Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 33
Sau khi về đến nhà, anh liền kéo cô vào phòng tắm, Diệp Mộng Dư ngơ ngác, không biết anh định làm gì.   Lúc này Đường Tư Thành đã xoay người, đi lại phía buồng tắm lớn, đưa tay mở nước, còn chỉnh nhiệt độ thích hợp.   Sau đó liền quay đầu, nhìn về phía cô.   "Muốn anh cởi quần áo giúp em không?"   Diệp Mộng Dư khó hiểu nhìn anh, đang là buổi trưa đấy, cô cũng đâu muốn tắm giờ này.   "Tư Thành, anh làm gì vậy? Sao lại kéo em vào đây?"   Cô vô cùng thắc mắc hỏi anh, lúc nãy khi quay về anh luôn tỏ ra trầm mặc, càng nhìn càng thấy không đúng mà hiện tại chính là không đúng thật.   Nghe cô hỏi vậy, anh liền xoay người, đi về phía cô. Gương mặt anh càng lúc càng tối, tròng mắt lạnh lẽo, giống như đang muốn làm gì cô vậy. Anh đi lại thật gần, bất giác cô cũng lùi về sau vài bước, cho đến khi lưng cô đụng vào cánh cửa, cô liền ngẩng đầu, đối diện với anh.   Hai tay cô lập tức đưa lên chặn ngang lồng ngực anh, biểu cảm này của anh đúng là khiến cô sợ chết đi được.   "Tư Thành, anh định làm gì?"   Diệp Mộng Dư gấp gáp mở miệng hỏi, nhận lại chính là câu nói lạnh lùng từ anh.   "Làm gì sao? Anh chính là muốn tắm rửa giúp em, nhất là hai cánh tay kia, phải kỳ rửa chúng cho thật sạch, sạch tới nỗi khiến anh hài lòng mới thôi..."   Nói xong anh liền đưa tay lột xuống quần áo của cô, Diệp Mộng Dư lập tức giãy giụa, hai tay lập tức đánh vào vai anh.   "Tư Thành, anh điên rồi sao? Đang là buổi trưa đấy, em không muốn tắm rửa cái gì hết, anh mau buông em ra..."   Đường Tư Thành tức giận, cô không muốn cũng phải muốn, ai kêu hắn ta đã chạm vào người cô, lúc nãy khi hắn vừa ngồi xuống, ánh mắt đã nhìn lấy cô như vậy. Đáng lẽ anh không nên để cô rời đi một mình, anh phải đi theo cô, bên cô từng giây từng phút.   Đường Tư Thành ngửa đầu, tức giận đến mức trên trán đã nổi đầy gân xanh. Anh bỏ qua hết mọi lời nói cùng phản kháng của cô, hiện tại anh rất điên cuồng, không thể dừng lại. Một bàn tay anh cố định hai cánh tay cô trên đỉnh đầu, tay còn lại nhanh chóng đưa xuống dưới kéo hẳn chiếc váy cô ngược lên trên, một đôi chân trắng nõn cùng quần lót màu hồng nhạt đã lập tức hiện ra trước mắt.   Sau đó là chiếc bụng đã hơi nhô lên cùng cặp ngực xinh đẹp được bao bọc bởi áo lót cũng là màu hồng nhạt của cô. Đường Tư Thành kéo hết chiếc váy cùng áo khoác ngoài qua khỏi đỉnh đầu của cô, trên người cô lúc này chỉ còn mỗi bộ đồ lót. Lúc anh định đưa tay cởi tiếp thì bên tai đã nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ của cô, cô còn trách móc anh.   "Anh ức hiếp em, rõ ràng anh chỉ muốn thừa cơ hội này để ức hiếp em, không phải anh đã nói không nỡ đánh em nhưng anh làm như vậy thì có khác gì đâu chứ...em ghét anh, ghét anh chết đi được..."   Lúc này bàn tay anh vẫn còn cố định hai tay cô trên đỉnh đầu, Diệp Mộng Dư ngẩng mặt, không chút sợ hãi trách cứ anh, khuôn mặt đầy nước mắt, ấm ức kể tội anh.   