Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 24
Khi anh bế cô vào phòng, mắt cô liếc thấy bên dưới chiếc bàn là đồ đạc nằm ngổn ngang. Trong lòng cô thầm nghĩ, không lẽ lúc nãy khi cô rời đi, anh liền như vậy.   Bất giác đôi tay đang ôm lấy cổ anh cũng vội siết nhẹ, anh hơi cúi đầu, vừa bế cô đi tới phòng nghỉ vừa mở miệng.   "Sợ sao?", Đường Tư Thành dùng giọng điệu to rõ hỏi cô, anh biết cô đang sợ, còn cố gắng che giấu.   Diệp Mộng Dư vội vã lắc đầu nhưng trong lòng thì đang hồi hộp, anh bạo lực đến vậy sao.   "Em không có, anh cũng đâu có đánh em, sao em phải sợ..."   Tuy nói vậy nhưng ánh mắt cô đã không dám nhìn thẳng anh, khẽ liếc về hướng khác, còn nhìn thấy hộp bánh nằm lăn lóc trên sàn, là do Cố Noãn đã mang đến.   Bất giác môi cô khẽ mím lại, trong lòng có chút khổ sở.   Đường Tư Thành dùng một chân đá cửa, khi anh đặt cô ngồi lên giường, đôi môi đã nhếch lên, chậm rãi nói.   "Em cho rằng tôi không dám đánh em?", anh hơi nhướng mày, nhìn cô từ trên cao, trầm giọng hỏi.   Trái tim cô chợt đập mạnh, ngước mặt nhìn anh, cô hơi lùi lại, cách xa anh một chút.   "Anh đừng qua đây, anh cũng không phải cha mẹ em, anh không có quyền làm như vậy..."   Đường Tư Thành cười cười, một tay kéo kéo cổ áo, cởi ra áo vét ngoài, lạnh lùng quăng sang một bên.   Diệp Mộng Dư tròn mắt, không biết anh định làm gì tiếp theo.     Nhưng sau đó anh chỉ mở miệng nói một câu rồi mở cửa đi thẳng vào căn phòng đối diện. "Tôi là chồng em, tuy tôi không đánh em nhưng em nên nhớ nếu tôi muốn tôi vẫn có thể làm như vậy."   Anh dứt khoát nói ra một câu rồi xoay người bước đi.   Ngồi ở lại, Diệp Mộng Dư đã cúi đầu, lộ vẻ ấm ức.   Người đàn ông này đúng là lạnh nhạt, đến cả một lời nói dỗ dành an ủi cũng không dành cho cô, tại sao cô cứ mãi mù quáng mà yêu anh ta chứ, đến bản thân cô cũng không hiểu nổi lý do.   Lồng ngực cô lúc này lại có chút đau, là do anh lạnh nhạt hay là do lời nói lúc nãy của Cố Noãn vẫn còn vang vọng bên tai cô. Cố Noãn nói anh từng yêu cô ấy, vậy có khi nào chuyện đó đúng là sự thật.   Khuôn mặt Diệp Mộng Dư chợt nhăn lại, vội vã đưa tay chạm vào lồng ngực, kìm lại cơn đau, vừa ấm ức vừa lo sợ. Lúc anh quay lại, trên tay còn cầm theo một cái khăn ấm, cô vẫn ngồi đó, lặng lẽ cúi đầu, biểu tình dường như không được thoải mái. Đường Tư Thành đi lại, cẩn thận quan sát khuôn mặt cô, càng lúc càng trắng, xem ra cần phải đưa cô đến bệnh viện.   "Ngẩng đầu lên.", anh cầm lấy khăn, mở miệng nói với cô, giọng điệu không thật sự nhẹ nhàng nhưng lại trầm ấm khó diễn tả.   Môi cô liền mím lại, vô cùng cố chấp nghiêng đầu im lặng, cô không muốn nghe theo những gì anh nói nữa, quá đủ rồi, cô không muốn tiếp tục yêu anh, một con người lạnh lùng như vậy.   Trong lòng anh có chút tức giận, khẽ nhíu mày, sao cô có thể không nghe lời anh như vậy, muốn chọc anh điên cuồng nữa sao.     