Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 21
Nhưng anh đâu có nhìn, rõ ràng anh đã lừa gạt cô. Khi đôi môi anh chạm vào, cô liền giật mình hốt hoảng. Anh như vậy mà lại đi hôn chỗ đó của cô. Anh hôn rất chậm rãi và từ tốn, mới đầu là chạm nhẹ, sau đó liền cuốn lấy. Nơi đó của cô rất đẹp, vừa hồng hồng lại vừa đáng yêu, anh như phát nghiện, cúi đầu cắn mút.   Diệp Mộng Dư đỏ mặt, muốn khép chân lại nhưng liền bị tay anh giữ lấy, chiếc lưỡi anh mềm mềm lại nóng hổi, khi anh đưa qua đảo lại, cô liền nức nở thành tiếng.   "Tư Thành, em khó chịu quá, cầu xin anh..."   Đường Tư Thành hơi ngẩng đầu, anh nhìn cô say đắm, chưa bao giờ anh làm loại chuyện này với bất kỳ ai, kể cả Đổng Gia Kỳ.   Vậy mà lúc này anh lại điên cuồng như vậy, đến cả bản thân anh cũng không hiểu tại sao. Đường Tư Thành lại cúi đầu nhìn xuống, chăm chú ngắm nghía cái chỗ vừa hồng hồng vừa ẩm ướt của cô, giọng anh khàn đặc vang lên.   "Xin tôi cái gì? Xin tôi dừng lại hay là tiếp tục..."   Khuôn mặt cô đỏ ửng, rõ ràng anh đã biết mà còn hỏi. Diệp Mộng Dư cắn môi, anh thật biết thừa nước đục thả câu.   "Em...em chịu không nổi."   Anh chợt nở nụ cười, giọng cô mềm mại thật dễ nghe, nghe vào chỉ muốn tiếp tục giày vò cô nhiều hơn một chút. Giống như nghĩ gì làm đấy, ngay lập tức anh lại cúi đầu, đôi môi cẩn thận chạm vào chỗ đó của cô, anh dùng răng day cắn thật nhẹ, kéo đến một tràng nức nở từ cô.   Diệp Mộng Dư bật khóc, hơi nhổm người, hai tay cố gắng đẩy đẩy cái đầu đang gục trước người cô ra.   "Tư Thành, em thật sự chịu không nổi, cầu xin anh...xin anh dừng lại đi mà..."   Giọng cô yếu đuối vang lên, lúc này cô giống như một người khoẻ mạnh, không cảm thấy chút đau đớn nào mà chỉ có khoái cảm bao trùm, nhất thời không chịu nổi.   Đường Tư Thành mặc kệ, anh giữ tay cô lại, khiến cô ngồi còn anh quỳ. Diệp Mộng Dư nín thở, tận mắt chứng kiến nơi đó của cô bị anh ngậm vào, anh là cố ý.   Cô mắc cỡ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để chui vào, bình thường đến một ý nghĩ sắc dục cô cũng không có, hiện tại lại có thể cùng anh tạo ra tư thế này, nhìn anh thản nhiên làm như vậy, thật sự cô chịu không nổi.   Qua một lúc, cuối cùng anh mới thỏa mãn ngẩng đầu, nơi đó của cô hiện tại đã một mảng ẩm ướt. Đường Tư Thành mê muội nhìn cô, anh chợt đứng dậy đưa tay cởi quần.   Miệng Diệp Mộng Dư há hốc, mở to mắt nhìn anh, khi chiếc quần bị kéo tới đầu gối, cô liền xoay đầu không dám nhìn đến.   Sao cái đó của anh có thể to đến như vậy, lần trước cô chưa có nhìn thấy, bây giờ mới hốt hoảng thì có còn kịp hay không.   Diệp Mộng Dư khẽ nuốt nước bọt, có cảm giác hình như cô sắp không xong rồi.   Khi Đường Tư Thành cầm lấy cái vật to dài đưa lại trước nơi đó của cô, anh đã chậm rãi nói.   "Sẽ đau một chút, em cố chịu..."   Thân thể cô nhẹ nhàng bị anh đè lại trên giường, anh hơi hồi hộp, từ từ đưa vào trong cô. Bởi vì khá ẩm ướt, anh đi vào cũng không hẳn khó nhưng rất nhanh khuôn mặt cô đã nhăn lại, hai khoé mắt đẫm nước, hơi thở dồn dập, giống như đang bị ai đó kề dao vào cổ uy hiếp.   