Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 28
Ánh sáng ngoài cửa sổ rọi vào như đầu chiều, Diệp Mộng Dư hốt hoảng, hai tay liền chống lên ngực anh, nghiêng mặt qua một bên, sợ sệt nói với anh.   "Tư Thành, sao anh lại ở đây? Có phải anh đến là để bắt em quay về bỏ đi đứa bé hay không..."   Diệp Mộng Dư yếu đuối hỏi anh, hiện tại cô chỉ muốn một mình sinh ra đứa bé này, còn chuyện phẫu thuật thay tim gì đó, cô không cần nữa, thật sự không cần nữa.   Đường Tư Thành cúi đầu, hơi thở anh nóng hổi phả vào mặt cô, vào giờ khắc này anh chỉ biết đến thứ cảm giác nhớ nhung mà cô đã từng gieo rắc trong trái tim anh, mỗi lúc một nhiều.   Bàn tay anh chạm nhẹ vào eo cô, khẽ siết lại, kéo thân thể cô về phía anh hơn. Sự đụng chạm da thịt khiến anh gần như bốc hoả, đã bao nhiêu ngày rồi anh không tìm được thứ cảm giác này, anh không nhớ nữa.   Hơi cúi đầu, ghì sát môi mình bên tai cô, giọng anh nặng nề khó thể phân biệt.   "Bỏ đứa bé làm gì? Người kia cũng không thể chờ được em, còn tôi...tôi lại như một kẻ điên dại mà dốc lòng đi tìm em đấy..."   Diệp Mộng Dư cúi đầu, nghe giọng điệu của anh giống như đang trách cứ cô vì đã bất ngờ mà rời khỏi anh vậy . Làn gió bên ngoài lùa vào khiến tấm rèm mỏng gần cửa sổ rung rung vài cái, cô khẽ rùng mình, không biết là vì lạnh hay là vì anh.   Bàn tay anh vòng qua ôm lấy cô vào lòng, cô hơi ngửa đầu, nhỏ giọng cầu xin anh.   "Anh cũng biết mà, em không thể bỏ đi đứa bé này, cho nên em mới làm vậy...Tư Thành, anh đừng ép em như vậy nữa, có được không anh?"   Nhịp tim anh đang đập rất mạnh, đến nỗi đánh bùm bụp lên bàn tay cô, Đường Tư Thành trầm mặc một lúc, hơi nhích người, ánh mắt nhìn cô say mê không tả nổi.   Bên ngoài, nắng nhạt, bọn họ cứ thế nhìn nhau một lúc, cho đến khi anh vội vã cúi đầu, trong lòng cô chỉ có cảm giác những chuyện đang xảy ra hoàn toàn không phải là sự thật.   Đôi môi anh tìm kiếm môi cô một cách mãnh liệt, giống như ngấu nghiến, giày vò đến khi rỉ máu mới thôi.   Diệp Mộng Dư bị anh ép buộc ngửa đầu, anh hôn như thể đây là cách trừng phạt duy nhất mà anh đang dành cho cô.   Hàm răng anh lôi kéo chiếc lưỡi cô ra ngoài, sau đó liền nhiệt tình chơi đùa rồi mút lấy. Hơi thở bọn họ dần trở nên nặng nhọc, dường như cô cũng quên mất tại sao bản thân lại ở đây. Có lẽ cô đã quên rằng, giữa bọn họ bây giờ đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Tờ đơn ly hôn kia cô cũng ký rồi, còn anh có ký hay chưa, cô thật lòng có chút thắc mắc.   Đường Tư Thành ghì cô vào lòng, ôm lấy thật chặt, người cô thơm quá, vừa thơm vừa ngọt, giống như là tẩm mật ong thượng hạng, một khi đã nếm thử, chắc chắn khó lòng mà buông tha.   "Ưm...Tư Thành, em...em không thở nổi..."   Lời nói của cô len lỏi qua kẽ miệng, nơi tiếp xúc thân mật giữa hai người, hơi thở của cô cũng dần chậm lại, khiến anh lo sợ, lập tức bất động.   Đường Tư Thành nhanh chóng nhả ra đôi môi đang bị anh cắn xé, hơi thở anh nặng nề phả vào gương mặt cô.   "Dư Dư...theo tôi quay về, có được không em?"   Anh đột nhiên mở miệng nói ra một câu, Diệp Mộng Dư bất ngờ, hai mắt mở lớn nhìn anh.   Khi hơi thở cô dần ổn định, đại não mới biết là anh vừa nói gì, anh nói anh muốn cô quay về bên anh.   Cô ngẩng đầu nhìn lấy anh thật lâu, môi hơi mím lại, có cảm giác anh vô cùng trông chờ vào câu trả lời của cô. Bất giác anh khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt say đắm nhìn cô, còn không phải bởi vì khuôn mặt cô đang ửng đỏ, đôi môi vừa bị anh hôn qua, bây giờ vừa sưng vừa ướt át, thật là bức chết dục vọng trong người anh. Bàn tay đang ôm lấy eo cô cũng nhẹ siết lại, đè ép cô vào bức tường phía sau, môi anh kề cận môi cô, gấp gáp hỏi thêm lần nữa.   "Có đồng ý hay không? Dư Dư, nói cho tôi biết đi em..."   Tại sao anh lại hỏi cô như vậy, bởi vì nếu cô không đồng ý anh sẽ bất chấp tất cả, ở tại nơi này mà muốn cô tới chết mới thôi.   Ai kêu cô giày vò anh nhẫn tâm như vậy, rời bỏ anh à, cô làm được sao.   Đường Tư Thành anh sống trên đời cho đến thời điểm hiện tại, chưa bao giờ cảm thấy bức bối như vậy. Ngày cô rời đi, anh còn tưởng vạn vật trên trái đất này đã thay đổi, tại sao một cô gái ngay từ đầu luôn muốn dành lấy tình cảm của anh, đùng một cái liền dứt khoát từ bỏ, xoay người trốn tránh anh.   Nhưng tất cả không phải là vì anh chỉ muốn tốt cho cô sao, anh nhẫn tâm quyết định bỏ đi đứa con của mình, chỉ vì muốn giữ lại mạng sống cho cô, anh làm như vậy, chẳng lẽ là sai sao.   Vậy mà cô còn không hiểu, cứ thế rời bỏ anh, khiến anh trở thành một kẻ điên dại, ngày ngày trôi qua đều không biết mệt mỏi mà cố gắng đi tìm cô.   Diệp Mộng Dư khẽ cắn cắn môi, cô có cảm giác dường như hiện giờ anh đã trở thành một con người khác, vừa thâm tình lại vừa ấm áp. Thế nên cô liền gật đầu, nhận lại là một biểu cảm vô cùng hài lòng từ anh.   Khuôn mặt anh đã hiện lên ý cười, xem ra hôm nay anh không cần trở thành một tên tội phạm cưỡng gian...mà chỉ có thể thành thật đóng vai là người chồng tốt, chuyện này không khó, anh chắc chắn làm được.   Thế nhưng cô vẫn chưa tin tưởng, thấy anh cười cười, cô liền hỏi lại một câu.   "Vậy...vậy anh có cần đứa bé này hay không?"   Diệp Mộng Dư ngập ngừng hỏi anh, trong lòng rất mong đợi.   Khuôn miệng anh lại cười, gật đầu đáp lại cô.   "Tôi cần cả hai, cả em và con, tôi đều muốn hết...vậy được chưa?"   Diệp Mộng Dư mỉm cười, cúi đầu tựa vào ngực anh, đây là câu nói khiến cô hạnh phúc nhất trong những năm tháng cô đã từng tồn tại, người đàn ông này tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại rất biết cách khiến người khác yêu thích nhe…   Khi chiếc xe dừng lại trước cánh cửa nhà họ Đường, bầu trời đã sập tối. Khẽ nghiêng mặt nhìn qua, cô gái ngồi bên cạnh đã ngủ thiếp từ lúc nào.   Đường Tư Thành đưa tay mở cửa, sau đó liền chậm rãi đi qua bên kia, anh hơi khom người, cẩn thận bế cô vào lòng.   