Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 10
"Lúc trước ông ta thường xuyên đánh em sao?"   Đường Tư Thành đang tập trung lái xe, ánh mắt anh chỉ nhìn đằng trước nhưng rõ ràng sự chú ý đã dồn hết vào cô gái bên cạnh. Lời nói của cô lúc nãy anh vẫn còn giữ trong lòng, đáng thương đến vậy sao. Diệp Mộng Dư gật đầu, vẻ mặt thất thần nhìn ra cửa kính, cô khẽ đáp.   "Ừ...là tại em không đúng, không thể trách ông ấy."   Không đúng chỗ nào, Đường Tư Thành thật muốn hỏi rõ.   Anh hơi nhìn qua cô, có vẻ suy nghĩ, sau đó liền hỏi thẳng nhưng cũng không phải vấn đề này nữa mà là chuyện của bọn họ.   "Lúc nãy em có đến tìm tôi sao?"   Diệp Mộng Dư lại gật đầu, giống như trốn tránh ánh mắt anh.   Cô thì thầm đáp.   "Ừm nhưng khi vừa đến, quản gia Lưu đã gọi cho em, chưa kịp vào..."   Cô đang nói dối, rõ ràng lúc nãy tài xế Trương có nói khi cô vừa đi thì liền quay lại, trên đường về đã có người gọi cho cô, sau đó bọn họ liền tới Diệp gia. Nhưng anh cũng không có vạch trần cô, lại chẳng hiểu sao bản thân chợt thấy có lỗi, đành “Ừ” một tiếng.   "Mẹ em bị làm sao?"   Đường Tư Thành chợt lãng sang chuyện khác, giấu đi cảm xúc trong lòng, hồi lâu mới hỏi thêm câu nữa. Thật ra anh cũng không hiểu lắm về chuyện của gia đình cô, chỉ là lúc nãy thấy cô có vẻ rất căm hận về người cha của mình, cho nên liền muốn biết. Nghe anh hỏi vậy, cô liền cúi đầu, nghĩ về bà ấy, không khỏi đau lòng.   "Chỉ là bệnh cũ nhưng hôm nay lại có vẻ nghiêm trọng, em lo lắng..."   Từ nãy đến giờ cô luôn không nhìn thẳng anh, lại trả lời cụt ngủn, khiến anh có chút không hài lòng.   Chiếc xe dừng lại bên đường, anh muốn thẳng thắng nói chuyện với cô gái này.   "Em sao vậy, có phải đang giận tôi?"   Diệp Mộng Dư lắc đầu, lúc này cô mới nhìn qua anh. Bọn họ đang đối diện với nhau, còn gần đến như vậy.   "Tư Thành, hay chúng ta huỷ bỏ giao ước đi...", cô nghĩ kỹ rồi dù sao cũng không có kết quả, kết thúc sớm một chút đều sẽ tốt cho cả hai.   Đường Tư Thành nghe vậy thì liền nhíu mày, hỏi lại, "Em nói gì?"   Diệp Mộng Dư cúi đầu, thành thật đáp.   "Em sợ chết, không muốn làm phẫu thuật nữa. Còn có, em sẽ chủ động ly hôn, không phiền đến anh nữa..."   Lúc nãy khi đứng ngoài cánh cửa, cô nghe thấy được giọng nói mềm mại của cô gái kia, trong đầu còn tưởng tượng đến hình ảnh mà bọn họ đang thân mật với nhau, cô không chịu được. Cô bị bệnh tim đấy, có thể chết bất kỳ lúc nào. Đường Tư Thành im lặng, lại giống như đang suy nghĩ điều gì, hồi lâu mới nói.   "Em cho rằng mọi chuyện là trò đùa sao, muốn dừng khi nào cũng được?"   Anh hỏi lại cô, khiến cô bất giác không biết nên trả lời thế nào. Anh nói đúng, chuyện này không phải trò đùa, nhất là nó được đặt trên mạng sống của cô. Anh bình tĩnh quá, còn cô thì lại nhu nhược, yếu đuối vô cùng… Sau đó bọn họ quay về nhà, cô đi vô phòng, còn anh thì lại không đi đâu nữa, mệt mỏi nằm trên giường suy nghĩ.   Cô nói cô muốn dừng lại, là đùa sao. Trái tim cô không cần phải thay à, còn tờ ly hôn đó… Hai ngón tay anh đưa lên mệt mỏi xoa lấy vầng trán, thôi bỏ đi, đối với một người bệnh như cô anh không nên ép buộc, cô muốn sao cũng được, chỉ cần chịu làm phẫu thuật là được rồi. Buổi tối, Đường Tư Thành lại ra ban công hút thuốc, có điều anh không gặp cô.   