Một cảm giác bỏng rát chưa từng có xuất hiện ở hạ thể cô lúc này, hàng chân mày xinh đẹp nhíu chặt, nức nỡ nói với anh.   "Tư Thành, em đau quá..."   Bởi vậy người ta nói lần đầu chính là sống không bằng chết đâu có sai, bây giờ cô mới hiểu, chắc cô cũng sắp chết tới nơi rồi.   Đường Tư Thành nghe vậy, động tác dưới thân chợt dừng lại, anh cúi đầu nhìn xuống, chỉ mới vào được một phần ba nhưng anh cũng giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng, lo lắng hỏi lại cô.   "Không phải lúc nãy đã uống thuốc rồi sao?"   Diệp Mộng Dư lắc đầu, cô đâu nói đến chuyện đó.   "Chỉ là thuốc trợ tim, không có tác dụng giảm đau..."   Đường Tư Thành lúc này mới hiểu ra, vậy mà anh còn nghĩ cô lại trở bệnh nữa chứ. Khẽ thở ra một hơi, giọng anh khàn đặc bên tai cô.   "Cố chịu một chút, sắp được rồi..."   Diệp Mộng Dư nhìn anh, hốc mắt đẫm nước, rất đau nhưng cô vẫn cố nhẫn nhịn, đáp lại anh.   "Ừm...Anh tiếp tục đi..."   Gương mặt anh lộ vẻ thương tiếc nhìn cô, vào giờ khắc này nếu cô lên cơn đau tim thì hoặc may anh có thể dừng lại, còn đau vì chuyện này thì anh dừng không được.   Trán anh lúc này đã lấm tấm mồ hôi, hơi thở nặng nề, vừa cúi đầu vừa đẩy vào bên trong. Anh cẩn thận giống như sợ làm đau cô, từ từ chậm rãi tiến vào lần nữa.   Cho đến khi cái đó của anh chạm vào một tấm màn nhỏ mỏng manh, khuôn mặt cô lúc này đã trở nên trắng bệch, không còn chút máu.   Thấy cô đau như vậy anh lại có cảm giác không nỡ, bàn tay khẽ chạm vào chỗ giao nhau của bọn họ, hay là anh nên dừng lại ở đây.   Nhận thấy anh bất động, hình như còn có ý định rút ra, Diệp Mộng Dư liền ngăn cản, nói không ra hơi, thì thầm với anh.   "Tư Thành, anh đừng dừng lại, đừng để ý đến em..."   Giọng nói yếu ớt của cô vừa vang lên, anh đã chịu không nổi, ngửa đầu mắng chửi. Làm sao không để ý đến cô được chứ, cô đã đau đến như vầy mà anh còn tiếp tục thì không khác nào cầm thú.   Lúc Đường Tư Thành đưa tay cầm lấy vật to dài cứng rắn của mình, ý định rút ra, Diệp Mộng Dư liền cắn răng ngồi dậy, vô tình khiến nó đi vào sâu hơn.   "A...", cô đau đến nhíu mày, bất giác hét lên một tiếng.   Đường Tư Thành lập tức đỡ lấy cô, hơi thở anh nặng nề phả vào tai cô.   "Em muốn chết hả? Ai kêu em tự ý như vậy..."   Nghe anh nói vậy cô liền lắc đầu, ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng năn nỉ.   "Tư Thành, anh tha lỗi cho em được không? Em đã vì anh chịu đau như vậy, chẳng lẽ anh không có chút nào cảm động hay sao..."   Vừa nói cô vừa rơi nước mắt trên bờ vai trần trụi của anh, cô muốn dùng chính thân thể mình chỉ mong anh tha thứ, xem ra cô có chút rẻ mạt đúng không. Suy nghĩ đó khiến cô cũng khinh thường bản thân nhưng cô không hối hận. Bởi vì cô thật sự rất yêu anh, yêu đến ngây dại.   