Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 16
Khi chiếc đèn được bật lên, một thứ ánh sáng rõ rệt rọi vào mặt anh. Diệp Mộng Dư lúc này mới xác định, ánh mắt anh thật sự quá nóng bỏng, giống như muốn thiêu đốt toàn thân cô vậy.   Nhưng cô vẫn yên lặng nằm đó, để mặc anh hôn môi.   Khi anh từ từ đưa lưỡi vào miệng cô, Diệp Mộng Dư có cảm giác không thở nổi, đây không phải lần đầu anh làm như vậy nhưng cô vẫn có chút xa lạ, bồi hồi.   Hai tay cô lúc này bất giác đã choàng qua ôm lấy cổ anh, cô thích anh hôn cô như vậy, giống như anh rất yêu thương cô. Đường Tư Thành hài lòng, anh rất thích bộ dáng này của cô, ngoan ngoãn ngây thơ nằm dưới thân anh như vậy, cô gái này đúng là ngọt ngào quá mức tưởng tượng của anh.   Lúc đầu lưỡi của cô bị anh nhiệt tình mút lấy, cô liền nức nở vài tiếng, đều bị anh nuốt hết vào trong bụng. Anh hôn sâu tới nổi, khiến toàn thân cô rã rời, đến đầu ngón tay cũng gần như tê dại.   Được một lúc, anh mới ngẩng đầu, nặng nề rời khỏi đôi môi cô, khoé miệng anh hơi cười, chăm chú nhìn vào gương mặt đỏ bừng của cô. Anh hơi nhổm người, hai tay cô đang ôm lấy cổ anh cũng dần thả lỏng, cô biết anh đang định làm gì, anh muốn cởi áo của cô.   Đêm nay cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, lúc anh đưa tay cởi từng chiếc cúc trước ngực cô, nhịp tim cô liền đập nhanh không tả nổi.   Đường Tư Thành chăm chú nhìn vào làn da trắng ngần đang từ từ hiện ra, hơi thở anh ngưng động, cô không mặc áo lót bên trong.   Giống như hiểu được suy nghĩ của anh, Diệp Mộng Dư liền cúi đầu, ngại ngùng giải thích.   "Buổi tối khi ngủ em không có thói quen mặc áo lót..."   Anh hơi cười, tiến sát đôi môi mình lại gần vành tai trắng nõn của cô, thì thầm vào đó.   "Không sao, tôi rất thích...đợi khi cái kia của em hết, quần lót cũng không cần mặc..."   Vừa nói anh vừa thổi hơi nóng vào lỗ tai cô, Diệp Mộng Dư rùng mình, sao anh lại có thể nói ra những lời ái muội như vậy chứ.   Lúc thấy anh cúi đầu ,hai tay cô liền ôm lấy cổ anh lần nữa, gấp gáp nói.   "Đừng nhìn...", cô mắc cỡ chết đi được, vậy mà anh còn cười.   Sau đó, đúng là anh đã không có nhìn, anh liền đè cô xuống, tận tình cắn mút phần da thịt nõn nà này của cô. Cái gì mà tròn tròn đáng yêu, trắng mịn không tì vết...cô đều có hết. Đường Tư Thành thở gấp, anh yêu chết đi được cái cảm giác này, cô đúng là quá mức ngọt ngào cùng đáng yêu rồi.   Khi anh hôn xuống, toàn thân cô đã rã rời lần nữa, hàm răng anh không khách khí liền ngậm lấy đỉnh hồng của cô tận tình day cắn, cô thở gấp khó chịu, khuôn mặt liền nhăn lại.   Lúc anh đưa lưỡi cuốn lấy, bên tai liền nghe thấy giọng nói nức nở nghẹn ngào của cô.   "Tư Thành, em đau..."   Toàn thân anh bỗng nhiên bất động, còn tưởng bản thân đã mất khống chế mà đã thương cô.   