Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 39
Vài tháng sau đó, đứa bé của bọn họ chào đời, Đường Tư Thành đặt cho con trai tên là Đường Nghị, cậu bé chào đời bằng phương pháp sinh mổ.   Buổi tối, Đường Tư Thành lưng dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, hai mắt chăm chú nhìn lấy Diệp Mộng Dư đang ôm con trai nằm ở trên giường.   Hôm nay đã là ngày thứ mười một cô được xuất viện, ban đầu Đường Tư Thành vô cùng lo lắng cho tình trạng sức khoẻ của cô, còn định sẽ để cô ở lại bệnh viện theo dõi lâu hơn.   Thế nhưng Diệp Mộng Dư lại không chịu, nói là vết mổ đã dần lành lại, hơn nữa bác sĩ cũng đã cho phép được về nhà, vậy mà anh cứ lo.   Xem bộ dáng của anh bây giờ đi, cả ngày đều chỉ để tâm đến mẹ con cô, công việc đều dồn hết qua một bên, xử lý qua loa, sau đó lại về nhà, đúng là người đàn ông mẫu mực.   "Tư Thành, anh có thể ra ngoài được không? Em muốn cho con uống sữa..."   Lúc này Diệp Mộng Dư đã ngẩng mặt nhìn anh, lưng dựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn anh giống như đang cầu xin anh vậy.   Anh hơi nhướng mày, bộ dáng thản nhiên, nhếch môi đáp lại.   "Em cứ tự nhiên đi, đâu phải anh chưa từng nhìn thấy, em ngại cái gì?"   Diệp Mộng Dư đỏ mặt, những lời như vậy mà anh cũng nói ra được.   Rõ ràng là anh cố ý, ngày nào cũng như vậy, chính là những lúc cô cho con trai ăn, cứ thế đứng bên cạnh nhìn cô chăm chú.   Sau đó cô liền quyết định không để ý đến anh, đưa tay kéo xuống cổ váy hình chữ V có chút rộng, bởi vì vừa mới sinh xong, lại được tẩm bổ đầy đủ, bộ ngực cô căng tròn, sữa nhiều đến mức đều chảy hết ra ngoài, khiến anh nhìn vào chỉ biết đứng im bất động, miệng lưỡi khô khốc.   Diệp Mộng Dư cúi đầu nhìn đến con trai, bàn tay cầm một bên ngực đưa đến trước cái miệng nhỏ nhắn, giống như ngửi được mùi vị quen thuộc, Đường Nghị liền há miệng ngậm vào đầu ngực trước mặt một cách thuần thục, sau đó thì liền mút lấy, cái miệng nhỏ nhắn còn giật giật, đáng yêu vô cùng.   Đường Tư Thành bên cạnh nhìn đến, chỉ khẽ thở dài, không ngờ nhóc con này lại háo ăn đến như vậy, nhìn bộ dạng kia kìa, vừa trắng trắng lại vừa tròn tròn, đúng là đáng yêu không chịu nỗi.   Diệp Mộng Dư mỉm cười, khẽ cúi đầu hôn vào trán con trai một cái, cảm giác mềm mềm thật khiến cô không thể rời mắt. Bên cạnh, Đường Tư Thành tâm tình giống như được rắc mật ngọt, cõi lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp mà trước nay chưa từng có được. Bọn họ hiện tại chính là một gia đình, một gia đình vô cùng hạnh phúc. Hồi lâu, giống như là đã no say, Đường Nghị liền nhả ra đầu ngực trong miệng, hai mắt lim dim, bộ dạng như đang chìm vào giấc ngủ.   Khuôn miệng cô khẽ cười, đứng đối diện Đường Tư Thành chỉ biết lắc đầu. Đúng là trẻ nhỏ, chỉ biết ăn xong rồi lăn ra ngủ, chẳng thể làm gì ngoài chuyện chiếm lấy người vợ này của anh. Anh chợt đi lại, đưa tay định bế lấy con trai đặt vào trong chiếc nôi bên cạnh. Cô liền ngẩng đầu, hai mắt to tròn nhìn anh.   "Em muốn ôm con thêm chút nữa."   Đường Tư Thành đương nhiên không đồng ý, một tay vội kéo kéo cà vạt thấp xuống, cả ngày hôm nay anh làm việc có chút mệt đấy, hiện tại con trai đã ngủ, có phải cũng để anh được hưởng thụ chút không.   Anh dứt khoát ôm lấy Đường Nghị, cúi đầu tì đôi môi mình lên vầng trán mịn màng của cô, trầm trầm mở miệng.   "Nhưng anh lại muốn ôm em, phải làm sao bây giờ?"   Diệp Mộng Dư đỏ mặt, cô vừa mổ xong đấy, hơn nữa chỉ mới có mười một ngày, vẫn chưa được đâu.   Nhưng Đường Tư Thành cũng không có làm gì quá đáng, chỉ là vừa đặt con trai vào trong nôi, anh liền đứng thẳng dậy, đưa tay cởi áo.   