"Em giận đủ chưa? Đã mấy ngày rồi còn gì, em còn định lạnh nhạt với anh đến khi nào nữa hả?" Ngữ điệu của anh không hẳn là gay gắt nhưng nghe vào lại khiến người ta có cảm giác không được thoải mái, rất muốn tránh xa. Hai mắt cô nhìn vào khuôn mặt anh, môi hơi mím lại, rất lâu sau đó mới khẽ mở miệng. "Em không thể lạnh nhạt với anh sao? Tư Thành, hay là anh cho rằng cả đời này em phải luôn bày ra một bộ mặt tươi cười trước mặt anh..." Giọng cô lạnh lùng đến khó tin, bởi vì từ sau hôm đó, trong lòng cô luôn có cảm giác anh chính là còn vương vấn với Đổng Gia Kỳ. Vừa nghe cô định làm gì cô ta thì anh liền xông vào, lớn tiếng với cô. Chỉ là anh không bênh cô ta ra mặt, bây giờ sao không chạy đến bên cạnh cô ta mà an ủi nhiều vào, lại ở đây nhìn cô như vậy. Thấy cô lại nghiêng mặt không nhìn đến anh, hai hàm răng anh khẽ nghiến lại, có phải anh đã quá nuông chiều cô rồi, chiều đến sắp hư. "Vậy bây giờ em muốn thế nào? Có phải chỉ cần rời xa anh thì em mới trở nên vui vẻ hay không?" Cô im lặng một lúc, đối với lời nói này của anh không phải cô chưa từng nghĩ tới, bây giờ nếu anh hỏi thì cô liền trả lời. "Đúng vậy, Đường Tư Thành, em cũng sắp không chịu nỗi nữa rồi...giải thoát đi, càng sớm càng tốt." Khoé môi anh chợt nhếch lên, lộ ra một nụ cười chua chát, lạnh lùng hỏi. "Em thật sự muốn vậy sao...?" Cô liền gật đầu, hai hàng nước mắt trực trào, nếu bây giờ anh để cô đi, cô chắc chắn sẽ dứt khoát mà đứng dậy thu dọn hết đồ đạc, từ nay không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Thấy cô như vậy, anh liền không kìm được, tức giận cúi thấp người, phủ xuống đôi môi cô, Diệp Mộng Dư giãy giụa, lập tức dùng tay muốn đẩy anh ra nhưng cho dù có thế nào cũng làm không được. Hồi lâu, khi nụ hôn còn chưa kết thúc thì âm thanh của chiếc điện thoại bên cạnh đã vang lên không ngừng, Đường Tư Thành nhíu mày, không có rời khỏi đôi môi cô, đưa tay cầm lấy điện thoại, liếc mắt nhìn vào. Diệp Mộng Dư cũng bất giác đưa mắt nhìn qua, đôi môi bọn họ vẫn còn thân mật tiếp xúc với nhau, hàm răng anh khẽ day cắn cánh môi dưới mềm mềm của cô, thấy người đang gọi đến là ai, biểu cảm của anh cũng không quan tâm gì mấy, càng mút vào thật sâu. Diệp Mộng Dư tức giận, là Đổng Gia Kỳ đang gọi cho anh, cô ta lại gọi cho anh giờ này...cô liền biến bị động thành chủ động, lập tức há miệng dùng răng cắn mạnh vào môi anh. Đường Tư Thành bất ngờ, cảm giác đau rát lại khiến anh càng thêm kích thích, một ít máu đã từ chỗ đó chảy ra, thấm vào kẽ môi bọn họ, chảy vào bên trong. Anh bắt cô nuốt xong thứ chất lỏng tanh nồng, có mùi vị đậm đặc kia, Diệp Mộng Dư nhíu mày, rất muốn đẩy anh ra nhưng lại làm không được. Cho đến khi chiếc điện thoại tắt lịm hoàn toàn, lúc này anh mới từ từ nhổm dậy, khóe môi nồng đậm ý cười, trầm trầm nói với cô. "Sao vậy? Không phải em muốn