Bạn đang đọc:Cố Chấp NgọtChương 23.1

Hành động của Lưu Lâm Lâm rất nhanh, buổi tối hôm đó lập tức nhắn tin cho trang giải trí nổi tiếng nhất cả nước, nhưng mà không biết đối phương có cảm thấy cô nói láo hay không, mà đến ngày thứ hai cô ta vẫn chưa thấy câu trả lời từ đối phương.

 

Vậy là cô ta quyết định tăng giá cả, dù sao cô ta cũng chẳng tiền, chỉ là muốn tung ảnh chụp của Nam Từ lên báo thôi.

 

Cô ta gửi đi mười mấy tấm hình, có thể tưởng tượng ra Nam Từ sẽ thảm hại đến mức nào.

 

Vừa tưởng tượng Nam Từ khóc lóc thảm thiết như thế nào, Lưu Lâm Lâm lập tức sung sướng.

~

Ở nước ngoài, Hoắc Lâm làm việc liên tục mấy đêm không nghỉ, trừ việc thời gian chênh lệch, thì anh vẫn mất ngủ hàng đêm.

 

Ngày hôm nay vừa đàm phán xong một hạng mục lớn, cực kỳ vất vả khiến anh có chút ủ rũ, nên đi ngủ một chút, nhưng lại không ngờ Lưu tiểu thư kia lại hành động.

 

Trợ lý cực kỳ nhức đầu, anh ta sợ phải đánh thức ông chủ, nhưng chuyện này liên quan đến Nam nhị tiểu thư, nếu như không có chỉ thị của ông chủ, thì anh ta cũng không dám tùy tiện hành động, nếu như tiếp tục trì hoãn, bên kia có động tác gì mới thì đoán chừng anh ta sẽ bị ông chủ giết chết, còn vứt xác ra ngoài vũ trụ.

 

Cân nhắc tới lui, anh ta quyết định đặt bản thân vào vùng nguy hiểm, đi gọi ông chủ.

 

Hoắc Lâm ngủ cực kỳ nông, cơ bản trừ hai đêm ôm Nam Từ ngủ, thì anh chưa bao giờ được ngủ say giấc.

 

Cho nên lúc trợ lý vừa mới đi tới, anh nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức tỉnh lại.

 

Anh nhíu mày, con ngươi lạnh lùng mang theo khí thế mờ ảo, khiến da đầu trợ ký tê rần một hồi.

 

 

 

Anh ta đứng im cứng ngắc, không dám ngẩng đầu nhìn ông chủ, nói thẳng: “Ông chủ, vị Lưu tiểu thư kia thật sự ra tay với Nam nhị tiểu thư.”

 

Hoắc Lâm nghe thấy là chuyện liên quan đến Nam Từ, ý lạnh quanh thân giảm đi không ít.

 

Anh nhéo nhéo sóng mũi, hỏi: “Chuyện gì?”

 

Trợ lý vội vàng đưa ipad đến trước mặt Hoắc Lâm, sau đó chủ động lùi về sau hai ba mét.

 

Hoắc Lâm nhìn ảnh chụp, tinh thần cơ bản còn chút mệt mỏi bây giờ hoàn toàn tỉnh táo.

 

Ngày đó anh gặp được Nam Từ, nhưng lúc cô tỉnh lại và trong bức ảnh là hai bộ dáng hoàn toàn khác nhau.

 

Khi đó, cô trông đáng thương bất lực, vành mắt đỏ hoe, thần sắc cầu cứu anh.

 

Mà trên tấm ảnh…

 

Cô đang co quắp như một món ăn trên bàn ăn, bị người ta bưng đến trước mặt anh, chờ anh đến ăn.

 

Suy nghĩ đến đây khiến cỗ tà vọng trong xương tủy anh dâng lên, Hoắc Lâm nhìn chằm chằm bức ảnh, ánh mắt càng ngày càng nặng.

Anh muốn một mực giữ cô trong lòng bàn tay anh, muốn khóa giam cô lại trong phòng của mình.

 

Anh muốn cô chỉ khóc và cười với một mình anh.

 

Anh muốn hung hăng chiếm hữu cô không ngừng nghỉ.

 

Ánh mắt Hoắc Lâm vẫn trông bình tĩnh, cho nên trợ lý cũng không phát hiện ra điều gì không đúng.