Đôi tay anh lúc này đã ôm cô thật chặt, ghì sát vào lòng mình, hơi thở anh nóng hổi, bên dưới còn đang muốn bộc phát dâng trào, chặt khít như vậy là muốn ép chết anh sao.   Lúc này anh đã không thể suy nghĩ thêm điều gì, lập tức đè người cô xuống, đẩy mạnh một cái, tấm màng của cô liền bị xé rách, đau rát vô cùng.   Diệp Mộng Dư lại ứa nước mắt, ôm chặt lấy cổ anh, khóc không thành tiếng. Chờ khoảng vài phút, khi thấy hàng chân mày cô đã có chút giãn ra, lúc này anh mới cẩn thận di chuyển thân dưới, chầm chậm kéo ra, sau đó lại đi vào.   "Ưm..."   Khuôn miệng cô khẽ bật ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, vô tình đánh phá lý trí của anh, anh lại càng tăng thêm tiết tấu, mỗi lúc một nhanh hơn.   Lồng ngực cô lúc này có cảm giác hơi đau nhưng cô đều mặc kệ, giờ phút này nếu biết cô trở bệnh, thế nào anh cũng dừng lại cho xem. Cô không muốn vậy, cô muốn nằm trong vòng tay anh như vầy, mới đầu là đau đớn sau đó sẽ là từng dòng khoái cảm ập đến, thiêu rụi cả linh hồn cô.   Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng dừng lại nhưng vẫn chưa đạt tới cao trào. Anh ôm cô vào trong phòng tắm, xả đầy nước ấm vào bên trong, khi anh bế cô ngồi xuống, để cô tựa vào lồng ngực mình, anh lại đi vào trong cô lần nữa.   Máu xử nữ từ từ thấm ra bên ngoài, hoà vào trong nước, rất nhanh đã không để lại dấu vết. Đường Tư Thành nhìn cô, mồ hôi trên gương mặt cho tới cần cổ, bờ vai cô nhễ nhại, khiến cho những lọn tóc ẩm ướt, dính chặt vào làn da trắng nõn mịn màng của cô.   Đường Tư Thành cúi đầu, bên dưới vẫn giữ nguyên luật động, khẽ đưa lưỡi liếm láp lên da thịt nõn nà trước mặt, cô hơi ngửa đầu, nhận lại là tiếng hít thở nặng nề của anh.   Mặt nước bị động tác ra vào của anh làm cho chuyển động, Diệp Mộng Dư bị anh ôm lấy, ngồi trên người anh, thân thể cô bị anh đưa lên rồi kéo xuống, nhịp tim đã đập nhanh không ngừng.   Cô hơi nhíu mày nén lại cơn đau đớn, khẽ cắn môi, chịu đựng anh mạnh mẽ ra vào bên trong cô.   Sau đó rất lâu anh liền ôm lấy cô thật chặt, ghì sát vào người mình, hàm răng cắn nhẹ vào đỉnh hồng ngọt ngào trước ngực cô, đôi môi anh bật ra tiếng rên rỉ, anh đã đạt tới cao trào.   Lúc này hai tay cô đã vòng qua ôm lấy cổ anh, hơi cúi đầu để gương mặt xinh đẹp tựa lên vai anh, cô cố tình nói ra những lời ngọt ngào dụ dỗ.   "Tư Thành, anh tha lỗi cho em nhe, có được không anh..."   Đường Tư Thành im lặng, ôm cô vào lòng, anh không nói gì nhưng vẻ mặt vô cùng hưởng thụ. Sau đó rất lâu, cuối cùng anh mới nói với cô.   "Muốn tôi bỏ qua cho em cũng được, chỉ cần mỗi ngày em đều bên cạnh khiến tôi hài lòng, tôi liền bỏ qua cho em..."   Câu nói này của anh nghe qua rất dễ thực hiện, cô liền gật đầu, dựa sát vào anh hơn. "Em sẽ cố gắng, nhất định không khiến anh thất vọng..."   Cô liền khẳng định nói ra, cũng không nghi ngờ bản thân nói được, có làm được hay không, cô đúng là ngốc...
Cưỡng HônCHAP 21
Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 21
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.