Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 27
Đường Tư Thành đi đến nhà họ Diệp, bên trong căn nhà trống trãi, quản gia Lưu nói cho anh biết hiện tại chỉ có mỗi mẹ của cô ở nhà, trùng hợp là anh cũng đang muốn gặp người phụ nữ này.   Quản gia Lưu đi trước, dẫn đường cho anh đi đến vườn hoa bên trong khuôn viên nhà họ Diệp. Thẩm Mộng Thường ngồi đó, hằng ngày bà đều ra nơi này, xung quanh khá yên tĩnh, hương hoa thoang thoảng, rất thích hợp để bà tịnh dưỡng.   Khi bà khẽ nhắm mắt, bên tai đã truyền tới giọng nói kính cẩn của quản gia Lưu.   "Thưa phu nhân, là chồng của tiểu thư đến gặp..."   Thẩm Mộng Thường nghiêng đầu, nhìn sâu vào cặp mắt của Đường Tư Thành đang đứng gần đó, bà khẽ thở dài, cuối cùng rồi cũng đến.   Bà gật đầu, ngồi thẳng dậy, sau khi quản gia Lưu rời đi, bà liền nhìn về chỗ Đường Tư Thành đang đứng, chầm chậm nói.   "Cậu ngồi đi."   Sau khi ngồi xuống, đối diện Thẩm Mộng Thường, vẻ mặt anh bình thản, đánh giá người phụ nữ trước mặt.   Ngày hôn lễ, anh chỉ thấy qua người phụ nữ này, bây giờ nhìn kỹ, khuôn mặt bà ta gầy gò, dáng vẻ bệnh tật, ánh mắt bà ta nhìn thẳng anh, dường như là đang chờ đợi anh mở miệng trước.   Đường Tư Thành không do dự, rất nhanh đã đi thẳng vào chủ đề.   "Mẹ...con đến là để hỏi tin tức về Mộng Dư."   Đây là lần đầu tiên anh gọi tiếng mẹ với Thẩm Mộng Thường, nhận lại chính là cái gật đầu từ bà. Đứa con rễ này, dù sao cũng có chút lễ phép, đương nhiên bà sẽ hài lòng.   Thẩm Mộng Thường chợt mỉm cười, nhẹ giọng nói với anh.   "Nếu cậu đã đến chứng tỏ cậu cũng quan tâm đến Dư Dư nhà ta...nhưng thật lòng ta cũng không biết Dư Dư đã đi đâu..."   Nghe vậy Đường Tư Thành chỉ im lặng, trầm mặc một lúc. Với thái độ này của Thẩm Mộng Thường, anh biết bà không nói dối, có điều anh lại không muốn từ bỏ cơ hội này. Lại nói.   "Con chỉ là muốn tốt cho Dư Dư, hoàn toàn không muốn mọi chuyện trở thành thế này. Nếu có thể con thật lòng muốn mang lại hạnh phúc cho cô ấy."   Câu nói này của anh thật sự đã đánh vào trái tim Thẩm Mộng Thường một cách mãnh liệt, con gái bà thích cậu ta thì bà thừa biết, còn cậu ta có yêu thích con gái bà hay không, hiện tại bà đã hoàn toàn nhìn rõ.   Có lẽ người như Đường Tư Thành, phụ nữ vây quanh không ít, tính tình lạnh nhạt không khác gì chồng bà nhưng giữa hai người đàn ông lại có một điểm hoàn toàn khác biệt.   Đó chính là Đường Tư Thành thật lòng yêu thương Dư Dư, còn chồng bà, đến cuối cùng vẫn là lạnh nhạt.   Hồi lâu, sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng Thẩm Mộng Thường mới mở miệng nói ra một câu.   "Nếu cậu đã thật lòng như vậy thì ta sẽ chỉ cho cậu một nơi mà Dư Dư có thể tới, còn chuyện con bé có đến đó hay không, phải tùy vào duyên số của hai người..."   