Đường Tư Thành cúi đầu, chăm chú nhìn vào đôi môi cô, vừa úp vừa mở, ướt át quyến rũ không chịu nỗi. Nhịp tim anh đập mạnh, máu huyết sôi trào, cô nói cô ghét anh, vậy thì cho cô ghét nhiều hơn một chút cũng không sao.   Ngay lập tức anh đã chế trụ cô trong lòng, khi đôi môi anh phủ xuống cũng là lúc tiếng khóc nức nở của cô đều bị anh nuốt trọn. Diệp Mộng Dư ngửa đầu, hai tay bị anh giữ lại, một tay anh đưa xuống luồng vào quần lót của cô, ôm trọn bờ mông căng tròn. Anh hôn cô mãnh liệt, hai hàm răng cắn xé cánh môi ngọt ngào của cô, mạnh mẽ mút lấy, sau đó liền tận tình nhấm nháp một cách triệt để.   Diệp Mộng Dư nức nở, hơi thở đứt quãng trong miệng anh, nước bọt của bọn họ hoà lẫn với nhau, tạo thành một thứ hỗn hợp, vừa ướt át lại vừa ái muội, còn dư thừa chảy ra kẽ môi. Đường Tư Thành thở gấp, anh lập tức đưa lưỡi liếm láp một trận, nuốt hết vào trong miệng, càng hôn lại càng nghiện, có như thế nào cũng không đủ.   "Ưm...Tư Thành, buông em ra..."   Thừa cơ hội anh hơi nhả môi cô ra, Diệp Mộng Dư liền gấp gáp mở miệng, có điều chỉ nói được như vậy liền bị anh lần nữa hôn xuống, còn cố tình không chừa ra một kẽ hở, buộc cô phải nhiệt tình mà đáp lại anh.   Không biết qua bao lâu cuối cùng anh cũng dừng lại, hơi thở bọn họ nặng nề phả vào đối phương, bàn tay đang giữ lấy tay cô cũng dần dần buông lỏng, khi cô thoát được liền dùng tay đánh thật mạnh vào người anh.   Trong miệng không ngừng mắng chửi.   "Anh đáng ghét, chỉ biết ức hiếp em...Nếu anh còn như vậy nữa thì em liền… em liền..."   "Em làm sao? Rời bỏ anh nữa à?"   Anh liền cắt ngang lời cô, giọng nói khàn đặc. Diệp Mộng Dư nghiêng đầu, cố tình không muốn để cho anh nhìn đến. Bàn tay đang sờ vào mông cô chợt đột nhiên bóp mạnh, khiến cô ngẩng mặt, hơi thở khó nhọc nhìn anh. Cô đúng là tức chết, thầm nghĩ hiện tại sao cô lại không trở bệnh chứ, anh lưu manh như vậy, không biết một lúc nữa đây sẽ còn xảy ra chuyện gì.   Đường Tư Thành cười cười, anh lập tức kìm hãm ôm cô vào buồng tắm, bên trong rộng rãi, nước ấm đã xả xuống từ nãy giờ.   Trên người cô vẫn còn bộ đồ lót, còn anh thì quần áo chỉnh tề, sơ mi cùng quần tây nhưng rất nhanh tất cả quần áo trên người bọn họ đều bị dòng nước làm cho ướt sạch.   Diệp Mộng Dư cúi đầu, ngẩn người nhìn anh đang cởi bỏ những thứ còn sót lại trên người mình, không phải cô không muốn ngăn cản, chỉ là cô làm không được.   Anh bạo lực như vậy, không phải cô chưa từng chứng kiến, nếu cô còn tiếp tục giãy giụa, nhỡ đâu anh lại không kìm chế được, có khi còn ảnh hưởng đến bảo bối trong bụng cũng nên.   Nghĩ vậy cô liền yên lặng, dứt khoát nghiêng mặt qua một bên, chấp nhận để anh muốn làm gì cũng được, bất quá cho đến khi bệnh tình của cô tái phát, đến lúc đó cho dù anh có muốn hay không thì cũng phải dừng lại.   