Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 30
Cô và Cố Noãn đi đến khuôn viên bên trong biệt thự nhà họ Đường, bình thường chỉ có người làm vườn đến đây dọn dẹp, chăm sóc...cả cô và mẹ chồng đều rất ít đến đây.   Cố Noãn đứng đó, khoanh tay trước mặt cô, bộ dáng hoàn toàn khác biệt khi đứng trước mẹ chồng cô khi nãy, Diệp Mộng Dư nhìn đến, thật sự chỉ biết thở dài.   Có lẽ cô gái này chỉ vì quá yêu thích chồng cô, cho nên mới bất chấp tất cả, đến mức cố tình bỏ qua chuyện anh đã kết hôn, cứ một mực tìm đến, quyến rũ chồng cô không được, hiện tại lại quay sang lấy lòng mẹ chồng cô.   Diệp Mộng Dư lúc này đang đứng cạnh hồ bơi, chân mang giày thấp, bởi vì mang thai cho nên cô không thể giống như Cố Noãn, một thân cao gót, váy áo bó sát, nhìn vào có chút bắt mắt. Cố Noãn đi đến bên cạnh cô, cô ta hơi hất cằm, lộ vẻ ngạo mạn.   "Chị Mộng Dư, không biết chị có chuyện gì muốn nói với em vậy? Em đang lắng nghe đây ạ..."   Cố Noãn dùng giọng điệu sắc bén hỏi cô, nghe qua thì có vẻ vô cùng lễ phép nhưng thật ra là đang khinh thường cô rất rõ. Diệp Mộng Dư im lặng, nhìn sâu vào ánh mắt Cố Noãn đang đứng trước mặt, rất nhanh khoé môi cô đã lộ ra một nụ cười kỳ lạ, nụ cười càng lúc càng rõ, khiến Cố Noãn cũng không khỏi rùng mình.   Lập tức hỏi lại. "Cô cười cái gì hả? Có gì vui lắm sao?"   Diệp Mộng Dư lắc đầu, một bên gương mặt cô bị ánh nắng rọi vào, ửng hồng rất xinh đẹp. Cố Noãn hơi nhíu mày, chợt suy nghĩ...hình như cô gái này đã khác xa hoàn toàn với cô gái lúc trước mà Cố Noãn cô gặp qua, nhìn vào bây giờ Diệp Mộng Dư chẳng khác nào một món quà xa xỉ, đầy tự tin và mạnh mẽ như chưa từng đứng trước mặt Cố Noãn cô đau đớn như lúc ở Vạn Lục.   Lúc này Cố Noãn lộ vẻ khó hiểu, nhìn chằm chằm lấy cô.   Nhưng Diệp Mộng Dư lại không vội trả lời, bước chân cô chậm rãi, đi tới cạnh hồ hơi, bên trong chứa đầy nước. Cô chợt khom người, ngồi xuống bên cạnh.   Nước bên trong cao tới lưng chừng thành hồ, Diệp Mộng Dư khẽ đưa tay chạm lấy, phủi phủi mấy cái làm mặt nước khẽ lăn tăn chuyển động.   Bởi vì là mùa hè, nước trong hồ rất ấm, có lẽ khi rơi xuống cũng không tới nỗi nào.   Cố Noãn nhìn thấy động tác này của cô thì lại càng khó hiểu, cô ta hiếu kỳ đi đến gần, cùng lúc Diệp Mộng Dư cũng đứng dậy, làm Cố Noãn giật mình, chân lùi về sau mấy bước, gương mặt đanh đá, lập tức mở miệng mắng chửi.   "Cô làm gì vậy hả? Muốn dọa chết tôi sao? Đứa con gái như cô thì có gì tốt chứ, chỉ giỏi làm ra vẻ..."   Nhìn biểu cảm này của Cố Noãn, hàng chân mày xinh đẹp của cô liền lập tức nhíu lại, người như cô ta không dạy một bài học thì không biết cách tôn trọng người khác rồi.   Thù cũ, nợ mới, hôm nay cô sẽ một lần trả hết cho cô ta.   Ngay lập tức đôi chân cô đã chầm chậm đi tới gần, hai mắt cô nhìn thẳng vào gương mặt Cố Noãn, giống như là đánh giá cái nhan sắc được trao chuốt kỹ lưỡng của cô ta.   Đúng là rất đẹp, có điều nhìn vào cô lại cảm thấy chướng mắt.   "Cô sao vậy? Không phải lúc ở Vạn Lục, khí thế cô rất bức người, rất áp đảo lắm sao? Sao bây giờ, sắc mặt lại khó coi như vậy...không lẽ là sợ tôi sao?"   Diệp Mộng Dư hỏi Cố Noãn, trong giọng nói có mấy phần lạnh nhạt cùng khinh thường.   