Nhưng nghĩ lại, cô đang trở bệnh, cách tốt nhất là anh nên nhẫn nhịn, càng nhiều càng tốt. Sau đó không đợi cô làm theo, bàn tay anh đã trực tiếp chạm nhẹ vào chiếc cằm xinh đẹp của cô, từ từ bắt cô ngẩng đầu, ngửa mặt đối diện với anh. Tâm tình anh hơi nao núng, chỉ thấy hốc mắt cô đầy nước, gương mặt nhợt nhạt, biểu tình giống như đang bị anh ức hiếp không bằng.   Đường Tư Thành thở dài, không biết phải tính làm sao.   Anh nhẹ nhàng cầm lấy chiếc khăn chạm vào trán cô, cẩn thận đụng đến, lúc này lời nói của anh đã vang bên tai cô.   "Là do cô ta chủ động ôm tôi, tôi không có làm gì cả."   Đúng là anh không sợ người khác sẽ nghĩ anh ra sao nhưng đối với cô gái này thì anh lại không kìm được, mở miệng giải thích.   Diệp Mộng Dư vẫn im lặng, nghiêng mặt tránh đi ánh mắt đang nhìn lấy cô chăm chú của anh. Không phải vừa rồi cô không nghe thấy, chỉ là nếu bây giờ cô mở miệng chắc chắn sẽ bật khóc trước mặt anh, cô không muốn như vậy.   Thấy cô vẫn không nói gì, trong lòng anh lúc này có chút gấp gáp, động tác trên tay vẫn chậm rãi, lại nói thêm lần nữa.   "Tôi đã nói là do cô ta chủ động, em không nên..."   "Nhưng anh cũng đâu có yêu em..."   Cho nên không cần phải giải thích làm gì, lời nói của cô chợt cắt ngang lời anh nhưng chỉ nói được một nửa, còn vế sau, cô liền giữ lại.   Tại sao anh phải giải thích với cô chứ, chỉ vì cô là vợ anh sao, quá nực cười.   Tâm tình anh bỗng chốc khó chịu, cô đang nói cái gì vậy, không yêu cô sao.   Động tác trên tay anh liền dừng lại, nắm chặt chiếc khăn trong tay, sao cô gái này càng lúc càng khiến anh mất kiểm soát đến như vậy.   Đường Tư Thành bực dọc ngửa đầu, một chân anh đứng trên sàn nhà, một chân hơi quỳ ở trên giường, tạo ra một tư thế bất cần ngạo nghễ.   Người như anh cũng có một ngày đi dịu dàng quan tâm chăm sóc người khác, vậy mà cô còn không hiểu, cứ muốn khiến anh tức giận.   Khi anh cúi đầu, lập tức quăng mạnh chiếc khăn trên tay xuống sàn nhà, lạnh lùng mở miệng.   "Nếu em đã nghĩ như vậy thì cứ cho là vậy, tùy em..."   Nói rồi anh liền xoay người đi ra khỏi phòng, bàn tay cô ôm lấy lồng ngực, bật khóc nức nở.   Anh đúng là chưa bao giờ có tình cảm với cô, từ đầu đến cuối vẫn là như vậy…   Khi cô rời khỏi nơi đó, anh đã đi mất. Tài xế Trương ở bên dưới đợi cô rất lâu, lâu đến nổi khi cô vừa ngồi vào xe, ông liền quan tâm hỏi.   "Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?"   Khi cô lắc đầu, hốc mắt đã cạn nước, khẽ mở miệng.   "Chúng ta đi thôi, đến Diệp gia một chút..."   Tài xế Trương gật đầu, chiếc xe chậm rãi rời đi, trong lòng cô bây giờ thật sự rất khổ sở.   Bên ngoài khuôn viên Diệp gia, một vườn hoa hồng đầy màu sắc, rực rỡ cùng tẻ nhạt.   Mẹ cô lặng lẽ ngồi đó, khi cô đến gần, dường như bà cũng không hề hay biết. Cô đi đến bên cạnh, bên chiếc ghế mây mà bà đang ngồi, ôn nhu khom xuống, nắm lấy tay bà.   "Mẹ, con đã về..."   Một câu nói đơn giản, Thẩm Mộng Thường khẽ xoay qua nhìn cô, nở nụ cười.   Hiện tại cha cô không có ở nhà, làm sao mà có được, khi suốt ngày người cha ấy luôn bận rộn như vậy. Chỉ quan tâm sự nghiệp, chưa từng nhìn đến mẹ con cô.   Kể từ lần đó, cô đã rất lâu không quay lại nơi này nhưng nói dù sao người mẹ này vẫn còn ở đây, sao cô không về thăm cho được.   