Thấy cô ngoan ngoãn như vậy đương nhiên anh rất hài lòng, khi dòng nước âm ấm chảy trên thân thể xinh đẹp của cô, Đường Tư Thành đã không kìm được, vội cúi đầu nhìn chằm chằm vào từng tấc da thịt mịn màng nhẵn nhụi trước mắt.   Anh hơi nhíu mày, hơi thở nặng nề phả vào một bên gương mặt cô, khẽ nuốt nước bọt, hai bàn tay đã nâng lên chạm vào hai cánh tay cô, chính là chỗ Trình Tử Bạch từng đụng vào, từ từ nhẫn nhịn chà rửa cho cô.   Trong lòng cô lúc này chợt có chút sợ hãi, nhìn anh bây giờ giống như đã trở thành một người khác, hành động biến thái vô cùng. Rất nhanh sau đó anh liền cúi đầu, hôn hôn vào vành tai trắng nõn của cô, thì thầm tà ác mở miệng.   "Dư Dư, có phải anh rất đáng sợ đúng không? Em hiện tại đang sợ anh lắm đúng không?...nhưng ai kêu em để hắn ta chạm vào, cái gì của anh, anh đều không thích chia sẻ cùng người khác, nhất là em đấy...em có biết không?"   Anh nói như thể chính là cô đã dụ dỗ Trình Tử Bạch chạm vào nhưng cô đâu có, là anh ta tự tìm đến làm phiền cô mà, nghĩ vậy cô lại càng ấm ức, trừng lớn mắt nhìn anh.   "Anh muốn làm gì thì làm hết luôn đi, nhanh một chút em muốn nghỉ ngơi, em rất mệt..."   Anh liền cười cười, hai từ 'nghỉ ngơi' này được thốt từ miệng cô nghe sao dễ dàng quá nhưng anh đâu dễ buông tha cho cô như vậy.   Hôm nay anh nhất định sẽ từ từ giày vò cô cho đến tay chân đều bủn rủn mới thôi.   Sau đó anh liền cúi người, quỳ xuống trước thân thể cô, Diệp Mộng Dư trừng mắt, gấp gáp hỏi anh.   "Anh làm gì?"   Chỗ đó của cô đã bị hơi thở nóng hổi của anh trêu chọc, phả vào từng trận, khiến cô bất giác rùng mình, hai tay lập tức muốn đẩy người anh ra.   "Không phải em muốn nhanh một chút hay sao? Mở chân rộng ra, anh muốn hôn vào huyệt nhỏ của em..."   Lời nói của anh lập tức khiến cô đỏ mặt, sao anh có thể thốt ra những lời ái muội như vậy chứ, người đàn ông với vẻ ngoài lạnh lùng, luôn nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét lúc trước đâu rồi, sao bây giờ anh lại…   Có lẽ thấy cô cứ đứng ngây ngốc bất động, anh liền không muốn chờ đợi thêm giây phút nào nữa, lập tức vòng một tay ra phía sau ôm lấy mông cô, bàn tay còn lại liền nâng chân cô lên, gác trên vai anh, tạo thành một tư thế anh quỳ còn cô đứng, ái muội vô cùng.   Quần áo trên người anh đã bị nước làm ướt đẫm nhưng anh mặc kệ, cảm giác ươn ướt từ đầu lưỡi truyền đến khiến anh thở gấp nặng nề, mở chân cô rộng hơn một chút để anh dễ dàng đưa lưỡi đi vào, anh từ từ liếm láp, mút mạnh đến nỗi khiến nơi đó liền phát ra một loạt âm thanh kỳ dị không ngừng. Bên tai của cô là tiếng nước chảy cùng loại âm thanh khiến người ta đỏ mặt kia, cả hai hòa làm một , càng nghe càng khiến đầu óc cô mơ hồ, mờ mịt không chịu nổi.   