Đối với cô gái trước mặt này ấy à, không cần phải tỏ ra nhân nhượng nhiều quá. Người như cô ta, chỉ cần liếc mắt, liền biết trong đầu nghĩ cái gì.   Ngày hôm đó ở buổi dạ tiệc, nhìn thấy thái độ cùng hành động của Cố Noãn, trong lòng cô đã cảm thấy không vừa mắt, hôm nay gặp lại, liền tính luôn một lần cho xong.   Cố Noãn có chút khiếp sợ, đúng là cô gái này đã thay đổi, nhanh như vậy lại giống như là một người khác, càng nhìn càng không nhận ra đứa con gái hôm đó đứng trước mặt cô ta ôm ngực đau đớn.   "Cô nói vậy là sao? Diệp Mộng Dư, rốt cuộc cô muốn gì?"   Cố Noãn tuy hơi sợ nhưng rất nhanh đã lấy lại khí thế, mở miệng hỏi lại cô.   Nghe vậy, khuôn miệng cô lại nở một nụ cười lần nữa, muốn gì à...cô chính là muốn khiến cho cô ta từ bỏ cái ý định làm phiền đến người đàn ông của cô đấy.   "Cô nói xem...tôi là muốn gì?"   Vừa nói cô vừa tiến gần lại cô ta hơn, Cố Noãn hoảng sợ, lại lùi về sau mấy bước. "Cô điên rồi hả? Tránh xa tôi ra, nếu không thì đừng có trách..."   Cố Noãn lập tức buông lời hù dọa, nhận lại chỉ là cái cười nhạt từ cô. Diệp Mộng Dư cô là người dễ bị ức hiếp vậy sao. Đột nhiên một bàn tay cô chợt đưa lên, chạm nhẹ vào gương mặt Cố Noãn, ánh mắt có chút thương tiếc, thì thầm nói với cô ta, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vô cùng sắc bén.   "Cố Noãn, tôi nói cho cô biết...Tư Thành, anh ấy chính là của tôi, cả đời này cô cũng đừng hòng mơ tưởng. Nếu cô còn cứ tiếp tục dây dưa đeo bám, tôi không chắc rằng gương mặt xinh đẹp này của cô có còn nguyên vẹn nữa hay không đấy..."   Nghe cô nói vậy, Cố Noãn lập tức rùng mình, hơi nhích người tránh khỏi sự đụng chạm của cô, cô ta liền trở nên tức giận.   "Cô dám hù dọa tôi, Diệp Mộng Dư, cô cho rằng cô là ai mà Cố Noãn tôi phải sợ. Chẳng qua chỉ là một đứa con gái bệnh tật, ngày hôm nay tôi sẽ thay anh Tư Thành mà dạy dỗ cô."   Nói rồi, Cố Noãn liền giơ bàn tay phải lên, định đánh xuống gương mặt cô một cái thật mạnh nhưng rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, bàn tay cô đã đưa lên chặn lại, khiến Cố Noãn không kịp trở tay, chỉ có thể trừng mắt thật lớn nhìn lấy cô.   Cổ tay Cố Noãn trong tay cô lúc đang bị nắm rất chặt, siết lại bằng một lực đạo không nhỏ, khiến gương mặt xinh đẹp của Cố Noãn nhất thời nhăn lại, còn cô thì lại bình thản vô cùng. Cố Noãn đau đến nhíu mày, sao cô gái này lại có thể mạnh đến như vậy. Rõ ràng hiện tại cô gái này đang thấp hơn Cố Noãn cô một chút, trong người lại mang bệnh, sao có thể có một sức lực mạnh đến như vậy.     Cố Noãn bàng hoàng, nhất thời không biết làm sao.   Giọng cô ta run run hỏi cô.   "Diệp Mộng Dư, tại sao cô..."   Lúc Cố Noãn còn chưa nói hết, Diệp Mộng Dư đã mỉm cười, thành thật trả lời cô ta.   "Có lẽ Cố tiểu thư không biết ông ngoại tôi từng phục vụ trong quân đội, hơn nữa ông ấy còn là một võ sư đấy...cô nói thử xem..."   Giọng của cô đầy tự tin đáp lại, chỉ là cô không muốn đánh người, bình thường chỉ thích dựa dẫm vào anh. Bây giờ không có anh bên cạnh, có phải cô cần dạy dỗ cho đứa con gái suốt ngày luôn muốn cướp lấy anh từ tay cô hay không.   Cố Noãn lập tức run sợ, có nghĩ cũng nghĩ không ra, cô gái này nhìn qua vô cùng yếu đuối, trong người mang đầy bệnh tật. Vậy mà hiện tại lại trở nên đáng sợ như vậy, không phải là Cố Noãn cô đã nhìn nhầm rồi chứ, sao lại có thể như vậy.   "Sao nào, có phải là cô không tin những gì tôi nói hay không..."   Lúc này Diệp Mộng Dư đã mở miệng nói thêm lần nữa, thấy biểu tình sợ sệt trên gương mặt của Cố Noãn, cô lại mỉm cười.   Nghe vậy, Cố Noãn liền gật đầu mấy cái, trong miệng không ngừng năn nỉ.   "Tôi tin, tôi tin rồi...xin cô mau thả tôi ra, đau quá..."   Cố Noãn một tay chạm vào cổ tay đang bị cô siết chặt, da thịt nơi đó đã trở nơi đo đỏ, vừa đau vừa rát, thật sự sắp không chịu nổi.   Nhưng Diệp Mộng Dư đâu dễ buông ra như vậy, lần trước khi nhìn thấy Cố Noãn ôm anh, lúc đó cô thật sự rất tức giận, nếu không có anh ở đó, cô không biết bản thân sẽ làm ra những chuyện gì đối với Cố Noãn. Thật ra Diệp Mộng Dư cô là một người có tính chiếm hữu rất cao, từ khi vào đại học cô đã một lòng một dạ yêu anh, đến bây giờ cũng chưa từng thay đổi.   Cô không thể để cho anh bị người phụ nữ khác cướp đoạt, cả đời này anh chính là của cô, ai cũng đừng mong có được.   "Cô nghĩ mọi chuyện có thể dễ dàng kết thúc như vậy sao? Hôm nay là do cô tự tìm đến, cũng là do cô tự chuốc lấy, không trách tôi được..."   Nói rồi bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô liền dùng lực một cái, hất cả thân thể của Cố Noãn ngã về một bên, ngay lập tức cả người cô ta liền loạng choạng, rơi hẳn xuống hồ bơi bên cạnh.   Cố Noãn bị rơi xuống nước, rất may đáy hồ không sâu lắm, cho nên cô ta sau một hồi hoảng sợ liền lập tức đứng dậy, hơi thở hổn hển, ngước mặt từ dưới nước nhìn lên, giận dữ mở miệng.   "Diệp Mộng Dư, sao cô dám làm như vậy hả? Tôi sẽ quay về nói cho cha tôi biết, ông ấy nhất định sẽ tìm đến Diệp gia nhà cô làm cho ra lẽ..."   Cố Noãn lại mở miệng hù doạ cô, Diệp Mộng Dư lại nở nụ cười, nếu cô sợ thì cô đã không làm, còn nếu đã làm thì cô liền không sợ.   "Cô cứ quay về mà từ từ nói, tôi ở đây đợi...với lại nhớ nói với cha cô, ông ấy từng phục vụ dưới trướng ông ngoại của tôi...cẩn thận lại vì bảo vệ một đứa con gái như cô mà mất cả sự nghiệp đã tốn công gầy dựng đấy..."   Diệp Mộng Dư lúc này đang ở trên cao nhìn xuống, nói ra những lời lạnh lùng chưa từng có. Gương mặt cô không lộ ra biểu cảm gì, nhìn bộ dạng chật vật của Cố Noãn bây giờ, trong lòng cô lại chẳng chút mảy may thương tiếc.   Có lẽ vì bảo vệ tình yêu với anh mà cô có thể bất chấp tất cả, kể cả nhìn thấy người khác bị mình đối xử tàn nhẫn.   Nhưng tận sâu trong trái tim mình, Diệp Mộng Dư rõ ràng biết được, đối với anh cô đâu chỉ đơn giản là yêu...mà thật ra bởi vì lòng chiếm hữu của cô quá lớn, chỉ muốn một mình độc chiếm anh thôi, bất cứ ai cũng đừng hòng nghĩ tới sẽ có được anh ngoài cô.   Sau đó trước khi cô xoay người, còn để lại một câu với Cố Noãn đang run sợ bên dưới hồ nước.   "Bộ quần áo trên người của cô khá mỏng đấy, bị ướt sẽ rất khó cô. Cô cứ ở đây, tôi vào nhà kêu người mang cho cô một chiếc khăn lớn, sau này đừng tìm đến làm phiền chúng tôi nữa...bởi vì lần sau, tôi thật sự không biết sẽ làm ra loại chuyện gì với cô đâu..."   Nói rồi cô liền xoay người bước đi, ở lại Cố Noãn chỉ biết mở to mắt, bất động hồi lâu. Hai tay cô ta ở dưới nước lúc này đã run lẩy bẩy nhưng không phải vì lạnh mà là vì những lời của Diệp Mộng Dư vừa nói với cô ta.   