sự ức chế của bản thân. Cô có thể cảm nhận được chiếc lược nhẹ nhàng lướt trên mái tóc của cô cùng hương thơm nhè nhẹ của nước hoa.

“Điện hạ, hôm nay người rất lạ. Em không nghĩ người là công chúa của em”

“Em không thích tôi như vậy hả, Marianne?”

“Không, em không phải là ghét. Như vậy rất tốt….Em không biết nói sao, bỗng dung điện hạ trở nên trưởng thành hơn”

“Tôi hơn em một tuổi”

“Dạ, em biết mà. Nhưng điện hạ luôn mềm mại và mỏng manh như một chú chim nhỏ”

Marianne cười nhẹ. Judith cũng mỉm cười, nhưng Judith con chim nhỏ mà Marianne đang nói đến bây giờ đã chết rồi.

Từ nay cô sẽ trở thành một con diều hâu. Cô phải trở thành một kiểu người có thể tóm gọn con mồi bằng móng vuốt sắc nhọn của mình và cắt đứt hơi thở của chúng ngay lập tức!.

 

Bạn đang đọc:Chiếc cốc báo thù nằm trong tay bạnChương 2
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.