Chỗ đó của cô lúc này đã chảy ra rất nhiều mật ngọt, trộn lẫn với dòng nước, chảy vào khoang miệng anh. Đường Tư Thành nhẫn nhịn, nơi đó của anh hiện tại đã trướng lên rất đau, nhức nhối đến mức lòng bàn tay anh đổ đầy mồ hôi. Nhưng anh biết anh không đi vào bên trong cô được, bụng cô còn nhỏ như vậy, cho dù anh có điên cuồng đến mức nào thì cũng không thể mất đi lý trí mà tổn thương cô cùng đứa bé.   Suy nghĩ đó càng khiến anh trở nên mãnh liệt, động tác cắn mút của anh mỗi lúc nhanh hơn, giống như muốn hành chết cô vậy. Diệp Mộng Dư không ngừng thở gấp, lồng ngực bây giờ đã có chút đau, nơi đó nhột nhạt không chịu nổi, nhất là khi đầu lưỡi của anh tiến vào càng sâu càng khiến cô nức nỡ nghẹn ngào.   Rất nhanh sau đó một cảm giác lạ lẫm không nói nên lời, đùng một cái từ nơi đó truyền đến, cả người cô lập tức run run, theo đầu lưỡi của anh, cô liền đạt tới cao trào. Một dòng nước ấm nho nhỏ từ chỗ đó của cô liền chảy vào miệng anh, bị anh nuốt xuống, anh còn tà ác đến nỗi, cho dù nhìn thấy cô chật vật như vậy nhưng cũng không có ý buông tha.   Đôi môi anh vẫn còn ở đó, đưa lưỡi liếm vào những chỗ nhạy cảm của cô, mỗi động tác của anh đều khiến toàn thân cô giật mình run rẩy, cô liền cúi đầu, đưa tay đẩy đẩy anh ra.   "A...anh dừng lại đi, nhột quá...Tư Thành, em xin anh đó, em thật sự chịu không nỗi..."   Lúc này anh mới chịu ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn lấy cô, giọng anh đã nhiễm đầy dục vọng.   "Dư Dư, có thích anh làm như vậy với em hay không?"   Cô liền cắn môi, nếu cô gật đầu thì anh có chấp nhận buông tha cho cô hay không…   Sau đó...sau đó chính là anh bế cô ra ngoài, trên người anh lúc này đang quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, anh đặt cô lên giường, toàn thân cô không một mảnh vải trần trụi đến run người.   Anh cắn mạnh lên khớp xương ngón trỏ, đi đi lại lại trong phòng, khi cô có chút lạnh, đưa tay cầm lấy chiếc chăn bên cạnh định che lại cơ thể đang trần trụi của mình. Đường Tư Thành lập tức giữ lại, giọng nói nhẫn nhịn liền vang bên tai cô.   "Ai cho em che, anh muốn nhìn, anh chính là muốn nhìn thấy em trần trụi như vậy ngồi trước mặt anh..."   Cô liền nuốt nước bọt, thật sự anh đã trở thành một người khác thật sao, đến cả bản thân cô cũng cảm thấy ngỡ ngàng.   "Nhưng em lạnh..."   Giọng cô vô cùng yếu đuối nói ra, nếu phản kháng đã không có tác dụng thì cô sẽ chiều theo, chiều đến khi nào anh hài lòng mới thôi. Khuôn mặt anh lúc này bỗng nhiên dịu lại, anh là nhẫn nhịn đến đau rát cả tế bào cho nên mới mạnh bạo với cô như vậy, nghe cô nói vậy đương nhiên anh thật sự không chịu nỗi, càng nhìn càng muốn yêu thương lần nữa cho thoả mãn mới thôi.   Sau đó anh liền đè cô xuống, lấy chăn đắp ngang người cô, chỉ chừa lại hạ thể lộ ra ngoài. Anh lập tức quỳ xuống chân giường, kéo thân thể cô sát lại, Diệp Mộng Dư nín thở, nghiêng mặt qua một bên, vô cùng bất lực phản kháng lại anh...
Cưỡng HônCHAP 33
Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 33
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.