 

Nhưng mà một lúc sau, anh ta hỏi Hoắc Lâm: “Ông chủ, bước tiếp theo…”

 

Ánh mắt Hoắc Lâm không rời khỏi màn hình ipad, hỏi không cảm xúc: “Cậu xem qua ảnh chụp rồi hả?”

 

Trợ lý kinh hãi, liên tục lắc đầu: “Không có! Không có!”

 

Anh ta không nói láo, trước đó anh ta bố trí người theo sát mọi hành động của Lưu Lâm Lâm, cho nên cô ta có động tác gì thì trợ lý sẽ được biết ngay lập tức.

 

 

Lúc đó anh ta có mở file ảnh ra, nhưng vừa kéo đến bức thứ nhất, thấy đầu vai Nam Từ lộ ra, sau đó là một mảng da trắng như tuyết bày ra, anh ta đã cảm thấy tình huống nhất định không đúng.

 

Anh ta biết ông chủ nhà mình lần đầu tiên để ý đến một cô gái, mà ông chủ lại đáng sợ như vậy, anh ta làm sao dám tùy tiện xem đây!

 

Hoắc Lâm nhìn trợ lý một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ thuận miệng nói: “Gửi hết tất cả hình ảnh qua mail cho tôi, sau đó cậu cũng xóa hết đi.”

 

Dừng một chút, còn nói: “Hack hết tất cả thông tin thiết bị của Lưu Lâm Lâm, phải chắc chắn hình ảnh của Nam Từ không xuất hiện nữa.”

 

Trợ lý nghĩ nghĩ, hỏi: “Vậy lỡ như cô ta lưu trong USB thì sao ạ?”

 

Hoắc Lâm liếc anh ta một chút, cười cười, đáy mắt có chút nguy hiểm.

 

“Vậy để tôi làm việc thay cậu nhé?”

 

Trợ lý đâu dám lên tiếng nữa, tranh thủ thời gian lắc đầu, sau đó đi ra ngoài nghĩ biện pháp.

 

Sau khi rời khỏi phòng, anh ta ý thức được có gì đó không thích hợp.

 

Thường những chuyện quan trọng, ông chủ nhất định sẽ bàn bạc với anh ta hướng giải quyết sâu hơn, thậm chí còn nhẫn tâm đào hố hạ gục đối phương, sao lần này chỉ việc hủy hình ảnh là xong?

 

Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta giống như nhận ra điều gì đó.

 

Ông chủ không trừng phạt Lưu tiểu thư, thì chắc chắn đang tính toán cái gì đó! Nhất định là vậy!

 

Trước kia việc lớn việc nhỏ của ông chủ đều do cấp dưới giải quyết, nhưng nếu như thật sự chọc giận anh, thì anh sẽ suy nghĩ cực kỳ chi tiết và tỉ mỉ cách chơi như thế nào để giết đối phương, không chừa cho đối phương một con đường sống.

 

Nghĩ tới đây, trợ lý rùng mình một cái.

 

Lưu tiểu thư kia nên tự cầu phúc đi. Chọc phải người thương của ông chủ, thì cũng có khác gì chọc phải ông chủ.

 

Có lẽ… Kết quả còn tồi tệ hơn cả việc chọc ông chủ nữa!

~

Sau khi trợ lý đi rồi, Hoắc Lâm cũng mất ngủ, đứng dậy, tiện tay cởi quần áo ngủ, đi vào phòng tắm.

 

Sau khi tắm xong, giống như nghĩ đến cái gì đó, một tay anh lau tóc, một tay mở điện thoại di động, nhắn Wechat cho Nam Từ.

 

[Mấy ngày tới không nên ra ngoài, ngoan ngoãn chờ tôi về]

 

 

Anh biết Nam Từ sẽ không trả lời anh, cho nên anh cũng không đợi, quay người mặc quần áo tử tế, chuẩn bị đi ra ngoài.

 

Nam Từ không phải cố ý không trả lời, mà thật sự là cô không để ý đến điện thoại.

 

Từ lúc Nam lão gia tử chính thức giới thiệu cô trong bữa tiệc, cho nên cũng không kiêng dè nữa, chỉ cần cô rảnh rỗi, ông đi đâu cũng dẫn cô đi cùng.

 

Hôm nay ông muốn qua nhà họ Hoắc bàn luận về một hạng mục mới hợp tác, thế là xin phép giáo viên cho Nam Từ nghỉ một ngày, dẫn cô qua nhà họ Hoắc.

