Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 32

Sau khi Trình Tử Bạch rời đi không lâu, Đổng Gia Kỳ cũng chậm rãi đứng dậy, cô ta đi về phía anh. Khi Đổng Gia Kỳ đã đứng trước mặt, biểu cảm trên gương mặt anh chỉ có hai chữ 'lạnh lùng'.

 

Cô ta đi lại, khuôn miệng đã lộ ra nụ cười xinh đẹp, ánh mắt quyến rũ nhìn anh.

 

"Tư Thành, trùng hợp thật."

 

Trong lòng Đổng Gia Kỳ thật sự rất quyến luyến người đàn ông này, càng nhìn càng cảm thấy không cam tâm. Mặc dù Trình Tử Bạch có rất nhiều điều kiện tốt, thế nhưng lại không thể nào so sánh với anh.

 

Khóe miệng anh hơi cười, rất lịch thiệp gật đầu chào lại.

 

"Đúng là rất trùng hợp."

 

Giọng nói của anh có phần lạnh nhạt, Đổng Gia Kỳ mím môi, rõ ràng người đàn ông này từng yêu cô ta say đắm, vậy mà chỉ trong phút chốc lại vì đứa con gái kia bỏ rơi cô ta như vậy.

 

Khi Đổng Gia Kỳ đã bước lại gần, khẽ liếc mắt nhìn về chiếc ghế bên cạnh, cô gái kia có gì tốt hơn Đổng Gia Kỳ cô chứ, chỉ được vẻ ngoài yếu đuối, cố tình dụ dỗ đàn ông.

 

Đến cả Trình Tử Bạch cũng bị đứa con gái kia làm cho mù quáng, đến tận bây giờ trong tâm trí lúc nào cũng chỉ mỗi hình bóng đứa con gái đó mà thôi. Càng nghĩ thì lại càng tức, Đổng Gia Kỳ đứng trước mặt anh, ánh mắt rưng rưng, chợt mở miệng hỏi anh.

 

"Tư Thành, chúng ta quay lại có được hay không?"

 

Đường Tư Thành ngẩng đầu, còn tưởng mình nghe lầm. Người phụ nữ này điên rồi sao, lại nói ra những lời nhảm nhí như vậy.

 

Nhưng anh cũng không có trả lời, lúc này hàng chân mày anh khẽ nhíu lại, giống như chợt nhớ ra điều gì, mở miệng hỏi lại, cũng bỏ qua lời nói lúc nãy của Đổng Gia Kỳ.

 

"Tên bạn trai mới của em đâu rồi?"

 

Nghe anh hỏi vậy, Đổng Gia Kỳ liền cho rằng anh thật ra vẫn còn tình cảm với mình, chỉ là một chút nóng giận, nói lời chia tay mà thôi.

 