Anh liền ngẩng đầu, đôi môi cũng rời khỏi nơi mềm mềm tẩm đầy mật ngọt kia, giọng anh vô cùng kìm nén vang lên.   "Tôi xin lỗi..."   Nghe vậy cô liền lắc đầu, không phải là tại anh mà là do cô.   "Không phải, là em chịu không nổi, lồng ngực rất đau...em thật sự xin lỗi..."   Vừa nói cô vừa run run trong lòng anh, khuôn mặt còn nghiêng qua một bên, giống như không muốn để cho anh nhìn thấy bộ dạng này của cô vậy.   Đường Tư Thành im lặng, có trời mới biết hiện tại trong lòng anh cảm thấy có lỗi đến mức nào. Cô đáng yêu như vậy, sao anh nỡ tổn thương. Khi anh ôm cô vào lòng, Diệp Mộng Dư còn tưởng anh sẽ không làm gì cô nữa, cứ như vậy mà dừng lại. Ai ngờ  anh cũng không có ý định mặc áo lại cho cô mà chỉ nói.   "Vậy tôi sờ em được không? Một lúc thôi, rồi tôi sẽ để em ngủ...", anh chầm chậm nói vào bên tai cô, giống như đang ra sức dụ dỗ cô vậy.   Khuôn mặt cô đẫm nước mắt nhưng cũng khẽ gật đầu, cô biết bệnh này của cô không thể thoả mãn anh được nhưng nếu cứ như vầy, sớm muộn gì anh cũng sẽ cảm thấy chán, nhất định sẽ bỏ mặc cô cho xem.   Sau đó anh ôm cô vào lòng, hai bàn tay cứ mân mê sờ soạng khắp khuôn ngực cô, đôi môi anh tìm kiếm, chà sát, cắn mút...để lại từng dấu hôn đo đỏ phía sau chiếc gáy cô.   Hơi thở anh nặng nề nhưng chỉ dừng lại ở mức đó, anh sợ lại khiến cô trở bệnh, giữa khuya thế này, phải đưa cô vào bệnh viện cấp cứu thì quả thật không nên.   Buổi sáng, anh vẫn ôm cô vào lòng, Diệp Mộng Dư có cảm giác, hiện tại bọn họ chính là một cặp vợ chồng hạnh phúc, nếu anh cũng thích cô nhiều như cô thích anh vậy...thì tốt biết mấy.   Lúc Đường Tư Thành đứng dậy, toàn thân anh không mảnh vải che thân, Diệp Mộng Dư đỏ mặt, lập tức nhìn sang hướng khác. Tuy đêm qua bọn họ rất thân mật nhưng hiện tại cô vẫn chưa quen, còn anh...xem bộ dạng hình như rất thoải mái thì phải, cứ thản nhiên đứng trước mặt cô như vậy. Một lúc, khi anh từ phòng tắm đi ra, hơi cúi người đưa tay nhặt lấy chiếc áo ngủ của cô mà đêm qua anh đã không để ý làm rơi xuống sàn nhà, sau đó liền chậm rãi nói.   "Buổi trưa hôm nay tôi sẽ có một cuộc họp quan trọng, khi em đến cứ đi vào phòng chờ tôi là được."   Diệp Mộng Dư gật đầu, khuôn miệng hơi cười, anh nói như thể buổi trưa anh biết chắc là cô sẽ đến. Cảm giác của cô bây giờ thật sự rất hạnh phúc nhẹ…   Thế nhưng khi cô đến, anh đã ngồi sẵn trong phòng làm việc chờ cô,  vẻ mặt anh không lạnh nhạt như trước, vừa nhìn thấy cô anh liền đi lại, đưa tay đóng cửa, nhanh chóng kéo cô vào lòng.   Đường Tư Thành cúi xuống nhưng không hôn cô, môi anh kề sát tai cô, thì thầm vào đó.   "Có nhớ tôi không?", anh hỏi.   Diệp Mộng Dư đỏ mặt, anh thật sự đã thay đổi nhiều quá, đến nỗi cô cũng cảm thấy không quen.   Nhưng cô cũng ngại ngùng gật đầu, "Em có, rất nhớ anh..."   