 

Cô đại khái hiểu rõ ý định của Nam lão gia tử, bọn họ muốn cô gả qua nhà họ Hoắc thay Nam Châu, nên cô càng phải xuất hiện nhiều hơn, để người nhà họ Hoắc hiểu cô, nếu như người nhà họ Hoắc thích cô thì càng tốt.

 

Cho nên trên đường đi, Nam lão gia từ luôn miệng dặn dò Nam Từ, đến nhà họ Hoắc phải ngoan ngoãn hiểu chuyện, phải vui vẻ với trưởng bối.

 

Nam Từ không có cảm giác gì, dù sao cô cũng đã quen với việc giả vờ ngoan ngoãn.

 

Hai nhà Nam Hoắc hợp tác với nhau đã lâu, có lẽ mỗi hạng mục đều có lợi ích cho đôi bên, năm đó Nam lão gia tử nhận nuôi Hoắc Lâm, nhà họ Hoắc mắc nợ ông, cho nên mỗi lần ông tới thì người nhà họ Hoắc lúc nào cũng chào đón rất nhiệt tình.

 

Lần này Nam Từ đến cũng không khiến người nhà họ Hoắc thấy lạ lẫm, trước đây lúc nào cũng làm Nam Châu đi cùng Nam lão gia tử, bây giờ Nam Châu không có ở đây, nên Nam Từ đi theo chăm sóc ông cũng là điều đương nhiên.

 

 

 

Lúc sau mấy vị trưởng bối đi vào thư phòng để bàn bạc chuyện hợp tác, còn Nam Từ ở lại trong phòng khách nói chuyện với Hoắc phu nhân.

 

Hoắc phu nhân có ấn tượng không tệ với Nam Từ, nhất là nghe nói chuyện cô bị Lưu Lâm Lâm ức hiếp, không kiêu ngạo không tự ti, mà còn phản bác lại Lưu Lâm Lâm, càng nhìn càng thấy cô gái nhỏ này rất thông minh.

 

Hai người tán gẫu vài câu, Hoắc phu nhân hỏi cái gì, Nam Từ đều có thể trả lời rất rõ ràng, ngược lại không giống một đứa bé lớn lên ở nông thôn. Trong khoảnh khắc cảm thấy thích Nam Từ rất nhiều.

 

Lúc này, bỗng nhiên có một cậu bé mũm mĩm chạy tới, lập tức nhào vào lòng Hoắc phu nhân.

 

Hoắc phu nhân nhìn thấy cậu bé, giống như là thấy bảo bối, hai mắt cười tít hết cả lên.

 

“Không phải con đang chơi trong sân sao? Sao lại chạy tới đây?”

 

Cậu bé là cháu trai của lão quản gia nhà họ Hoắc, từ nhỏ đã ở trong nhà họ Hoắc, Hoắc phu nhân ngày ngày chứng kiến cậu bé lớn lên, còn cậu bé vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, lần nào cũng có thể chọc cho Hoắc phu nhân cười ha ha, cho nên Hoắc phu nhân cũng không keo kiệt niềm vui của mình.

 

Cậu bé cười tủm tỉm, nói: “Con muốn dẫn bà Hoắc đi xem dâu tây trong vườn, trước đó con phát hiện ra có một quả dâu tây lớn cực kỳ luôn! Cực kỳ đẹp luôn!”

 

Nói xong, cậu bé lặng lẽ nhìn Nam Từ một chút, giống như đang ngượng ngùng, nói: “Nếu… Nếu chị gái này muốn đi cùng cũng được.”

 

Hoắc phu nhân cười phá lên, gõ gõ lên đầu nhỏ, nói: “Con đúng là tiểu quỷ mà, thì ra muốn chơi với chị gái nên mới tới viện lý do với bà hả!”

 

Nam Từ nhìn xem, trong lòng có chút phức tạp.

 

Cô không biết cậu bé này có thân phận gì, chỉ nghĩ chắc là thân thích nhà họ Hoắc, nhưng Hoắc phu nhân lại cười tươi vui vẻ với cậu bé, vậy mà lại cực kỳ lạnh lùng với con ruột của mình là Hoắc Lâm.

 

Cô thật sự không hiểu Hoắc phu nhân rốt cuộc là người như thế nào…

 

 

Sau đó, Hoắc phu nhân quay đầu nhìn Nam Từ, cười cười: “Tôi cũng hơi mệt, nên muốn nghỉ trưa một chút, Tiểu Từ chơi với thằng bé một tí nhé?”