Bây giờ nhìn thấy cô ta đi cùng với người khác, còn hạnh phúc như vậy, chắc chắn trong lòng anh đang cảm thấy hối hận.   Sau đó cô ta liền mỉm cười, từ từ ngồi xuống trước mặt anh, ngọt ngào nói.   "Anh ấy đã đi rửa tay, sẽ không quay lại nhanh như vậy. Tư Thành, thật ra em..."   "Chết tiệt..."   Đường Tư Thành liền mắng chửi một tiếng, lập tức cắt ngang lời nói còn đang dang dở của Đổng Gia Kỳ, sau đó liền đứng dậy, gấp gáp xoay người bước đi.   Đổng Gia Kỳ bị anh bỏ lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn theo bóng lưng anh, không lẽ là do cô ta đã hiểu lầm, anh hoàn toàn đã quên mất cô ta rồi sao…   "Anh có ý gì?"   Lúc Diệp Mộng Dư mở cửa bước ra ngoài, ở lối đi chung cô chợt nhìn thấy Trình Tử Bạch đang đứng đợi sẵn. Khi cô đi lại, anh ta liền nhích người, chặn ngay lối đi của cô.   Diệp Mộng Dư lập tức nhíu mày, lúc này đang chăm chú nhìn lấy anh ta.   Trình Tử Bạch mới đầu là yên lặng, sau đó lại nói.   "Mộng Dư, anh chỉ muốn nói chuyện với em một chút."   Diệp Mộng Dư thở dài, ánh mắt nhìn vào Trình Tử Bạch, không chút nhẹ nhàng nói ra.   "Tử Bạch, anh hà cớ gì phải làm khó bản thân như vậy?"   Cô biết người đàn ông này vẫn còn thích cô, tại đêm dạ tiệc hôm ấy, ánh mắt của anh ta nhìn cô đã nói lên tất cả. Có điều cô chưa từng thích anh ta, năm ấy ở đại học Thanh Ưu, không phải cô đã nói rõ rồi sao, sao đến hiện tại anh ta vẫn không chịu hiểu thế này.   Vừa nghe cô nói vậy, ngay lập tức hai bàn tay của Trình Tử Bạch đã đưa lên, nắm chặt lấy cánh tay cô, khiến cô bất ngờ, trừng mắt thật lớn nhìn anh ta.   "Mộng Dư, anh là thật lòng với em, từ trước đến giờ đều như vậy...người đàn ông đó có gì tốt hơn anh, sao em lại chọn anh ta mà không phải là anh chứ?"   Hơi thở Trình Tử Bạch thoang thoảng mùi rượu, hình như lúc nãy anh ta đã có uống một ít, Diệp Mộng Dư lập tức nghiêng đầu, khó chịu đáp lại.   "Trình Tử Bạch, anh mau buông tôi ra, tôi chọn ai đều không liên quan đến anh. Nếu anh còn không buông..."   Vừa nói đến đó, từ đằng xa cô đã thấy một bóng dáng quen thuộc đi vào, lời nói của cô bỗng nhiên im bặt, biểu cảm trên gương mặt cũng lập tức quay về với trạng thái nhu nhược vốn có. Cô liền dùng tay đẩy ra thân thể đang đứng trước mặt, một lực không nhiều nhưng cũng đủ khiến thân thể anh ta loạng choạng, lập tức ngã về phía sau.   Lưng Trình Tử Bạch va chạm vào tường, anh ta hơi ngây người, biểu cảm trên gương mặt cũng trở nên cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm lấy cô. Lúc này Đường Tư Thành đã đi đến ôm cô vào lòng, vừa nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy, khi Trình Tử Bạch đang giữ lấy cô, huyết mạch trong người anh giống như núi lửa phun trào, tức giận không chịu được.   Anh liền cúi đầu, lo lắng nhìn đến cô.   "Dư Dư, em không sao chứ?"   Diệp Mộng Dư lắc đầu, nhỏ giọng đáp lại anh.   "Em không sao..."   Đường Tư Thành im lặng, vẻ mặt bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã tức giận đến điên cuồng, bàn tay đang ôm cô bất giác siết chặt, ngẩng đầu nhìn về phía Trình Tử Bạch đang đứng cách đó không xa.   Khi anh định đỡ lấy người cô, giúp cô đứng thẳng, Diệp Mộng Dư đã gấp gáp đến mức hai tay vội đưa lên ôm lấy người anh, giả vờ khó chịu, nửa bên mặt tựa vào ngực anh.   "Tư Thành...đột nhiên em cảm thấy lồng ngực đau quá, anh đưa em rời khỏi đây có được không?"   Đường Tư Thành lại cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt anh lộ vẻ nhẫn nhịn, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Trình Tử Bạch, trước khi ôm cô rời đi, còn để lại một câu.   "Sau này đừng để tôi nhìn thấy cậu thêm một lần nào nữa."   Nói xong, anh liền khom người, bế cô trên tay, rất nhanh đã rời khỏi.   Đứng ở phía ngoài, Đổng Gia Kỳ vừa nhìn thấy anh bế cô vào lòng, ánh mắt vô cùng ghen tị, mím môi nhìn đến. Khi bọn họ đi qua trước mặt cô ta, Đường Tư Thành cũng chẳng mảy may để ý, suy nghĩ duy nhất trong đầu của anh bây giờ là phải đưa cô gái trong lòng quay về ngay lập tức, sau đó sẽ từ từ hỏi rõ chuyện gì đã xảy ra.   