Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 29
Cô bị anh đặt ngồi trên thành bồn rửa tay, bàn tay anh với những khớp xương rõ rệt đang từ từ cởi xuống chiếc váy trên người cô.   Diệp Mộng Dư cúi đầu, không phải cô ngại ngùng mà là cô đang nhìn xuống một khuôn mặt nam tính đang vùi trước ngực mình. Một bên ngực trắng trẻo đang bị anh dùng miệng ngậm lấy, không thể thấy đầu ngực, chỉ thấy một vật tròn tròn, mềm mềm bị anh tận tình đùa bỡn.   Khẽ cắn cắn môi, cố gắng ngăn lại tiếng rên rỉ sắp phát ra từ cổ họng nhưng đến cuối cùng cô vẫn là làm không được.   "Ưm...Tư Thành, nhẹ chút..."   Anh dùng răng lôi kéo thật mạnh, giống như có làm thế nào cũng không thỏa mãn, ai kêu cô dám làm như vậy, bao nhiêu đây rõ ràng vẫn còn chưa đủ.   Cô càng nói, càng khóc, anh lại càng không buông tha, hai tay đưa ra phía sau, kéo sát thân thể cô vào người anh hơn, tạo thành một tư thế vô cùng ái muội. Hành động của anh giống như một kẻ phạm tội liều lĩnh, cho dù cô có khóc lóc, có van xin thế nào, anh cũng quyết tâm không dừng lại, phải giày vò cô đến chết mới thôi.   Diệp Mộng Dư ngửa đầu, đôi môi bật ra tiếng rên rỉ nức nở, hai tay đã vòng qua ôm lấy cổ anh thật chặt, giống như đang cố gắng chịu đựng sự giày vò mãnh liệt từ anh.   Lúc này khi đôi môi anh vội vã đổi qua khuôn ngực bên kia, há miệng cuốn lấy, hai bàn tay đang ôm lấy lưng cô cũng từ từ dời đi xuống dưới, chạm vào bờ mông căng tròn mềm mại, nhiệt tình nắn bóp.   Đầu óc cô bây giờ là một trận mờ mịt, tuy cô không bị anh hôn môi nhưng lại có cảm giác sắp không thở nổi, cô ngửa đầu chịu đựng, hít thở không thông.   Cho đến khi anh gần như thỏa mãn, lúc này mới cam tâm mà buông ra vật nhỏ mềm mềm trong miệng, từ từ dời đôi môi hôn hôn vào rãnh ngực của cô, sau đó anh chợt mở miệng thì thầm.   "Ai kêu em bỏ tôi mà đi hả? Còn tờ ly hôn đó, tôi vẫn chưa tính với em đâu...đêm nay tôi phải từ từ mà giày vò em mới được..."   Vừa nghe đến đó, toàn thân cô đã không ngừng run rẩy, khẽ cắn môi, cô liền ấm ức nói ra với anh.   "Tư Thành, có phải anh dụ dỗ em quay về là để hành hạ em hay không? Nếu như vậy, em không cần nữa, em muốn quay về chỗ ông ngoại, từ nay không gặp anh nữa là được chứ gì..."   Đường Tư Thành nghe vậy, lập tức nhíu mày, hung hãn lên tiếng.   "Em dám..."   Diệp Mộng Dư mở to mắt nhìn anh, ai nói cô không dám, cô đã đi một lần, còn sợ không dám đi thêm lần nữa hay sao. Ngay lập tức cô liền nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt đáng sợ từ anh, khẽ nói.   "Ai kêu anh hung dữ với em như vậy, còn đòi đêm nay sẽ giày vò em...em nói cho anh biết nhe, bác sĩ nói em đang mang thai, không thể uống quá nhiều thuốc được, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đấy..."   Vừa nghe đến đó, tâm tình của anh liền trùng xuống, có chút lo lắng, cô nói đúng là anh đã quá hung dữ với cô rồi. Chẳng qua là do anh nhất thời nóng giận, hơn nữa còn không thể kìm chế, cho nên mới trở nên như vậy.   Lúc này anh mới chợt ngẩng đầu, đôi môi chạm nhẹ vào một bên gương mặt cô, đưa qua đưa lại, giống như luyến tiếc không nỡ xa rời.   "Anh xin lỗi...thật ra anh chỉ nói vậy thôi, nếu em rời đi nữa, anh chắc chắn sẽ điên thật đấy...Mộng Dư, anh yêu em..."   Diệp Mộng Dư hoảng hốt xoay đầu, đôi môi mềm mại liền đặt trước môi anh, cô không nghe lầm chứ, anh nói...anh yêu cô sao. Hai mắt cô mở lớn nhìn lấy anh không rời, vào giờ khắc này lồng ngực cô có cảm giác vô cùng hạnh phúc, là dâng trào từ con tim sao.   