 

Nam Từ nào dám cự tuyệt, cũng mỉm cười gật đầu: “Vâng, phu nhân cứ yên tâm nghỉ ngơi ạ.”

 

Cậu bé dắt Nam Từ đi vào trong sân, cũng không biết nghĩ đến cái gì, gương mặt bắt đầu đỏ bừng, vừa muốn nhìn lại không dám nhìn Nam Từ.

 

Cô cảm thấy thú vị, chủ động ngồi xổm xuống, nhéo nhéo má cậu bé.

“Nè nhóc con, em muốn nói gì với chị hả?”

 

Cậu bé lặng lẽ rủ mí mắt, chưa kịp mở miệng, thì có giọng nói vang lên ở đằng xa.

 

“Lạc Lạc.”

 

Giọng nói có chút lạnh lùng, không mang theo tâm tư tình cảm, nhưng lại rất êm tai.

 

Nam Từ nhìn sang, thấy một người thanh niên trẻ tuổi ngồi trên xe lăn.

 

Chờ chút!

 

Người thanh niên này hình như cô đã từng gặp qua, nếu như cô nhớ không nhầm, thì cô gặp người này trong thang máy tại khu mua sắm!

Sao người này lại xuất hiện ở đây?

 

Cô còn đang suy nghĩ, thì cậu bé kéo cô đến trước mặt người thanh niên.

 

Lúc này cô đang đứng trước mặt anh ta, nhất thời có chút lúng túng, miễn cưỡng nhìn anh ta, nói: “Thật đúng là có duyên.”

 

Nói xong lại hối hận, lần trước chẳng qua là tình cờ gặp nhau, người ta làm gì nhớ mặt cô, bây giờ cô nói kiểu này có lẽ hơi thất lễ.

 

Đâu ngờ đối phương cũng gật gật đầu, nói: “Đúng là có duyên.”

Người này nhận ra cô?

 

Nam Từ nhìn anh ta một chút, vẫn cảm thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, chỉ có thể tiếp tục hỏi: “Anh cũng là khách nhà họ Hoắc sao?”

 

Đôi phương im lặng nhìn cô, giọng điệu lạnh nhạt: “Đây là nhà tôi.”

Nam Từ giật nảy mình, nhà anh ta? Vậy anh ta cũng là người nhà họ Hoắc?

Nghĩ tới đây, cô bỗng nhiên nhớ lại Nam Châu và mẹ Nam đã từng nhắc đến…

 

Con bệnh nhà họ Hoắc.

 

Chẳng lẽ người trước mặt cô chính là con bệnh nhà họ Hoắc, Hoắc Ngọc Trạch?

~

Trong đầu Nam Từ, cô nghĩ “Con bệnh” sẽ là người ho khan không ngừng, sắc mặt trắng bệch, nằm liệt giường đã lâu.

 

Mà Hoắc Ngọc Trạch trông sắc mặt cũng không khỏe lắm, nhưng tinh thần trông có vẻ rất tỉnh táo, trừ việc anh ta ngồi xe lăn, còn lại cũng không khác người bình thường là bao.

 

Thậm chí anh ta trông còn tuấn tú hơn nhiều người bình thường khác, khí chất rất lạnh lùng.

 

Nam Châu ghét bỏ một người như vậy, nhưng lại thích người đàn ông đáng sợ Hoắc Lâm kia sao?

 

Xem ra khẩu vị của Nam Châu cũng rất đặc biệt.

 

Mà lúc này cậu bé mở miệng gọi Hoắc Ngọc Trạch, giống như gián tiếp xác nhận nghi ngờ của cô.

 

“Anh Ngọc Trạch, em dẫn chị gái đi xem dâu tây.”

 

Hoắc Ngọc Trạch đối với cậu bé có chút ấm áp, ánh mắt cũng hiền lành hơn.

 

“Em ăn gần hết vườn dâu tây rồi, còn gì nữa đâu mà khoe.”

 

Cậu bé đỏ mặt, giống như là bị mất hình tượng trước mặt Nam Từ, nhào tới che miệng Hoắc Ngọc Trạch.

 

“Anh Ngọc Trạch đừng có nói bậy, em ăn rất ít!”

 

Cậu bé không khống chế được sức mạnh, tới tới lui lui vô tình đẩy Hoắc Ngọc Trạch ra phía sau, anh ta lại sợ cậu bé bị té, cho nên cuối cùng bánh xe lăn lui tới mép cầu thang.