Đường Tư Thành gật đầu, cho dù chỉ là một cơ hội nhỏ bé, anh cũng nhất định sẽ giữ lấy. Bởi vì đối với người vợ này, anh đã khắc sâu vào tâm trí, khó lòng mà quên được.   Sau đó Đường Tư Thành liền rời khỏi Diệp gia, theo lời chỉ dẫn của Thẩm Mộng Thường, anh cho xe rời khỏi thành phố, đi đến một nơi rất xa, nơi đó được gọi Tàng Cư Các.   Qua lời Thẩm Mộng Thường, Tàng Cư Các là nơi cha của bà cư ngụ, bốn bề được bao bọc bởi núi non hùng vĩ, nằm sâu dưới chân núi Bạch Vân. Bởi vì lúc nhỏ có một khoảng thời gian con gái của bà đã từng sống ở đó, cho nên cũng được xem như ngôi nhà thứ hai của cô. Sau khi ra khỏi thành phố, chiếc xe đi đến ngoại ô, khoảng hơn một giờ đồng hồ, Đường Tư Thành điều chỉnh tay lái, rẽ vào một con đường vắng lặng, đầu đường có một chiếc bảng, với mũi tên chỉ vào 'núi Bạch Vân'.   Anh cho xe chạy nhanh hơn một chút, theo những gì Thẩm Mộng Thường đã nói, con gái bà bình thường rất ít bạn bè, họ hàng đều ở rất xa, người bà có thể nghĩ đến chỉ có mỗi cha mình.   Đường Tư Thành lúc này lại cho xe rẽ vào một con đường nhỏ, sau hơn hai giờ lái xe, cuối cùng anh cũng đi đến nơi này, lối rẽ vào hơi hẹp, hai bên đều là cây cối, có vẻ âm u.   Đường Tư Thành không biết mình có đi đúng hướng hay không, sau đó chạy thêm một khúc, chợt anh nhìn thấy một chiếc cổng, bên trên có ba chữ 'Tàng Cư Các'.   Anh liền ngửa đầu, bàn tay đã nắm chặt vô lăng, rất may hôm nay anh đã quyết định đến gặp Thẩm Mộng Thường, nếu không có bà chỉ dẫn, có lẽ cả đời anh cũng không biết đến trên đời này lại có một nơi như vậy.   Đường Tư Thành cho xe dừng lại bên cạnh, sau khi bước xuống, anh liền đi đến chiếc cổng, nhấn chuông mấy lần.   Anh nhìn thấy bên trong còn có một đoạn đường trải dài, cánh cổng này nhìn qua có vẻ rất cổ kính, tưởng chừng khá cũ kỹ nhưng thật ra phía trên có gắn một chiếc máy quan sát, lại được khoá bằng mật mã điều khiển từ xa, xem ra chủ nhân của nơi này không phải là một người đơn giản.   Một lúc sau thì chỗ cánh cổng chợt có tiếng nói vọng ra, Đường Tư Thành nhìn qua, không biết giọng nói kia xuất phát từ nơi nào, người kia hỏi.   "Là ai?"   Chỉ hai từ đơn giản, giọng nói trầm trầm, có lẽ là của một người đàn ông lớn tuổi.   Sau đó anh liền quyết định ngẩng mặt lên máy theo dõi, chậm rãi đáp lại.   "Tôi là Đường Tư Thành, muốn vào trong gặp Thẩm tiên sinh."   Anh nói bằng một giọng dứt khoát, pha lẫn chút chân thành.   Không lâu sau đó giọng nói kia lại vang lên lần nữa.   "Cậu có thể vào."   Sau câu nói ấy, chiếc cổng liền được mở ra. Đường Tư Thành không khỏi nghi hoặc, dường như có cảm giác chủ nhân nơi này đang chờ đợi anh.   Chiếc xe tiến vào bên trong, Tàng Cư Các thật ra chính là một căn biệt thự rộng lớn, vậy mà anh còn tưởng nơi này có chút cổ kính, không ngờ lại hiện đại đến vậy.   