Khi anh đứng trước mặt cô, trên người chỉ còn lại chiếc quần dài, bộ dạng có chút lưu manh nhìn cô.   "Anh định làm gì?"   Diệp Mộng Dư cảnh giác, khẽ lùi về phía sau, cắn cắn môi hỏi anh.   Khoé môi anh chợt cười, đưa tay một cái đã bắt được cổ tay cô, kéo về phía anh. Lúc này cô đã bị anh ôm vào trong ngực, quỳ ở trên giường, mặt đối mặt với anh. Đường Tư Thành đứng trên sàn nhà, hai bàn tay không khách khí, sờ nắn cặp mông căng tròn của cô, lời nói thì thầm như dụ dỗ.   "Dư Dư, để anh hôn em một chút, có được hay không?"   Anh đã làm tới mức này, vậy mà còn hỏi cô làm gì. Diệp Mộng Dư bĩu môi, vô cùng bất lực liếc anh một cái.   "Vậy anh nhanh lên một chút...mà chỉ hôn thôi nhe..."   Anh liền gật đầu, đúng là anh chỉ hôn cô thật.   Có điều là hôn khắp thân thể, không bỏ sót chỗ nào, nhất là cặp ngực căng tròn đầy sữa của cô, anh hút lâu đến nỗi, cô còn sợ anh sẽ nhất thời không kìm chế được, hút hết sữa bên trong, không để lại cho con trai một chút nào…   Sau khi Đường Nghị gần tròn một tuổi, đúng vào trước sinh nhật của con trai nửa tháng, bệnh viện có gọi đến cho cô.   Bọn họ nói là đã tìm được một trái tim khác phù hợp với cô, kêu cô nhanh chóng đến đó, chuẩn bị kiểm tra sức khoẻ, nếu mọi chuyện không có vấn đề, chỉ cần đợi người hiến tim đồng ý, trước khi rút ống thở, bọn họ sẽ ngay lập tức tiến hành phẫu thuật.   Lúc Diệp Mộng Dư nằm trên giường bệnh, anh luôn túc trực ở bên cạnh. Lần này cô đã không có thai, bởi vì anh rất sợ chuyện đó sẽ lập lại, cho nên từ ngày cô sinh Đường Nghị đến lúc này, tuy rằng bọn họ luôn lăn qua lộn lại ở trên giường, thế nhưng anh đã rất kiềm chế để không đi vào.   Bởi vì anh biết cái ngày này cũng đến, cho nên liền nhẫn nhịn, đến nỗi đau rát cả tế bào. Thật ra Đường Tư Thành cũng không thể nhìn thấy trước tương lai, chỉ là hai lần anh đều bỏ ra một số tiền lớn, dùng để bù đắp cho người hiến tim.   Lần trước cô đã từ chối, số tiền kia anh cũng không cần lấy lại. Lần này anh liền bỏ ra gấp đôi, thậm chí có thể nhiều hơn thế nữa, chỉ cần có thể cứu được cô, anh đều chấp nhận.   Vào trước giờ tiến hành phẫu thuật ba tiếng đồng hồ, Đường Tư Thành ở bên cạnh, anh nắm chặt tay cô, ôm cô vào lòng, từng giọt nước mắt của cô chảy dài, thấm ướt cả vạt áo trước ngực anh.   Cô nghẹn ngào nói.   "Tư Thành, nếu không may em có chết đi, sau này anh lấy người khác...nhất định không được yêu cô ấy nhiều hơn em đâu..."   Đường Tư Thành đau khổ, bàn tay đang ôm lấy cô vội vàng siết lại, ai cho cô nói những lời như vậy hả, đúng là khiến anh tức giận.   Anh liền cúi đầu, lạnh giọng nhắc nhở cô.   "Em đang nói gì vậy hả? Cái gì mà lấy người khác, cả đời này của anh chỉ có mình là vợ...anh cũng chỉ yêu một mình em thôi, đợi sau khi em khoẻ lại, anh sẽ từ từ mà dạy dỗ em đấy..."   Nghe anh nói vậy, hai tay cô liền vòng qua, ôm lấy cổ anh thật chặt, gương mặt tựa vào hõm vai anh, bật khóc nức nở.   "Tư Thành, em thật sợ lắm...sợ là sẽ không được nhìn thấy anh và con nữa...nhưng cho dù thế nào anh cũng phải hứa với em một chuyện...là nhất định phải chăm sóc thật tốt cho con chúng ta, dạy dỗ thằng bé nên người, chỉ cần như vậy em cũng đủ mãn nguyện rồi..."   Vừa nói cô vừa nấc nghẹn trong lòng anh, có trời mới biết hiện tại trong lòng anh đau khổ, do dự đến nhường nào.   Chẳng lẽ đã đến phút chót, bây giờ anh lại kêu cô không nên làm nữa.   Thật lòng anh rất sợ, sợ rằng sẽ mất đi cô.   Từ trước đến nay chưa từng có chuyện gì khiến anh sợ hãi nhiều đến như thế nhưng lần này thì có rồi, chính là sợ điều xấu nhất sẽ xảy đến, người con gái anh yêu thương nhất trong cuộc đời cứ như vậy mà mãi mãi rời xa anh.   