 

Cũng may Nam Từ phát hiện kịp thời, tiến lên mấy bước, nhanh chóng dùng chân chặn bánh xe lại.

 

Hoắc Ngọc Trạch giương mắt nhìn cô, sau đó lấy hai tay di chuyển bánh xe về trước, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn.”

 

Ngược lại thái độ của Nam Từ cũng không có cảm giác gì, dù sao chỉ là tiện tay, cô cũng không cần anh ta cảm ơn.

 

Cậu bé vẫn không ý thức được mình gặp rắc rối, lúc này vừa đùa giỡn với Hoắc Ngọc Trạch xong, lại xấu hổ chạy tới chỗ Nam Từ.

 

“Chị gái, dâu tây là thứ em quý nhất, em muốn chị hái dâu với em, được không?”

 

Nam Từ cười yếu ớt xoa xoa đầu cậu bé: “Được chứ.”

 

Nhưng chưa tới một phút, cô đã có chút hối hận.

 

Nam Từ nhìn thấy đống bùn nhão nhoẹt, lại nhìn đôi giày màu sáng cô đang mang, bắt đầu do dự.

 

Kết quả cuối cùng, dưới ánh mắt mong chờ của cậu bé, cô lựa chọn cởi giày ra, đi chân trần tiến vào.

 

Cậu bé cười đùa ầm ĩ, mà lúc này Nam Từ cũng cảm thấy vô cùng thoải mái. Biểu lộ không còn giả vờ nữa, mà ý cười cực kỳ chân thật.

Hoắc Ngọc Trạch vẫn đứng ở một bên nhìn bọn họ, lúc này thấy Nam Từ cười, đáy mắt có chút nổi lên gợn sóng.

 

Nhưng một lớn một nhỏ chơi chưa được bao lâu, thì có một giọng nói trầm trầm vang lên.

 

“Tiểu Từ, con đang làm gì vậy hả?”

 

Thân thể Nam Từ cứng đờ, bất an dâng lên khắp toàn thân, lúc quay đầu lại, quả nhiên là gương mặt Nam lão gia tử đang rất tức giận.

Người nhà họ Hoắc ngược lại không nói gì, Hoắc phu nhân còn vui vẻ giúp cô giải vây: “Không sao, Nam Từ còn nhỏ tuổi, chơi đùa một chút cũng là chuyện bình thường.”

 

Nam Từ cắn môi: “Con xin lỗi ông nội, con không cố ý làm loạn.”

~

Lúc Nam Từ đi ra về cùng với Nam lão gia tử, cô cố ý quay lại nhìn phía sau, phát hiện Hoắc Ngọc Trạch không còn ở đó nữa.

 

Mà sau khi cô rời đi rồi, Hoắc Ngọc Trạch mới từ trong góc đi ra.

 

Cậu bé thấy anh ta, có chút oán trách: “Anh Ngọc Trạch, lúc nãy sao anh trốn đi vậy? Sao anh không nói chuyện với chị gái? Bà Hoắc thương anh như vậy, anh nói chuyện với chị gái chắc sẽ không bị mắng đâu!”

 

Hoắc Ngọc Trạch nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ, nói: “Anh không thể đứng quá gần người khác, nếu không thì họ sẽ gặp xui xẻo.”

 

Anh ta biết ý định của nhà họ Nam, vì như vậy nên anh ta mới càng phải giữ khoảng cách với Nam Từ.

 

Ngay từ đầu anh ta đã không muốn cưới Nam Châu, mặc dù cảm thấy tính cách của Nam Châu có chút lạnh lùng, nhưng anh ta cũng không muốn hại Nam Châu.

Bây giờ đối tượng đổi thành Nam Từ, anh ta lại càng không muốn.

Nhưng anh ta không muốn, không có nghĩa là người khác cũng nghĩ như anh ta.

 

Hoắc lão quản gia là người nhìn Hoắc Ngọc Trạch lớn lên, lúc này không biết nghĩ gì, đi sau lưng Hoắc phu nhân cười không ngừng.

Hoắc phu nhân hỏi ông ta có chuyện gì, ông ta thần thần bí bí nói: “Từ lúc tiểu thiếu gia bị bệnh, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy thân thiện với người lạ đó ạ.”

 

Hoắc phu nhân kinh ngạc: “Ai?”