Đường Tư Thành đưa tay mở cửa, bên ngoài có một người đàn ông đã đứng đợi sẵn, khi ông ta cất giọng, anh liền nhận ra đây chính là người đã nói chuyện với anh khi nãy.   "Đường thiếu gia, lão gia của chúng tôi đang đợi cậu ở thư phòng."   Không ngoài dự đoán, rõ ràng chủ nhân nơi này thừa biết sớm muộn gì anh cũng đến nhưng như vậy cũng tốt, giúp anh tiết kiệm được không ít thời gian.   Người đàn ông dẫn anh đi vào bên trong, còn tự giới thiệu bản thân họ Hạ, là quản gia ở nơi này.   Đường Tư Thành chỉ trầm mặc gật đầu, trước sau đều không lên tiếng, anh đang quan sát những thứ xung quanh, toàn là tranh cổ, bình cổ đắt tiền, xem ra ông ngoại của cô cũng không phải một nhân vật tầm thường.   Sau một lúc, cuối cùng người quản gia cũng dừng chân trước một cánh cửa, ông ta cúi thấp đầu, kính cẩn lên tiếng.   "Lão gia, cậu ấy đã tới."   Bên trong không có tiếng vọng lại nhưng rất nhanh cánh cửa đã được quản gia mở ra, âm thanh kẽo kẹt , vang vọng khắp căn nhà rộng lớn.   Đường Tư Thành đi vào bên trong, chỉ thấy một người đàn ông đầu tóc bạc trắng, đang đứng xoay lưng về phía anh, mắt nhìn ra cửa sổ.   Anh liền đứng lại, cách một khoảng không xa, chợt nghe thấy giọng nói.   "Nói cho ta biết tại sao cậu lại khiến con bé bỏ đi?"   Đường Tư Thành cúi đầu, chậm rãi đáp lại.   "Con chỉ muốn tốt cho cô ấy..."   Nghe được lời này, Thẩm Ngạn Minh liền xoay người, đối diện với anh. Lúc này Đường Tư Thành mới nhìn rõ người đang đứng trước mặt, chỉ thấy một ánh mắt uy nghiêm đang nhìn về hướng mình, anh liền gật đầu, lễ phép chào hỏi.   Thẩm Ngạn Minh lộ vẻ hài lòng, ông biết lời nói vừa rồi của anh là xuất phát từ sự chân thật, cho nên cũng không muốn làm khó, có đều cháu gái duy nhất của ông, sau khi về đây thì liền tự nhốt mình trong phòng.   Mỗi ngày đều tránh gặp mặt người khác, kêu ông làm sao không lo lắng cho được.   Một lúc Thẩm Ngạn Minh đã đi đến chiếc bàn ngồi xuống, ánh mắt đã không còn nhìn thẳng anh mà chỉ nhìn về bức tranh đang treo trên bức tường đối diện, sau đó mới chậm rãi mở miệng.   "Cậu biết tại sao ta chỉ treo một bức tranh này ở đây không?"   Thẩm Ngạn Minh hỏi anh, giọng nói nghe qua giống như đang luyến tiếc điều gì.   Nghe ông hỏi vậy, Đường Tư Thành cũng đưa mắt nhìn về phía bức tranh, không phải là một bức tranh xa xỉ, đường nét lại khá đơn điệu nhưng nhìn vào giống như là có cái gì đó rất thu hút tầm nhìn của anh.   Sau đó Thẩm Ngạn Minh lại nói tiếp.   "Bởi vì đây là bức tranh duy nhất mà vợ ta đã vẽ khi bà ấy còn sống, ta rất trân trọng, ngày nào cũng sẽ vào đây để ngắm nhìn một lúc..."   Sau câu nói ấy Đường Tư Thành chỉ cúi đầu, anh hiểu ngụ ý trong lời nói của Thẩm Ngạn Minh, có điều anh sẽ không để có kết cục như vậy, làm sao anh có thể để cô chết trước anh được chứ.   