Diệp Mộng Dư cúi đầu, tránh đi ánh mắt của mẹ mình, bởi vì mẹ cô rất tinh ý, chỉ cần nhìn sơ một cái thì liền biết được.   "Dư Dư, có phải con lại đau lòng?"   Thẩm Mộng Thường mở miệng hỏi cô, trong giọng nói còn chất chứa nỗi buồn man mát, bà hiểu con gái mình, không giỏi che giấu, hôm nay gặp lại, càng cảm thấy đáng thương.   Diệp Mộng Dư bật khóc, cúi xuống ôm lấy mẹ mình, ấm ức nói không nên lời.   "Mẹ...có phải Dư Dư nên từ bỏ hay không?"   Thẩm Mộng Thường im lặng, bà biết sớm muộn gì con gái cũng sẽ như bà, đều sống trong đau khổ. Ngày đó, khi cô trở về sau cuộc gặp mặt, khuôn mặt cô lúc nào cũng lộ ra nụ cười, không giấu được tâm tình vui vẻ.   Có điều bà cũng biết được, chồng của con gái bà là người không đơn giản. Chưa đầy ba mươi mà đã nắm trong tay một cơ ngơi như vậy, chẳng khác gì chồng bà năm xưa, đều là những người máu lạnh.   Sau đó rất lâu, Thẩm Mộng Thường chỉ ôm cô vào lòng, không gian bốn bề yên lặng, chỉ có tiếng khóc nho nhỏ của cô.   Gió thổi khiến những lọn tóc của bà bay bay chạm nhẹ vào gương mặt cô, nhớ lại nụ cười ngây thơ của cô ngày đó, Thẩm Mộng Thường chỉ nói một câu.   "Nếu không từ bỏ được thì hãy cố gắng giữ lấy, đừng như ta...cả đời đều không có được hạnh phúc."   Buổi tối, chiếc xe trở về Đường gia, mẹ chồng cô lúc này đang ngồi ở phòng khách, tâm tình dường như không được tốt lắm.   Lúc nãy khi Đường Tư Thành trở về, khuôn mặt anh lạnh lẽo, vừa nhìn thấy bà, anh liền không nhìn đến, chậm rãi đi về phía cầu thang.   Dung Tố Hà nhìn anh, không giấu được tâm tình khó chịu, mở miệng hỏi anh.   "Đây là thái độ con dành cho người đã nuôi con khôn lớn sao?"   Đường Tư Thành lúc này đang đứng ở chân cầu thang, anh hơi nhếch môi, khinh bỉ đáp lại.   "Vậy bà cho rằng tôi nên có một thái độ như thế nào? Biết ơn sao..."   Với người ép chết cha và mẹ của anh à, anh không làm được.   Dung Tố Hà trầm mặc, bà biết đó là lỗi của bà nhưng cũng đã hai mươi năm rồi, ít ra thái độ của anh phải có chút hoà hoãn, đằng này…   "Chỉ mong con đừng đối xử với Mộng Dư lạnh lùng như vậy, nó là cô gái tốt, nếu mất đi rồi về sau con nhất định sẽ hối hận..."   Anh không nói gì, xoay người rời đi, anh đối xử với vợ mình như thế nào, không cần một người phụ nữ như bà chỉ dạy.   Hơn nữa, đối với cô gái ấy, anh chưa đủ nhẫn nhịn sao, vậy mà cô còn không hiểu, cứ muốn chọc giận anh.   Lúc này, Diệp Mộng Dư đã đi đến bên cạnh mẹ chồng, lễ phép gật đầu chào hỏi. Dung Tố Hà vừa nhìn thấy cô thì đã mỉm cười, căn nhà này lớn như vậy, tìm một người để trò chuyện cũng khó.   Cô đi lên lầu, căn phòng bên cạnh đã sáng đèn, cô biết anh đã về nhưng đêm nay có lẽ sẽ không tìm đến cô. Nhớ lại lời nói của mẹ mình khi nãy, cô khẽ cúi đầu, nếu không từ bỏ được thì hãy cố gắng giữ lấy nhưng làm sao mà giữ lấy bây giờ, cô thật sự không biết phải làm thế nào…   Đứng ngoài ban công, tâm tình anh vô cùng khó chịu, lúc nãy vừa thấy xe của tài xế Trương vào cổng, cả ngày nay rốt cuộc cô đã đi đâu. Lúc trưa khi anh bỏ lại cô ngồi ở đó, thư ký Lâm liền tiến vào nhắc nhở, hôm nay anh có một cuộc họp rất quan trọng, sau đó anh liền rời đi, còn nghĩ là cô sẽ ở đó đợi đến khi anh về. Nhưng khi quay lại, bóng dáng cô đã không thấy đâu, anh còn cho rằng cô đã về nhà nhưng đến hiện tại, cô mới quay lại, cô gái này cũng biết cách khiến anh lo lắng đấy.   