Căn phòng bên cạnh tối mịt, có lẽ cô đã ngủ mất rồi.   Bàn tay anh khẽ đưa điếu thuốc lên môi, đêm nay không phải do bà ta khiến anh chạm tới thứ này.   Lần đầu tiên có một người khác, khiến anh suy nghĩ nhiều như vậy, còn hại anh hút thật nhiều thuốc mới cảm thấy dễ chịu. Trong phòng, Diệp Mộng Dư đau đớn lật người nằm nghiêng qua. Trên trán ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt nhăn lại, giống như sắp không chịu nỗi.   Hôm nay có nhiều chuyện như vậy, bệnh cô đương nhiên sẽ trở nặng, lồng ngực cứ nhói đau, khó chịu vô cùng.   Cô nghiêng người bật khóc, muốn dừng mà cũng dừng không được, cảm giác này thật sự rất bất lực.   Qua ngày hôm sau, buổi trưa cô cũng không có đến tìm anh. Ngồi trong phòng làm việc, anh lại chẳng thể tập trung nổi chuyện gì.   Nhớ lại đêm qua, sau khi đi vào phòng, Đổng Gia Kỳ có gọi cho anh.   Còn nói giờ đó cô ấy vẫn chưa ngủ, giống như lời nói lúc trưa sẽ cứ ngồi như vậy mà chờ anh. Không hiểu sao lúc đó trong lòng anh lại có cảm giác không được thoải mái, hình như đang cảm thấy Đổng Gia Kỳ đang ép buộc anh. Mà anh thì lại ghét nhất loại phụ nữ như vậy, cho nên liền tắt máy, trước đó còn nói một câu, sau này bọn họ sẽ bớt gặp nhau hơn. Mặc cho Đổng Gia Kỳ khóc lóc trong điện thoại, Đường Tư Thành vẫn lạnh nhạt tắt máy. Anh không biết rõ những bức ảnh kia có phải là thật hay không nhưng nếu Đổng Gia Kỳ thật sự đã làm như vậy, trong lòng anh cảm thấy rất ghê tởm. Con người anh yêu thích sạch sẽ, mới đầu qua lại với Đổng Gia Kỳ, là khi cô ấy vừa mười tám tuổi, khi đó tâm hồn vẫn còn trong trẻo.   Còn bây giờ... Có lẽ những người trong giới giải trí đều là như vậy, anh không nên suy nghĩ nhiều quá làm gì.   Mà nói cho cùng Đường Tư Thành cũng không phải vì chuyện này mà trở nên khó chịu, anh biết mình đang nghĩ đến ai, là cô gái ấy, là vợ của anh. Lúc này, điện thoại anh có người gọi đến, là của tài xế Trương. Đường Tư Thành nhanh chóng nghe máy, sau đó liền đứng bật dậy, gấp gáp rời đi. Anh đi vào thang máy, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn vào số tầng đang nhảy.   Lúc nãy trong điện thoại tài xế Trương liền nói cô gái ấy lại bị phát bệnh, hiện tại đã đưa đến bệnh viện.   Đường Tư Thành một đường lái xe thật nhanh đi đến, anh không biết bản thân đang nghĩ gì, chỉ biết lúc nãy khi vừa nghe thấy chuyện kia, anh liền gấp gáp như vậy.   Diệp Mộng Dư nằm trên giường, khuôn mặt cô nhăn lại, hơi thở nặng nề. Bên cạnh là Tống Nhất Thần, cậu ta đang nhìn lấy cô, lộ vẻ đau lòng.   Hồi lâu, giống như đã không chịu nổi, Tống Nhất Thần vội đi đến ngồi bên cạnh , đưa tay ôm lấy nửa người trên của cô vào lòng, bất lực nói.   "Mộng Dư, mình xin lỗi, nhìn cậu đau thế này mà mình lại không thể làm gì được, mình cảm thấy rất vô dụng..."   Diệp Mộng Dư hiện tại rất đau đớn, muốn đẩy thân thể Tống Nhất Thần ra nhưng khi nghe cậu nói vậy cô cũng không đành lòng.   Sau đó chỉ khẽ lắc đầu, yếu ớt nói.   "Không sao, cũng đâu phải lỗi của cậu. Nhất Thần, cậu đừng tự trách như vậy."   "Nhưng mà..."   "Các người đang làm cái gì?"   Lời nói của Tống Nhất Thần đột nhiên bị cắt ngang, là giọng nói lạnh lẽo của Đường Tư Thành đang đứng ở cửa. Anh nhìn chằm chằm vào hai thân thể đang ngồi trên giường, khuôn mặt tối sầm lại, không hiểu sao bản thân lại cảm thấy tức giận. Diệp Mộng Dư không khỏi ngạc nhiên, yếu đuối đẩy ra thân thể Tống Nhất Thần vẫn còn ôm lấy mình, hơi mím môi, nhìn lấy Đường Tư Thành đang đứng đối diện.   "Tư Thành, em..."   Nhưng cô chỉ có thể nói ra được như vậy thì liền đưa một tay ôm ngực, khuôn mặt tái nhợt. Đường Tư Thành lập tức đi đến, mạnh tay đẩy Tống Nhất Thần đang ngồi bên cạnh, dứt khoát đặt cô nằm xuống.   Sau đó anh liền xoay qua nhìn Tống Nhất Thần, lạnh lùng mở miệng.   "Tình trạng của cô ấy thế nào?"   Mặc dù không biết tại sao bọn họ lại có hành động thân mật như vậy nhưng hiện tại cô đã bị thế này, anh nên kìm nén.   Tống Nhất Thần bị hành động của Đường Tư Thành làm cho ngạc nhiên, không phải là cậu không biết về cuộc hôn nhân của hai người bọn họ nhưng nếu người đàn ông này đã có ý quan tâm, cậu cũng thành thật đáp lại.   "Có vẻ nghiêm trọng, cần có người bên cạnh chăm sóc thật tốt."   Lời này của Tống Nhất Thần nói ra là để ám chỉ điều gì, Đường Tư Thành đương nhiên hiểu rõ. Anh xoay người nhìn lại, cô gái trước mặt đã nhắm chặt mắt, khuôn mặt trắng bệch, không còn chút máu. Khi Đường Tư Thành ngồi xuống, Tống Nhất Thần đã lặng lẽ rời đi. Bên trong căn phòng hiện tại chỉ có tiếng hít thở nặng nề của cô.   Hồi lâu, khi cảm giác đau nhói ở lồng ngực đã giảm đi không ít, cô mờ mịt mở mắt, bên cạnh là người đàn ông ngày hôm qua cô đã có ý từ bỏ.   "Sao anh lại đến đây?", Diệp Mộng Dư nhìn anh, cô thì thầm hỏi.   Vậy mà cô còn nghĩ rằng hiện tại anh đang ở bên cô gái đó, sẽ không quan tâm đến một người vợ như cô. Rõ ràng cô đã chen ngang giữa bọn họ, vậy mà khi thấy anh cùng người khác, cô lại có cảm giác khó chịu như vậy.   "Em không muốn nhìn thấy tôi sao?"   Đường Tư Thành cũng nhìn lại cô, giọng anh trầm ấm lạ thường. Anh và cô đang rất gần nhau, gần đến nỗi cô còn ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh.   Diệp Mộng Dư xoay đầu, giống như muốn trốn tránh ánh mắt anh. Bởi vì mỗi khi nhìn thấy anh cô lại không chịu nổi, cứ muốn tranh thủ sự quan tâm lạnh lùng này của anh.   "Không có, chỉ là em nghĩ anh rất bận, không muốn phiền anh mà thôi..."   Cô lại nói dối, một cô gái như cô không ngờ từ sau khi kết hôn lại nói dối quá nhiều, lừa gạt người khác, còn lừa gạt luôn chính bản thân cô. Cô mong nhìn thấy anh chết đi được, vậy mà khi gặp anh cô lại nói ra những lời này, đúng là ngu ngốc. Đường Tư Thành im lặng, ở góc độ này anh chỉ có thể nhìn thấy nửa bên gương mặt xinh đẹp của cô. Anh không biết cô có đang giả vờ tranh thủ tình cảm của anh hay không, chỉ là nhìn thấy cô như vậy, anh có chút đau lòng.   "Vậy em nghỉ ngơi đi, tôi sẽ quay lại thăm em sau."   Sau khi bỏ lại một câu nói lạnh nhạt như vậy, Đường Tư Thành liền chậm rãi xoay người.   