 

“Lúc đó tôi đang ở trong phòng bếp giám sát người giúp việc quét dọn, vô tình liếc ra ngoài, phát hiện tiểu thiếu gia đang nói chuyện với Nam nhị tiểu thư, thần sắc cũng không lạnh lùng như hằng ngày.”

 

Hoắc phu nhân quả nhiên hào hứng, nói: “Ông nói Ngọc Trạch có có cảm tình với Nam Từ?”

 

Lão quản gia gật gật đầu.

 

Hoắc phu nhân không nói gì nữa, nhưng đương nhiên đã bắt đầu suy nghĩ về lời lão quản gia nói.

 

~

Sau khi từ nhà họ Hoắc trở về, Nam lão gia tử và Nam Từ cũng không nói thêm gì nữa, nhưng rõ ràng thái độ của ông đối với Nam Từ cũng có chút thay đổi.

 

Cái rõ ràng nhất chính là thái độ biểu hiện ra ngoài mặt, còn những cái khác vẫn như cũ.

 

Nam Từ biết ông muốn dùng hành động này để nhắc nhở cô, cô là nhị tiểu thư, không nên làm những việc làm mất đi dáng vẻ của một tiểu thư.

 

Mặc dù mẹ Nam không rõ chuyện gì xảy ra ở nhà họ Hoắc, nhưng bà ta cũng cảm giác thái độ của Nam lão gia tử có sự thay đổi dạo gần đây.

 

Chuyện này khiến bà ta sướng như điên, lập tức gọi điện thoại cho Nam Châu.

 

Nam Châu ở bên kia chỉ cười nhạt một tiếng, nói: “Con còn chưa ra tay mà nó đã bại rồi sao? Thật là thất vọng quá.”

 

Mẹ Nam không có nhiều tâm cơ như Nam Châu, chỉ cảm thấy Nam Từ không được Nam lão gia tử thích nữa, thì sẽ không tranh được gì với con gái bà, chính là chuyện vui nhất.

 

Thế là, mẹ Nam vốn đang nhịn Nam Từ cũng dần dần buông lỏng. Bà ta bắt đầu khắt khe với Nam Từ nhiều hơn.

 

Ngày nào Nam Từ học xong cũng có tài xế tới đón, nhưng hôm nay đợi đã lâu cũng chưa thấy.

 

Cô lấy điện thoại ra gọi tài xế, bên kia ấp a ấp úng, điện thoại bỗng nhiên bị mẹ Nam đoạt đi.

 

“Tài xế đang đưa mẹ đi dạo phố, con học xong rồi thì tự về nhà đi, con cũng biết đường về nhà mà, đừng làm cái kiểu nhị tiểu thư nữa, cho là mình đáng giá sao!”

 

Sau đó không đợi Nam Từ nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.

 

Trong lúc nhất thời, Nam Từ nhìn dòng người và xe cộ trên phố, trong đầu bỗng nhiên nổi lên ý định bỏ trốn.

 

Có thể cô cũng nhận ra loại suy nghĩ này chỉ là nhất thời.

 

Thân phận của cô đã bị công khai, trừ khi cô phạm phải lỗi lầm gì quá lớn, nếu không thì nhà họ Nam cũng không buông tha cho cô.

 

Mà tên cô cũng nằm trong hộ khẩu của nhà họ Nam rồi, nên với thế lực nhà họ Nam thì tìm cô dễ như trở bàn tay.

 

Cho nên cô không thể hành động tùy tiện được.

 

Nhưng mà…

 

Cô nuốt không trôi cục tức này!

 

Nghĩ tới đây, ánh mắt Nam Từ lạnh lùng nhìn về phía trước.

~

Thời gian cũng đã muộn, trên đường đã không còn xe buýt nữa.

Mà Nam Từ lại không mang tiền mặt, trong di động cũng không có phần mềm trả tiền, nếu như đón xe đến nhà họ Nam, gọi người ra trả tiền, thì sẽ kinh động đến trưởng bối.

 

Đến lúc đó, mẹ Nam lại thêu dệt chuyện gì thì không biết.

 

Nghĩ nghĩ, cô quyết định đi bộ về nhà.

 

Thật ra chỗ học cũng không cách xa biệt thự lắm, nhưng cô mang một đôi giày không thích hợp để đi bộ, bình thường ngồi xe không có cảm giác gì, lúc này đi bộ một đoạn đường cảm giác chân muốn chảy máu rồi.