như vậy sao? Lại dám cắn anh, chẳng khác gì con meo nhỏ, định vươn nanh múa vuốt với anh à?" Cô bực tức gần chết, lập tức dùng tay đẩy lồng ngực anh ra, nhổm người ngồi dậy, cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh quăng mạnh xuống sàn nhà, một âm thanh chói tai liền vang lên bên trong căn phòng tĩnh lặng, khiến nó vỡ ra, khuôn mặt cô đầy giận dữ nhìn anh. "Cô ta gọi cho anh làm gì? Có phải hai người muốn nối lại tình xưa hay không? Có phải anh muốn em rời đi là để rước cô ta về đây, nằm trên chiếc giường này cùng anh đúng không..." Đường Tư Thành nhìn cô một lúc, giống như đang suy nghĩ điều gì, sau đó khẽ gật đầu, ẩn ý đáp lại cô. "Anh không được như vậy à?" Diệp Mộng Dư thở gấp, hai bàn tay liền đưa lên đánh đánh thật mạnh vào lồng ngực anh, khuôn mặt vì tức giận mà trở nên đỏ ửng, lớn tiếng trách móc anh. "Đường Tư Thành, anh là người đàn ông bội bạc...em đang mang thai con của anh, vậy mà anh lại nhẫn tâm như vậy. Được lắm...hôm nay em sẽ đánh chết anh, sau đó tìm tới cô ta tính sổ, để cho hai người sống chết đều có nhau..." Vừa nói cô vừa đánh thật mạnh vào ngực anh, vẫn may bình thường sức khoẻ anh tốt, lại hay vận động, chứ nếu không đã bị nội thương luôn rồi. Anh thật không hiểu, tại sao một cô gái mỏng manh thế này, khi tức giận lên lại có thể mạnh đến như vậy. Đường Tư Thành bình tĩnh, giữ lấy đôi tay cô, đè cô vào đầu giường, lúc này mới thành thật nói ra. "Anh chỉ đùa với em thôi, anh với cô ta đã kết thúc từ lâu rồi, quay lại với cô ta làm gì? Hơn nữa người anh yêu chỉ có mỗi em..." Diệp Mộng Dư mở lớn mắt nhìn anh, có chút không chắc chắn hỏi lại. "Có thật là anh không còn lưu luyến cô ta?" Đường Tư Thành gật đầu, anh sợ gì mà không thừa nhận. "Ừ..." Diệp Mộng Dư cụp mắt, có hơi suy nghĩ, lại nói. "Vậy bây giờ anh mau gọi cho cô ta, nói rõ ràng trước mặt em đi..." Nghe cô nói vậy, anh đương nhiên là không ngần ngại, chỉ là… "Điện thoại đã bị em đập nát làm sao mà gọi, chờ ngày mai đi, anh đưa em đến nhà cô ta, làm rõ mọi chuyện..." Diệp Mộng Dư im lặng, lúc này anh lại cúi đầu một lần nữa hôn xuống đôi môi cô. Mặc cho cô chỉ ngồi đó ngây ngốc, cánh môi có chút đau rát của anh đã không kìm được, chà sát vào môi cô, dùng răng cạy mở khuôn miệng, chiếc lưỡi trơn mềm vội đi vào bên trong. Hơi thở anh nặng nhọc, đưa tay kéo mạnh tấm chăn quăng sang một bên, đặt người ngồi xuống thân thể cô, đầu gối anh quỳ trên giường, lập tức cởi áo, lại lần nữa cúi xuống hôn vào môi cô. Diệp Mộng Dư bất động, cô chính là không muốn phản kháng, giờ phút này anh muốn gì cũng được, chỉ cần ngày mai cùng cô đi đến tìm người phụ nữ kia, ở trước mặt cô ta nói cho rõ ràng là được. Cô sòng phẳng lắm, nếu anh đã khiến cô hài lòng, cô đương nhiên sẽ cho anh thoả mãn. Ngày mai, cô sẽ khiến Đổng Gia Kỳ cam tâm tình nguyện mà từ bỏ anh...