Lúc nãy trước khi cùng anh rời khỏi Tàng Cư Các, cô có đến gặp ông ngoại, vẻ mặt ông bình lặng, giống như đã biết trước sớm muộn gì cô cũng sẽ quay về bên anh. Đường Tư Thành cúi đầu, chăm chú nhìn vào gương mặt cô, anh chợt có cảm giác dường như có nhìn thế nào cũng không đủ, không lẽ anh đã bị cô mê hoặc cho đến nghiện ngập khó thể thoát ra rồi sao.   Khi anh bế cô lên lầu, lúc đi trên cầu thang thì cô chợt tỉnh lại, Diệp Mộng Dư có cảm giác cả người đều đang bay bổng, bất giác cô đã vòng tay qua cổ anh ôm lấy thật chặt, rất sợ mình sẽ bị ngã.   "Tư Thành, anh...anh thả em xuống đi, em tự đi được mà..."   Cô có chút gấp gáp nói với anh, cô đang mang thai đấy, kêu cô không lo sợ sao được.   Có điều đôi tay anh rất rắn chắc, cho dù cô đang mang thai nhưng bụng vẫn còn chưa lớn, cả người đều nhẹ như bông, ôm vào chỉ thấy mềm mại, làm sao anh không chủ động ôm lấy cho được.   Đường Tư Thành im lặng bỏ qua lời nói của cô, bước chân anh chậm rãi, một đường đã đi tới căn phòng gần đó.   Anh kêu cô đưa tay mở cửa, vừa đi vào anh liền dùng một chân đá mạnh cánh cửa, khiến nó lập tức đóng lại, tạo ra một âm thanh không mấy êm tai.   Khi anh đặt cô trên giường, Diệp Mộng Dư ngồi đó ngây ngốc, khó hiểu nhìn anh.   "Sao anh lại bế em vào đây?"   Không phải là phòng của cô sao, trong lòng cô không khỏi thắc mắc, hai mắt to tròn nhìn anh. Lúc này anh đã đứng thẳng người, đưa tay cởi áo, bộ dạng giống như đang muốn đi tắm vậy. Anh đi lại chiếc tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ thoải mái, hơi nghiêng mặt nhìn về phía cô, anh nói.   "Căn phòng kia đã bị tôi đập phá tan nát rồi, tạm thời chúng ta sẽ ở đây."   Diệp Mộng Dư há hốc mồm, hồi lâu mới lên tiếng.   "Không ngờ anh lại bạo lực như vậy..."   Cô khẽ cúi đầu, hai chân đang chà chà lên sàn nhà, lần trước anh cũng đập phá tất cả đồ dùng trong phòng làm việc, bây giờ lại tới phòng ngủ của cô.   Bất chợt cô có cảm giác hơi sợ rồi đấy…   Đường Tư Thành xoay người, lưng dựa vào cánh tủ, hàng cúc áo sơ mi trên người anh đã bị cởi ra hết, lộ ra da thịt săn chắc, Diệp Mộng Dư vừa thấy thì đã cúi đầu, đảo mắt qua hướng khác.   "Nhưng tôi sẽ không bao giờ đánh em..."   Câu nói nay của anh giống như đang cam kết với vô vậy, Diệp Mộng Dư ngẩng đầu, nhìn thì nhìn, cô rất thích nữa là đằng khác, ai kêu thân hình anh lại đẹp đến vậy.   "Nhưng không phải anh đã từng nói, nếu anh muốn anh vẫn có thể làm như vậy hay sao?"   Đường Tư Thành lúc này đã đi đến chỗ cô, đứng ở trước mặt, một tay cầm quần áo, tay còn lại thì đang nâng cằm cô, cúi đầu nhìn cô say đắm, mở miệng nói một câu.   "Chỉ là tôi không nỡ mà thôi..."   Sau đó anh liền khom người, bế cô trên tay lần nữa, khi cô còn đang hốt hoảng thì anh đã một đường bế cô đi vào phòng tắm.   Mặc cho cô có lên tiếng kháng cự, anh đều bỏ ngoài tai, ai kêu cô dám to gan như vậy, còn ký vào đơn ly hôn, để xem đêm nay anh sẽ dùng cách nào để tận tình mà trừng phạt cô đây...
Cưỡng HônCHAP 28
Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 28
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.