 

Mà đúng lúc này, Nam Từ bỗng nhiên cảm giác người hơi lạnh, hình như có người hất nước lên người cô, váy cô bị ướt một mảng lớn.

Cô quay đầu lại, phát hiện ra Lưu Lâm Lâm.

 

“Ai da, xin lỗi, trời tối quá, không thấy cô.”

 

Lưu Lâm Lâm ngồi trong xe, nằm sấp bên cửa sổ, bộ dáng châm chọc khiêu khích.

 

“Mà sao Nam nhị tiểu thư hôm nay không đi đi xe riêng nhỉ, ban đêm lạnh vậy mà cô còn đi dạo sao?”

 

Nam Từ lạnh lùng nhìn cô ta, không muốn đôi co, nhưng cô ta hất nước lên người cô, lại chế giễu cô, thật sự không nhịn được.

 

“Lưu Lâm Lâm, tôi cũng nổi tiếng là người mạnh bạo trong thôn, lần trước cô cũng đã được thử rồi đúng không? Cô muốn thử lại lần nữa không?”

 

Lưu Lâm Lâm ngẩn người, nhớ lại cô ta bị Nam Từ đập đầu vào tường, nhất thời không dám lên tiếng nữa.

 

Nam Từ đi tới hai bước, ngón tay vân vê mái tóc bị ướt.

 

“Cho nên nếu cô chọc vào tôi, tôi không dám chắc mình sẽ nhịn được bao lâu đâu.”

 

Vừa nói, vừa cầm cái đuôi tóc bị ướt quất vào mặt Lưu Lâm Lâm, động tác và biểu hiện mang theo sự lạnh lùng và khinh miệt.

 

Lưu Lâm Lâm bị ăn đánh, lại nhớ tới lời ba mắng, nhất thời không dám nói thêm gì nữa. Chỉ hừ hừ mấy tiếng, bảo lái xe mau chóng rời đi.

Lưu Lâm Lâm nhìn bóng dáng Nam Từ càng lúc càng xa, nỗi sợ hãi trong lòng vẫn chưa tiêu tan.

 

Suy nghĩ một chút, lại khẽ cắn môi, lấy điện thoại di động mở Wechat ra, vẫn chưa thấy đối phương bên báo tạp chí V trả lời cho cô.

 

~

Nam Từ đi đến khu biệt thự, cảm giác chân mình đã bị mài nát. Trên người ướt át khó chịu, bốn phía âm u không có ánh sáng, cô cảm giác đi mãi không tới điểm cuối cùng.

 

Cô chịu đựng cơn đau, trong đầu vẫn đang suy nghĩ phải xoay sở như thế nào.

Đã trốn không thoát, thì cũng không thể tiếp tục như vậy nữa.

 

Hiện tại ở nhà họ Nam, bởi vì Nam lão gia tử có thái độ khác biệt với cô, cho nên những ngày an nhàn của cô cũng lập tức biến mất.

 

Nam Từ nghĩ tới mức nhập thần, hoàn toàn không chú ý tới xung quanh, có một chiếc xe vẫn một mực đi theo sau cô.

 

Cho đến khi…

“Tại sao mỗi lần tôi gặp cô đều thấy cô thảm hại vậy nhỉ?”

 

Cô thất kinh quay đầu, không biết xe Hoắc Lâm ở sau lưng cô từ lúc nào nữa.

 

Xe chậm chạp dừng lại, anh đi xuống, đi tới trước người cô.

 

Anh nắm cằm cô, nhìn ngắm cô một chút.

 

“Xảy ra chuyện gì? Sao đêm hôm khuya khoắt lại đi lung tung ở đây?”

 

Nam Từ thề, trong lòng cô vốn không thoải mái, nhưng chẳng biết tại sao lúc gặp Hoắc Lâm, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ tủy thân.

 

Lòng uất ức của cô càng lúc càng dâng cao.

 

Dần dần, hai vành mắt cô đỏ hoe.

 

Sắc mặt Hoắc Lâm thay đổi, biểu lộ có chút lạnh lẽo khó lường.

 

“Mặc dù tôi rất thích dáng vẻ khi cô khóc, nhưng không muốn nhìn người khác làm cô khóc.”

“…”

“Cho nên nói tôi biết, chuyện gì xảy ra?”

 

Nam Từ không muốn nói, nghiêng đầu sang chỗ khác: “Ngài hỏi chuyện này làm gì?”