Đường Tư Thành đi vào phòng tắm, đưa tay mở nước, từng dòng nước ấm đổ xuống, chảy dài trên thân thể anh.   Anh nhớ lại cảm giác khi vào trong cô đến điên dại, chặt khít và ấm áp vô cùng. Khi cô khép chân lại, cũng là lúc đôi môi anh bật ra tiếng rên rỉ trước nay chưa từng có.   Nghĩ lại, cô cũng không làm gì, ngây thơ đáng yêu như vậy. Chỉ cần nằm im, vậy mà cũng có thể khơi gợi khoái cảm mãnh liệt trong anh, đúng là kỳ lạ.   Đường Tư Thành ngửa đầu, hai tay vò vò mái tóc đã bị từng dòng nước rơi xuống làm cho ướt sũng, đêm nay anh phải làm sao mới có thể ngủ được đây…   Diệp Mộng Dư mở cửa đi vào, bên trong thật trống trãi. Trên người cô là bộ đồ ngủ hai dây vô cùng quyến rũ, trái tim cô đang đập nhanh không ngừng, thế nhưng lúc nãy cô đã có vào vài viên thuốc, hy vọng sẽ như tối qua, đều thuận lợi.   Cô đi đến bên chiếc giường, chậm rãi ngồi xuống, trong lòng vô cùng hồi hộp. Nghĩ đi nghĩ lại, hình như tư thế này cũng không thật sự quyến rũ, cô liền xoay người, bò đến chính giữa, ngồi ở đó chờ đợi.   Khi tiếng nước trong căn phòng đối diện chợt tắt, Diệp Mộng Dư liền hít vào một hơi, nhịp tim mỗi lúc một nhanh, hai bàn tay đã bối rối nắm lấy chiếc váy trên người, vò đi vò lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cánh cửa.   Lúc nãy cô đi vào phòng, sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô liền mặc vào một bộ đồ ngủ thật quyến rũ, lấy hết can đảm, đi qua bên này tìm anh.   Bởi vì cô đã thông suốt, cho dù anh có yêu cô hay không, cô cũng quyết định giữ lấy, cả đời này anh chính là của cô.   Khi Đường Tư Thành bước ra ngoài, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang hông, anh hơi sững sờ, còn tưởng bản thân nhìn nhầm, làm thế nào cô lại ngồi ở đó, còn bày ra một bộ dạng quyến rũ chết người như vậy.   Khuôn mặt cô ửng đỏ, có lẽ là do ngại ngùng, vừa nhìn thấy anh thì liền cắn cắn môi, khiến anh muốn lập tức đi đến, ôm chặt vào lòng.   Nhưng Đường Tư Thành vẫn cố giữ lại chút bình tĩnh, mở miệng hỏi cô.   "Sao em lại ở đây?"   Một câu hỏi nghe qua rất đơn giản nhưng lại khiến Diệp Mộng Dư không biết phải trả lời thế nào, trong lòng cô hồi hộp không chịu nổi, hai tay đã nắm chặt làn váy, rất lâu sau đó mới nhỏ giọng đáp lại anh.   "Em...em đến là để tìm anh.", giọng cô ngập ngừng vang lên, đối diện là ánh mắt sâu thẳm của anh.   Nghe cô nói vậy, còn dùng giọng điệu ngọt ngào đáp lại anh, trái tim anh chợt đập mạnh. Biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của cô là như thế nào, đang muốn dụ dỗ anh sao, Đường Tư Thành nghĩ thầm trong bụng...
Cưỡng HônCHAP 24
Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 24
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.