Diệp Mộng Dư lại càng cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, khi âm thanh cánh cửa bị đóng lại cô đã bật khóc nức nở. Thật không ngờ anh cứ như vậy mà bỏ lại cô một mình, con người anh thật sự quá nhẫn tâm rồi. Nhưng khi cô còn bận rộn khóc lóc thì giọng nói của Đường Tư Thành một lần nữa đã vang lên bên tai cô, gương mặt anh lộ vẻ hài lòng.   "Em thật sự rất biết cách dụ dỗ người khác đấy."   Diệp Mộng Dư gấp gáp xoay lại, vậy mà cô còn tưởng anh đã bỏ mặc cô rồi chứ, xem ra anh cũng còn có chút lương tâm.   Buổi tối, anh liền ở lại với cô. Đây cũng không phải là lần đầu anh làm như vậy, cho nên cảm giác ngại ngùng của cô đã giảm đi không ít, có điều…   "Anh nằm nhích qua được không? Bên em không đủ..."   Diệp Mộng Dư lúc này đang đưa mắt nhìn chăm chú vào phần bên kia chiếc giường, hơi cắn cắn môi, cô hỏi anh.   Đường Tư Thành vẻ mặt bình thản, cả ngày hôm nay anh rất mệt, hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi. Nghe cô nói vậy, anh chỉ trả lời cho qua chuyện, hai mắt còn đang nhắm nghiền, chậm rãi mở miệng.   "Nếu không đủ thì em có thể nhích vào một chút, tôi cũng không ngại."   Diệp Mộng Dư nghe vậy thì liền đỏ mặt, cảm thấy không tin vào lỗ tai mình, anh nói như thể bọn họ rất thân thiết vậy. Và đương nhiên cô sẽ không làm như vậy, khẽ thở dài một cái bất lực, cô đang là người bệnh đấy, vậy mà anh còn tranh giành chiếc giường với cô. Khi cô nằm xuống, dĩ nhiên vẫn giữ khoảng cách với anh. Đường Tư Thành im lặng một lúc, sau lại mở miệng.   "Giữa khuya nếu muốn đi vệ sinh thì cứ mở đèn, nếu em ngã một lần nữa tôi sẽ bỏ mặc em đấy."   Đó là lời nói gì, là lời nói của một người ở lại chăm sóc bệnh nhân sao. Diệp Mộng Dư lúc này cũng xoay qua nhìn anh, ngữ điệu trách móc.   "Đường Tư Thành, sao anh lại lạnh lùng với em quá vậy? Em đang là người bệnh đấy, anh chỉ biết ức hiếp em..."   Khóe miệng anh hơi cười cười sau câu nói đó của cô, rất nhanh anh đã xoay qua nhìn cô, giọng điệu hờ hững.   "Tôi đang quan tâm em đấy, ức hiếp lúc nào? Người bệnh tim như em, đụng vào, tôi thật không dám..."   Khi lời nói của anh vừa thốt ra, biểu cảm trên khuôn mặt của cô liền thay đổi. Anh nói đúng, người bệnh tim như cô thật sự rất nguy hiểm, làm gì có ai muốn tiếp cận chứ.   Giống như hiểu được suy nghĩ của cô, cũng có lẽ nhận ra bản thân đã đùa giỡn hơi quá, Đường Tư Thành lập tức bào chữa, đúng vậy chính là bào chữa.   "Ý tôi là chỉ muốn quan tâm em, đừng nghĩ nhiều..."   Sau câu nói ấy Diệp Mộng Dư đã ngơ ngác nhìn anh, hơi thở bọn họ phả vào gương mặt của đối phương, ngày một nóng.   Hồi lâu cô mới cúi đầu, hỏi lại anh.   "Tư Thành, anh thương hại em sao?"   Lúc này anh đã quay về với tư thế cũ, khẽ gật đầu, chỉ “Ừ” một tiếng, không chút giấu giếm.   Cô lại hỏi, "Vậy anh thương hại em nhiều hơn một chút được không?"   Diệp Mộng Dư hèn mọn hỏi anh, cô thật sự rất muốn tranh thủ phần tình cảm này của anh. Bởi vì cô sợ bản thân sẽ không đợi kịp, tức tưởi mà rời đi.   Đường Tư Thành chợt yên lặng, lại quay qua nhìn cô, lúc sau chỉ nói.   "Cần phải suy nghĩ..."
Cưỡng HônCHAP 10
Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 10
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.