 

Ánh mắt anh trầm lãnh, không thể nắm bắt được cảm xúc, đáy mắt anh cuồn cuộn.

 

“Cho cô một chỗ dựa.”

~

Nam Từ cũng không biết vì cái gì, cô cực kỳ không muốn có dính líu với anh, vậy mà lúc cô chật vật nhất thì anh lại xuất hiện trước mặt cô.

 

Cô càng không rõ tại sao, rõ ràng lúc nào cô gặp anh cũng rất sợ hãi, nhưng giờ phút này cô lại cảm giác có chút an toàn.

 

Hoắc Lâm thấy cô không nói chuyện, cũng không nói gì nữa. Kéo tay cô, trực tiếp đẩy cô vào trong xe mình, thái độ rất cường ngạnh.

 

Nam Từ không biết anh muốn làm gì, hơi giãy giụa: “Ngài muốn đưa tôi đi đâu?”

 

Anh lạnh lùng lườm cô một chút: “Bây giờ tôi đang không bình tĩnh, cô tốt nhất đừng chọc tôi.”

 

Sau đó anh lại bổ sung: “Với lại, cô nhìn cô đi, cô nghĩ cô về nhà họ Nam được sao?”

 

Nam Từ hiểu ý tứ trong câu nói của anh, hiện tại bộ dáng của cô rất thảm, nếu cô về nhà họ Nam thì chắc chắn sẽ bị Nam lão gia tử tra hỏi, đến lúc đó cô sẽ lúng túng đến mức nào.

 

Người khác không nói, nhưng mẹ Nam mà thấy cô đang trong cái dạng này, thì nhất định sẽ thêu dệt lên cả một câu chuyện.

 

Nam lão gia tử đã có ấn tượng không tốt với cô, cô cũng không muốn tình trạng này trở nên tồi tệ hơn nữa.

 

Nhưng tại sao Hoắc Lâm lại là người mất bình tĩnh? Người bị ức hiếp là cô, sao sắc mặt anh lại trở nên như vậy?

 

Nhưng Nam Từ không dám hỏi, chỉ có thể im lặng thuận theo ý anh.

Xe chạy một đường tới biệt thự của Hoắc Lâm, Nam Từ lại bước vào nhà Hoắc Lâm một lần nữa, mặc dù không sợ như lần trước nhưng cũng không dễ dàng.

 

Với lại… Cô luôn cảm thấy thái độ của anh có chút u ám lạnh lùng.

Cũng không biết có phải cô đã sớm biết con người thật sự của anh, cho nên anh cũng không che giấu con người trước mặt cô, hiện tại ngay cả giả vờ cười cũng không có, mà dáng vẻ hoàn toàn trở thành một người đáng sợ.

 

Cô không biết mình chọc gì anh, mặc dù trước đó cô có kháng cự một chút, nhưng không phải lúc sau cô chấp nhận thuận theo ý anh sao?

Nhưng có đánh chết Nam Từ thì cô cũng không ngờ, sở dĩ sắc mặt Hoắc Lâm khó coi như vậy là bởi vì thấy cô bị ức hiếp.

 

Từ sau khi xác định tình cảm của mình, Nam Từ đã sớm trở thành vật sở hữu trong lòng anh, anh lúc nào cũng tính toán làm sao đào cái bẫy để gạt con thỏ nhảy vào, sau đó làm sao để cưng chiều cô, làm sao độc chiếm cô.

 

Kết quả, vừa không chú ý thì cô đã bị người khác ức hiếp rồi?

 

Nghĩ tới đây, lồng ngực Hoắc Lâm cảm thấy cực kỳ khó chịu.

 

Sau khi lớn lên, anh đã có thể tập được cách khống chế cảm xúc giống như hiện tại, anh hoàn toàn không quan tâm đến chuyện của người khác, ngay cả chuyện bên nhà họ Hoắc anh cũng không để tâm đến.

 

Nhưng hôm nay, anh phá lệ vì Nam Từ.

 

Anh xoay người, yên lặng quan sát đánh giá cô một chút.

 

Nam Từ bị anh nhìn chằm chằm đến mức sợ hãi, không dám thở mạnh.

 

“Hoắc tiên sinh, sao vậy?”

 

“Không có gì.”

 

 

Chỉ là anh nhìn cô một chút, cũng khiến anh khống chế được sự nổi điên trong lòng anh.

Bạn đang đọc:Cố Chấp NgọtChương 23.1
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.