Đường Tư Thành hài lòng, bàn tay ôm cô cũng càng thêm siết chặt, lại nói ,"Tối nay tôi muốn cùng em tham gia một buổi dạ tiệc, là do một người bạn của tôi tổ chức, em đồng ý không?"   Diệp Mộng Dư ngẩng mặt nhìn anh, anh đang hỏi ý cô sao, cô lại gật đầu, chuyện gì anh muốn cô đều đồng ý, chỉ cần anh vui, cô cũng vui.   Thấy cô ngoan ngoãn ngọt ngào như vậy, trong lòng anh chợt có cảm giác yêu thương không tả nổi. Người vợ này của anh mới đầu là do bà ta ép anh phải cưới , vậy mà bây giờ anh lại cam tâm yêu thương cô như vậy, anh đã thay đổi, một cách triệt để…   Buổi tối, khi anh dắt tay cô đi vào đại sảnh, hai bên quan khách có mặt, ai cũng nhìn đến. Bọn họ liền nhận ra, người đàn ông vừa bước vào chính là ông chủ của tập đoàn Vạn Lục, còn cô gái đi bên cạnh không ai khác chính là người vợ mà anh mới cưới về không lâu, đại tiểu thư nhà họ Diệp.   Cố Viễn Hàn đi lại, vui vẻ nhiệt tình chào hỏi.   "Tư Thành, không ngờ bây giờ cậu hạnh phúc thật đấy, mình thật sự vô cùng ghen tị..."   Vừa nói Cố Viễn Hàn còn cười cười nhìn hai người bọn họ. Diệp Mộng Dư liền gật đầu chào hỏi, bên cạnh Đường Tư Thành cũng nở nụ cười.   "Buổi tiệc hôm nay là tổ chức cho em gái cậu à?" giọng anh có vẻ lạnh nhạt hỏi Cố Viễn Hàn đang đứng đối diện.   Nghe nói em gái cậu ta vừa du học từ Mỹ trở về, đêm nay có lẽ là tổ chức cho cô bé đó.   Nhưng khi Cố Viễn Hàn còn chưa lên tiếng, một âm thanh trong trẻo từ đâu đã đột ngột cất lên, khi nhìn đến Cố Noãn đang đi lại chỗ bọn họ.   "Chào anh, Tư Thành..."   Đường Tư Thành gật đầu, anh nhận ra cô gái này, là em gái Cố Viễn Hàn. Năm đó lần cuối cùng anh nhìn thấy, cô gái này còn khá nhỏ, bây giờ đã lớn như vậy. Anh gật đầu nhưng lại không nói gì, ánh mắt liền nhìn qua Diệp Mộng Dư đang đứng bên cạnh, khẽ hỏi, "Em muốn uống gì không? Tôi lấy cho em..."   Lời nói quan tâm của anh dành cho cô lập tức khiến nhiều người ghen tị, kể cả Cố Noãn đang đứng bên cạnh. Đêm nay Cố Noãn cố ý ăn mặc thật xinh đẹp, bởi vì là biết anh sẽ đến đây, vậy mà…   "Anh Tư Thành, anh còn nhớ em không?"   Cố Noãn liền bày ra một vẻ mặt tươi cười, giọng nói ngọt ngào hỏi anh.   Đường Tư Thành có vẻ không hài lòng, anh không thích khi anh nói chuyện lại bị người khác cắt ngang, liền nhíu mày nhưng anh cũng lịch sự đáp lại.   "Tôi còn nhớ, em là em gái Viễn Hàn nhưng xin lỗi...tôi lại không nhớ tên."   Anh hơi lạnh nhạt đáp lại nhưng cũng đủ khiến cho Cố Noãn mừng thầm trong bụng. Rất nhanh Cố Noãn liền đi lại, thân thiết vịn vào tay anh, lại nói.   "Vậy chút nữa anh có thể nhảy với em một bản không? Mừng em vừa quay về cũng được..."   Cố Noãn ngọt ngào hỏi anh, bên cạnh Diệp Mộng Dư đã cúi đầu, nhích người ra một chút. Đều là con gái, Diệp Mộng Dư rất hiểu tâm trạng này của Cố Noãn , cho nên liền im lặng, ngoan ngoãn không phiền đến anh. Cố Viễn Hàn lúc này đang đứng bên cạnh, nhìn thấy em gái như vậy, lại nghĩ có lẽ em gái của mình còn chưa biết chuyện Đường Tư Thành đã kết hôn, cho nên liền lên tiếng nhắc nhở.   "Tiểu Noãn, để anh giới thiệu, đây là vợ mới cưới của Tư Thành, cô ấy tên là Mộng Dư, em phải gọi là chị đấy..."   Gương mặt Cố Noãn vẫn là mỉm cười, không phải là cô không biết anh đã kết hôn, chỉ là cô không muốn để ý đến chuyện này mà thôi.   Anh đã kết hôn thì sao chứ, Cố Noãn cô nếu năm đó không ra nước ngoài du học, chưa chắc gì cô gái này có thể trở thành vợ anh.   Nhưng Cố Noãn cũng bày ra một vẻ mặt bất ngờ, giả vờ như không hay biết gì hết.   "Hả, anh Tư Thành đã kết hôn rồi sao? Sao em lại không hay biết gì vậy..."   Lúc này Diệp Mộng Dư đã gật đầu chào hỏi, giọng nói nhỏ nhẹ của cô vừa cất lên, Đường Tư Thành đã âm thầm nhìn đến.   "Chào cô, Cố tiểu thư..."   Nghe vậy Cố Noãn cũng gật đầu, giả vờ mỉm cười chào lại. Rất nhanh Đường Tư Thành đã lạnh nhạt dời tay mình ra khỏi hai bàn tay mềm mại của Cố Noãn, sau đó liền cầm lấy tay cô, chậm rãi nói.   "Viễn Hàn, tôi đưa cô ấy lại đằng kia ngồi xuống, cậu cứ từ từ tiếp khách đi..."   Nói rồi Đường Tư Thành đã bỏ qua ánh mắt cùng câu hỏi vẫn chưa có được câu trả lời từ anh của Cố Noãn, anh rất nhanh đã dắt tay Diệp Mộng Dư đi lại chiếc ghế sô pha gần đó, chậm rãi cùng cô ngồi xuống.   Bởi vì hiện tại cô đang mặc một chiếc váy dài, còn mang cao gót, anh rất để ý , ánh mắt lúc nào cũng nhìn lấy cô. Đêm nay cô rất đẹp, gương mặt được trang điểm không quá cầu kỳ nhưng lại đẹp đến như vậy, khiến anh nhìn một lúc, ly rượu trên tay đã vơi đi rất nhiều.   Diệp Mộng Dư cúi đầu im lặng, cô biết anh đang nhìn chằm chằm lấy cô, còn là ánh mắt muốn thiêu đốt như vậy, cô hơi hơi cắn môi, rất muốn dời đi sự chú ý của anh, liền nói.   "Cố tiểu thư...cô ấy thích anh sao?" giọng cô hơi ngập ngừng, chợt hỏi anh.   Thấy cô cứ cúi gầm mặt, lại hỏi anh một câu như vậy, khoé miệng anh hơi cười, liền gật đầu.   "Ừ...có lẽ là vậy."   Diệp Mộng Dư mím môi, anh đúng là rất có sức hút mà, nhiều cô gái thích anh như vậy, trong đó cũng có cả cô.   "Vậy anh có thích cô ấy không?" Diệp Mộng Dư lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh, vô cùng hồi hộp hỏi.   Đường Tư Thành lắc đầu, chăm chú đánh giá biểu cảm trên khuôn mặt cô, ánh mắt thiêu đốt, nhìn cô không rời.   "Em ghen à?", anh chợt hỏi lại cô.   Diệp Mộng Dư đương nhiên lắc đầu, ngây ngốc đáp lại anh, "Em không có, chỉ là nếu anh có thích cô ấy thì phải nói cho em biết..."   Thấy anh nhướn mày, cô lại tiếp, "Bởi vì em sẽ tự động rút lui, để tránh đau khổ về sau này..."   Đường Tư Thành bật cười, yêu thương nhìn cô gái trước mặt. Cô gái này à, càng ngày càng khiến anh khó thể rời mắt, thật sự đáng yêu chết đi được...
Cưỡng HônCHAP 16
Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 16
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.