Thẩm Ngạn Minh lộ vẻ bình thản, tay nâng chén trà từ từ đưa lên miệng, thấy anh trầm mặc, dường như đang suy nghĩ điều gì, ông khẽ lắc đầu, đúng là người trẻ bây giờ càng lúc càng ít nói.   Sau đó ông gọi quản gia vào, căn dặn hãy dẫn anh đến căn phòng của cô trên lầu ba, nơi đó tĩnh lặng, chỉ có một căn phòng duy nhất, là phòng ngủ của cô.   Khi đã đứng trước cánh cửa, người quản gia liền xoay người rời đi, Đường Tư Thành im lặng, trầm mặc nhìn vào cánh cửa thật lâu.   Diệp Mộng Dư từ trong giấc ngủ bị gọi dậy, bên ngoài có tiếng gõ cửa, nhìn lên đồng hồ, vẫn còn sớm như vậy có lẽ nào là thím Hạ gọi cô xuống lầu dùng bữa.   Cô hơi nhổm người, một tay chống xuống chiếc giường mềm mại, bởi vì đang mang thai, cô thường xuyên buồn ngủ, lại ăn rất nhiều, bây giờ đã mập lên không ít. Âm thanh gõ cửa lại lần nữa vang lên, Diệp Mộng Dư hơi nghiêng người, giọng nói vọng ra.   "Là thím Hạ sao? Có chuyện gì không ạ?"   Bên ngoài không có người đáp lại, cô khẽ nhíu mày, bình thường khi thím Hạ lên đây gọi cô, nhất định sẽ mở miệng nói trước, sao bây giờ lại kỳ quặc thế này.   Tuy trong lòng có chút thắc mắc nhưng lúc này cô liền quyết định đứng dậy, kéo xuống tấm chăn đang chặn ngang người. Âm thanh gõ cửa bên ngoài lại tiếp tục vang lên, cô liền chậm rãi đi lại, vừa đưa tay mở cửa vừa nói.   "Là ai..."   Nhưng chỉ vừa nói được như vậy, khi cánh cửa mở ra, người đứng bên ngoài khiến cô lập tức trừng mắt, khuôn miệng còn chưa kịp nói hết câu đã đột ngột ngừng lại, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn đến anh.   Hai mắt Đường Tư Thành lúc này đã chăm chú nhìn lấy cô, hàng chân mày anh khẽ nhíu lại, vẻ mặt giống như đang muốn bộc phát sự tức giận bị anh kìm nén đã lâu.   Rất nhanh bên tai cô đã nghe thấy giọng nói của anh.   "Em nghĩ em có thể rời bỏ tôi sao?"   Giọng anh sắc bén vang lên, giống như mảnh thuỷ tinh chặn ngang cần cổ, có thể cứa qua bất cứ lúc nào.   Diệp Mộng Dư bất động, không thể tin được anh lại có thể đến đây tìm cô.   Qua khoảng mấy giây, giống như là sực tỉnh, cô liền đưa tay muốn đóng lại cánh cửa, trốn tránh ánh nhìn của anh nhưng tiếc rằng anh đã nhanh hơn một bước.   Đôi chân thẳng tắp liền đi vào, một tay giữ lại cánh cửa, một tay vòng qua ôm lấy người cô, sợ cô nhất thời té ngã, sau đó liền đè cô lên tường, hơi thở mang theo giận dữ chợt phả vào gương mặt xinh đẹp của cô.   Vô cùng kìm nén mở miệng nói ra.   "Không ngờ em lại dám lừa tôi thêm lần nữa...Diệp Mộng Dư, em thật sự cho rằng tôi không thể tìm được em sao...?"
Cưỡng HônCHAP 27
Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 27
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.