Có lẽ từ đây về sau, mỗi khi trở bệnh cô không cần uống thuốc nữa rồi, bởi vì chỉ cần có anh bên cạnh, nghe anh nói những lời này là cô liền nhanh chóng khoẻ lại, tươi cười với anh.   Có lẽ thấy cô cứ nhìn mình ngây ngốc, Đường Tư Thành có chút chờ mong, lại nói thêm lần nữa.   "Em sao vậy? Không thích anh nói những lời như vậy với em sao? Nếu em không..."   "Em thích, em thích mà..."   Giọng của cô vội vã cắt ngang lời nói của anh, cô thích chết đi được, sao lại không thích chứ. Đây không phải là ước nguyện cả đời này cô luôn mơ ước hay sao, năm đại học cô vừa tròn mười chín tuổi khi đó, cô gặp được anh, cô liền quyết định sau này nếu có gặp lại, cô nhất định sẽ theo đuổi hạnh phúc với anh. Không ngờ hiện tại, điều đó lại thành sự thật.   Ước nguyện nhỏ nhoi của cô, cuối cùng cũng được ông trời nhìn thấy, cô hạnh phúc lắm, thật sự hạnh phúc lắm. Xem ra đêm nay cô cần phải nói lời xin lỗi với tiểu bảo bối trong bụng rồi, ai kêu cô yêu anh như vậy, anh muốn gì cô đều đồng ý hết…   Buổi sáng hôm sau, khi anh ôm cô vào lòng, bên tai cô còn nghe anh thì thầm trút vào mật ngọt, chưa kể anh còn nói mấy ngày cô rời đi, Tống Nhất Thần đã có đến tìm anh.   Diệp Mộng Dư hơi bất ngờ, lập tức nhổm người hỏi anh.   "Cậu ấy đến tìm anh làm gì?"   Đường Tư Thành đang ôm cô, bàn tay sờ sờ vào bờ vai trắng nõn mịn màng của cô, hơi cúi đầu, chăm chú nhìn lấy cô.   "Cậu ta nói muốn giúp anh đi tìm em.", anh bình thản nói ra.   Cô khẽ gật đầu, nghĩ lại cũng đúng ngày cuối cùng cô gặp Tống Nhất Thần là khi cô quyết định giữ lại đứa bé này, cậu ấy cũng không có cản cô, còn nói chỉ cần cô cảm thấy hạnh phúc là được.   Sau đó cô liền cúi đầu, chầm chậm nói ra.   "Cậu ấy thật sự rất tốt..."   Đường Tư Thành nghiêng mặt, vẫn còn nhìn lấy cô, giọng nói có chút lạnh nhạt.   "Cậu ta thích em..."   Nghe anh nói vậy cô liền ngẩng đầu, hình như anh không phải đang hỏi cô thì phải...mà là anh đang khẳng định chuyện đó.   "Sao anh biết?", cô liền hỏi lại, lộ vẻ khó hiểu nhìn anh.   Anh khẽ thở dài, đơn giản như vậy chỉ cần không ngốc liền có thể nhìn ra, xem ra cô đang giả ngốc với anh thì phải.   "Cậu ta có bao giờ tỏ tình với em chưa?", giọng anh có vẻ không vui hỏi lại.   Nhưng ngược lại suy nghĩ của anh, Diệp Mộng Dư lập tức gật đầu, không chút do dự đáp lại.   "Năm đại học thứ hai, tại nhà hát Cao Thanh, cậu ấy hẹn em đi xem nhạc kịch, sau đó liền tỏ tình với em..."   Cô rất thẳng thắng nói ra, nhận lại chính là cái nhíu mày từ anh.   "Rồi sao đó?", anh hơi mất kiên nhẫn hỏi lại.   Diệp Mộng Dư thở dài, rất nhanh đã tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh, thì thầm nói.   "Em đã từ chối...", giọng cô không chút luyến tiếc đáp lại.   Đường Tư Thành cúi xuống nhìn cái đầu nhỏ ở trước ngực mình, hỏi lại cô.   "Tại sao vậy? Em không thích cậu ta sao?"   Không hiểu sao khi nói ra câu này, trong lòng anh lại có cảm giác hồi hộp lạ thường, một cảm giác trước nay chưa từng có. Nhưng rất lâu sau đó, vẫn không thấy trả lời, anh còn tưởng cô đã ngủ hay hoặc giả đang cố tình trốn tránh câu hỏi này của anh.   Đường Tư Thành bỗng cảm thấy mất hứng, tâm tình có chút bức bối, khó chịu nhưng sau đó bên tai đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào nhỏ xíu của cô.   "Bởi vì lúc đó em đã thích anh rồi, không thể thích thêm ai khác được nữa..."   Sau câu nói ấy chính là một vẻ mặt hài lòng từ anh, khóe môi anh khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong ngạo nghễ. Anh thích câu trả lời này của cô, rất thẳng thắng và chân thật.   