Ánh mắt lúc nãy của cô rõ ràng không phải chỉ có ý hù doạ, Cố Noãn cúi đầu, xem ra cô gái này thật sự còn đáng sợ hơn những gì mà lúc nãy cô ta đã từng nhìn thấy…   Diệp Mộng Dư ngồi vào xe, tâm tình cô bây giờ rất tốt, vừa thoải mái lại vừa dễ chịu, hơn nữa còn rất muốn gặp anh.   Cô đi trước cửa lớn Vạn Lục, khẽ mỉm cười, không phải cô không biết bản thân vừa gây ra chuyện xấu, chỉ có điều chuyện xấu này cũng là vì anh mà ra, sao trách cô được.   Khi cánh cửa bị mở ra, như thường lệ Đường Tư Thành vẫn ngồi đó, cô liền chậm rãi đi lại, mặc cho anh bề bộn công việc, vừa nhìn thấy cô tâm tình anh đã nhanh chóng thay đổi.   Diệp Mộng Dư lúc này liền không hề e ngại ngồi vào lòng anh, gương mặt tựa vào ngực anh, giọng điệu ngọt ngào lập tức vang lên.   "Tư Thành, anh có nhớ em không?"   Đường Tư Thành cúi đầu, lại gật đầu, một tay đã vòng qua, chạm vào thắt lưng cô, ôm lấy thật chặt.   "Đương nhiên là nhớ...chờ một chút nữa anh cùng em ra ngoài dùng bữa."   Diệp Mộng Dư ngoan ngoãn gật đầu, khẽ mỉm cười trong lòng anh.   Đường Tư Thành hài lòng, anh rất thích loại biểu cảm này của cô, hơi cúi đầu, đôi môi lập tức phủ xuống môi cô.   Anh ôm cô thật chặt trong lòng, càng hôn càng nghiện. Đôi môi cô ngọt ngào mềm mại giống như một thứ mê dược xa xỉ, chỉ cần chạm vào, chắc chắn liền bị u mê. Anh dùng hai tay kìm hãm cô trong dục vọng, hàm răng nhiệt tình cắn xé đôi môi ngọt ngào như tẩm mật ngọt của cô, khiến cô rất nhanh đã thở gấp không ngừng. Đường Tư Thành ôm cô, cẩn thận xoay người cô lại, vẫn để cô ngồi trên đùi mình, đối diện với anh.   Hồi lâu, anh mới nặng nề rời khỏi đôi môi cô, chầm chậm hôn một đường đi xuống, mút mát da thịt cô. Môi lưỡi anh nóng bỏng, chà sát vào cần cổ nõn nà của cô, Diệp Mộng Dư rùng mình, không ngừng thở gấp trên đỉnh đầu của anh…   Rất lâu sau đó, anh mới dừng lại, chiếc váy cô đang mặc trên người đã bị vén lên tận eo, hai bên dây váy cùng áo khoác ngoài cũng bị anh kéo xuống, lộ ra nửa thân trên vô cùng xinh đẹp. Hơi thở anh nặng nề, gục đầu vào hõm vai cô, hàng cúc áo trên chiếc sơ mi của anh đã bị cởi ra quá nửa, da thịt tiếp xúc thân mật, khiến anh sắp không kìm chế nổi.   Nhưng nghĩ lại, cô đang mang thai, giống như lời bác sĩ nói không thể uống quá nhiều thuốc, cho nên anh cần phải nhịn...mà càng nhịn thì lại càng đau, càng khó chịu. Lúc này khuôn mặt cô đã ửng đỏ, không biết phải gì tiếp theo thì giọng nói khàn đặc của anh liền vang lên, giống như là dụ dỗ.   "Dư Dư, em giúp anh được không?"   Diệp Mộng Dư cúi đầu, hơi mím môi nhìn anh.   Không phải là cô không biết những loại chuyện này mà là cô chưa từng làm qua, không biết ý anh là gì.   Cô liền ngây ngốc hỏi lại.   "Bằng cách nào?"   Khóe miệng anh hơi cười, chân thành mà dụ dỗ cô.   "Dùng tay của em, giúp chỗ đó của anh được thoải mái một chút, có được hay không...?"   Tuy trong lòng cô ngàn lần mắc cỡ nhưng vẫn dứt khoát gật đầu, sau đó lại nói.   "Chỉ một chút thôi nhé, em đang rất đói..."   Đường Tư Thành lại cười, lập tức gật đầu, biểu cảm trên gương mặt chưa bao giờ xấu xa đến vậy...
Cưỡng HônCHAP 30
Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 30
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.