Đứng ở lại, Trình Tử Bạch lúc này chỉ biết dõi mắt nhìn theo, không lẽ bản thân đã nhìn nhầm, ánh mắt của cô lúc nãy rõ ràng không giống với Diệp Mộng Dư mà Trình Tử Bạch anh từng quen biết. Hơn nữa, cô lấy đâu ra một sức lực mạnh như vậy để đẩy được anh, Trình Tử Bạch nhíu mày, càng nghĩ lại càng cảm thấy khó hiểu…   Anh bế cô đặt vào trong xe, sau đó liền giúp cô thắt dây an toàn, Diệp Mộng Dư từ lúc nãy đến giờ vẫn ôm lấy cổ anh, hiện tại cũng không muốn buông ra.   Đường Tư Thành nghiêng mặt, hơi thở nóng hổi phả vào bờ môi cô.   "Đang sợ anh bỏ mặc em sao?"   Giọng anh đè nén hỏi cô.   Diệp Mộng Dư gật đầu, gấp gáp mở miệng.   "Tư Thành, anh nhất định không được hiểu lầm em, là do anh ta đứng đó chờ em, lúc nãy em đã cố gắng phản kháng..."   Đường Tư Thành nhíu mày, nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, trách vấn.   "Vậy tại sao em lại giả vờ trở bệnh, ngăn cản anh?"   Nghe anh nói vậy cô liền cụp mắt, chột dạ không nói nên lời.   Đường Tư Thành lúc này lại càng thêm tức giận, còn cho rằng cô chính là muốn bảo vệ Trình Tư Bạch nên mới làm vậy. Sau đó anh liền nhích người, hít vào một hơi nặng nhọc, lạnh nhạt đóng lại cánh cửa, nhanh chóng đi đến chỗ người lái, vẻ mặt như muốn giết người ngồi vào bên trong.   Anh lại nghiêng đầu nhìn cô.   "Em có tin hiện tại anh sẽ lập tức quay vào đó, giết chết hắn ta không?"   Diệp Mộng Dư hốt hoảng, ánh mắt cùng biểu cảm này của anh rõ ràng không phải chỉ để hù dọa cô đâu. Lúc này hai cánh môi xinh đẹp của cô đã mím lại thật chặt, khóc không thành tiếng, một lúc cô mới có thể mở miệng nói với anh.   "Tư Thành, chính là em sợ anh làm như vậy cho nên lúc nãy mới ngăn cản anh. Vậy mà anh còn không hiểu, đi trách móc em."   Vừa nói cô vừa nghẹn ngào rơi nước mắt trước mắt trước mặt anh, hai giọt nước mắt của cô giống như trân châu, chảy xuống thật chậm.   Đường Tư Thành nhìn đến, không thể không thừa nhận anh vô cùng đau lòng. Sau đó anh liền ngửa đầu, lưng dựa vào thành ghế, thật sự không biết phải bộc phát tức giận vào đâu. Rất lâu sau đó bên tai anh lại nghe thấy giọng nói của cô lần nữa...mà lần này lại khiến anh càng thêm giận dữ.   "Nếu như anh đã không tin tưởng em như vậy thì anh không cần yêu em nữa...chúng ta như vậy, em thật sự rất đau lòng..."   Nói rồi cô liền đưa tay tháo ra dây an toàn, lại định đưa tay mở cửa thì anh đã nhanh hơn một bước, bấm lại nút khoá, khiến cánh cửa đóng chặt, một cỗ hơi thở lạnh lẽo đang phả vào nửa bên gương mặt xinh đẹp của cô.   Khi cô nghiêng đầu đã nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của anh.   "Em vừa nói gì? Nói lại lần nữa cho anh nghe đi."   Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi lại cô, vô cùng kìm nén mới có thể nhìn cô như vậy.   Diệp Mộng Dư liền đưa ánh mắt ấm ức nhìn anh, cô có chút sợ hãi, bất giác đã nhích người ra xa một chút.   "Ai kêu anh suy nghĩ về em như vậy, có phải anh muốn nhìn thấy em khổ sở cho đến chết thì anh mới hài lòng hay không?"   Vừa nghe cô nói vậy, tâm trạng giận dữ của anh liền nguội xuống mấy phần, thật sự cô gái này sinh ra là để hành hạ anh mà, nhìn cô như vậy, sao anh còn có thể tiếp tục tức giận được đây.   "Vậy lúc nãy hắn ta có làm gì em chưa?"   Anh đột nhiên hỏi như vậy, biểu cảm trên gương mặt của anh lúc này đã dịu đi rất nhiều. Diệp Mộng Dư liền thành thật lắc đầu, đáp lại anh.   "Chưa có, bởi vì anh đã kịp đi đến...Tư Thành, em là nói thật đó, anh nhất định phải tin em..."   Đường Tư Thành im lặng, càng khiến cô hồi hộp, sau đó anh lại nói.   "Lúc nãy bàn tay hắn ta chạm vào chỗ nào trên người em?"   Diệp Mộng Dư ngơ ngác nhưng rất nhanh đã đáp lại anh.   "Chỉ có hai cánh tay."   Đường Tư Thành cúi đầu, liền rơi vào trầm mặc.   Vậy thì làm sao chặt bỏ đây, anh thật lòng không nỡ...
Cưỡng HônCHAP 32
Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 32
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.