Người vợ này, cả đời anh nhất định cũng phải giữ lấy bên cạnh, bởi vì cô thích anh đã lâu như vậy, cho nên từ đây về sau anh nhất định sẽ từ từ đền đáp lại tấm chân tình của cô mới được…   Buổi trưa tỉnh lại, anh đã không còn bên cạnh, lúc sáng sau khi ôm cô vào lòng rất lâu, thấy cô ngủ lại lần nữa, anh liền đứng dậy đi vào phòng tắm.   Sau đó khi anh bước ra ngoài quần áo đã được chỉnh chu, trước khi rời khỏi anh còn cúi xuống hôn lên trán cô một cái thật ngọt.   Lúc này Diệp Mộng Dư đang thờ thẩn ngắm mình trong gương, thân thể cô toàn là dấu hôn đo đỏ, cổ và cánh tay đều có, xem ra nếu muốn ra ngoài cô phải cẩn thận che chắn mới được.   Khi cô đi xuống lầu, hình như dưới nhà đang có khách, Diệp Mộng Dư hiếu kỳ, bởi vì từ khi cô được gả vào căn nhà tráng lệ này, chưa bao giờ cô thấy có người nào tới đây.   Bước chân cô hơi chậm lại, khi đã đi tới bậc thang cuối cùng, cô chợt dừng hẳn. Giọng nói ấy là của một cô gái, nghe có chút quen. Cô ta nói cô ta là em gái của người bạn thân với anh, tên là Cố Noãn. Hai mắt cô liền mở to, biểu cảm trên gương mặt cũng bỗng nhiên cứng lại, thật không ngờ cô ấy lại đến tận đây. Dung Tố Hà đưa mắt đánh giá cô gái đang ngồi trước mặt, cả khuôn mặt và dáng người rất đẹp, chỉ có đều lòng dạ lại không tốt.   Rõ ràng đã biết con trai bà kết hôn, lúc nãy còn mở miệng hỏi Mộng Dư, vậy mà chỉ qua vài phút đã gọi con trai bà một cách thân mật như vậy.   Loại phụ nữ này, bà nhìn rất không vừa mắt. Lúc này Diệp Mộng Dư đã chậm rãi đi lại, vẻ mặt cô bình tĩnh, giống như đang cố gắng đương đầu với mọi sóng gió sắp xảy ra.   Sau ngày hôm ấy, cô liền biết được, cô gái này thực chất chỉ muốn lừa cô mà thôi. Rõ ràng cô ấy và anh từ đầu đến hiện tại vẫn chưa từng có bất cứ quan hệ gì, vậy mà lại muốn lừa cô.   Thật ra Diệp Mộng Dư thừa biết, trong lòng Cố Noãn vô cùng yêu thích chồng của cô, bởi vì cô cũng đã từng như vậy, thích anh một cách mù quáng.   Có điều hiện tại anh và cô đã hạnh phúc như vậy, Cố Noãn có phải cũng nên chấp nhận buông tay rồi hay không.   Diệp Mộng Dư đi đến, trên môi cô đã nở một nụ cười nhạt, vừa nhìn Cố Noãn vừa nói.   "Xin chào Cố tiểu thư."   Cố Noãn cũng rất nhanh đã nở nụ cười, người muốn gặp cuối cùng cũng xuất hiện, kêu cô ta không hài lòng sao được.   Cô ta lập tức đứng dậy, giả vờ thân thiết, đi đến nắm lấy tay cô.   "Chị Mộng Dư, hôm nay em đến đây là để mang cho chị cùng bác gái một ít tổ yến và nhân sâm thượng hạng tẩm bổ đấy..."   Diệp Mộng Dư gật đầu, bên cạnh Dung Tố Hà đang ngồi nhàn nhã, chậm rãi uống trà, có vẻ như bà không quan tâm mấy về câu nói vừa rồi Cố Noãn đã nói ra.   Sau đó bà liền đặt tách trà trong tay lên mặt bàn, hơi hơi mỉm cười, bà khẽ mở miệng, cũng giúp cô nói lời đa tạ Cố Noãn.   "À, Cố tiểu thư thật là làm phiền cô quá, sẵn tiện Mộng Dư nhà ta đang mang thai, tấm thịnh tình này của cô, ta liền nhận lấy...rất cảm ơn cô."   Nghe đến đó, trong lòng Cố Noãn không khỏi căm tức, thầm nghĩ...không ngờ đứa con gái gầy gò bệnh tật này mà cũng có thể mang thai, sao có thể như vậy được.   Sau đó không chờ Cố Noãn mở miệng, bên cạnh Diệp Mộng Dư đã chậm rãi nói.   "Cố tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút hay không?"   Cố Noãn lộ vẻ kinh ngạc, hai mắt nhìn lấy cô, hàng chân mày xinh đẹp của cô ta lập tức nhíu lại nhưng rất nhanh Cố Noãn đã gật đầu đồng ý, còn giả vờ mỉm cười, cố tạo ra một bộ dáng ngây thơ trước mặt mẹ chồng cô.   Dung Tố Hà nhìn thấy, chỉ lắc đầu cười trừ một cái, đứa con dâu của bà ấy à, xem ra muốn một mình cắt đuôi hồ ly đây mà...
Cưỡng HônCHAP 29
Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 29
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.