Anh ôm lấy cô thật chặt, siết lại trong vòng tay mình, giống như muốn hoà cô vào máu thịt của anh. Lúc này anh mới nhẹ giọng mà nói lại.   "Dư Dư, hay là chúng ta từ bỏ nhé, đừng làm phẫu thuật nữa, nếu như em sợ..."   Cô liền lắc đầu, cắt ngang lời anh.   "Đừng anh, em chỉ là lo sợ nên nói như vậy. Đây là cơ hội không dễ lại có thêm lần nữa, em muốn đánh cược, bằng chính mạng sống của em..."   Sau câu nói ấy chính là một cái cúi đầu, anh nặng nề phủ xuống môi cô, anh thật sự sắp không chịu nổi cảm giác bức bối đang dâng trào trong cổ họng.   Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh khóc vì một người con gái… Ánh sáng bên ngoài xuyên qua rèm cửa, rọi vào trong phòng, ấm áp như hơi nóng của chiếc lò sưởi vào lúc rạng đông.   Đường Tư Thành mở mắt, bên cạnh anh là một thân thể mềm mại, đang vùi đầu rúc vào lồng ngực anh. Khẽ mỉm cười, vậy là cơn ác mộng mà anh từng nghĩ đến may mắn đã không thành sự thật.   Người con gái anh yêu, vợ anh, mẹ của con anh...hiện tại đang nằm bên cạnh anh, một cách bình an vô sự. Nhẹ ôm cô vào lòng, hơi ấm từ thân thể cô toả ra, nói cho anh biết mọi chuyện đều là sự thật.   Sau khi trải qua gần mười giờ đồng hồ nằm trong phòng mổ, cuối cùng cô cũng được đẩy ra ngoài, anh lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, chỉ có thể cầu xin ông trời chiếu cố đến anh một lần duy nhất.   Có lẽ cuối cùng ông trời cũng nghe được lời khẩn cầu của anh, khi vị bác sĩ trung niên nói cho anh biết, ca phẫu thuật của cô vô cùng thuận lợi, anh liền thở phào một cái, trút bỏ hết gánh nặng trong lòng.   Sau đó tình hình giống như hiện tại, anh ôm cô vào lòng, mặc kệ cô có ngủ say đến mấy, anh đều luôn ở bên cạnh, không có rời khỏi.   Lúc này Diệp Mộng Dư mới chập chờn mở mắt, bởi vì do tác dụng của thuốc mê, cô đã ngủ hơn hai ngày hai đêm, bây giờ tỉnh lại, đầu óc vô cùng khó chịu.   Khẽ nhíu mày, cô liền đưa tay che lại thứ ánh sáng chói mắt bên ngoài cửa sổ, một tay dụi dụi mắt, mới nhận ra bản thân mình vẫn còn sống.   "Em tỉnh rồi à...?"   Lúc này bên tai cô liền nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh, nâng một bàn tay sờ vào gương mặt ấy, cô không kìm được, lại rút vào lòng anh lần nữa.   "Tư Thành, em vẫn còn sống sao? Em không nằm mơ chứ?"   Giọng cô khàn khàn nhỏ xíu hỏi anh, Đường Tư Thành gật đầu.   "Ừ...em vẫn còn sống, anh đã nói rồi, đợi sau khi em khoẻ lại, anh sẽ từ từ dạy dỗ em mà..."   Nghe anh nói vậy cô liền mỉm cười,  nhỏ giọng nói với anh.   "Em muốn gặp tiểu Nghị, chúng ta về nhà đi anh..."   Đường Tư Thành gật đầu, đương nhiên anh cũng muốn vậy nhưng bởi vì sức khoẻ của cô chưa hồi phục hoàn toàn, đợi thêm vài ngày nữa mới được…   Mười ngày sau đó thì cô được xuất viện, quay về nhà, đứng bên ngoài nhìn vào, cánh cổng nhà họ Đường vô cùng quen thuộc với cô. Cô được anh cẩn thận bế lên cầu thang, mở cửa đi vào phòng, đặt cô nằm ở trên giường.   Những ngày cô ở bệnh viện, anh cũng thường xuyên mang tiểu Nghị đến cho cô, bây giờ con trai đã ngủ trong căn phòng bên cạnh, có phải anh nên thừa cơ hội này ôm ấp cô một lúc hay không.   "Ưm...Tư Thành..."   Cô bị anh lập tức đè ở trên giường, môi lưỡi bị anh gặm cắn, mãnh liệt đến mức giống như muốn ép ngất cô vậy.   Nhưng có lẽ hiện tại anh đã không còn sợ gì nữa, cho nên mới dám mạnh bạo như vậy, anh đúng là rất biết lợi dụng thời cơ nhe.   Một lúc anh mới ngẩng đầu, hơi nóng phả vào đôi môi vừa mới bị anh hôn đến sưng đỏ của cô, nặng nề mở miệng.   "Dư Dư, anh thật sự rất yêu em..."   Diệp Mộng Dư mỉm cười, hai tay vòng qua cổ anh, nhỏ giọng đáp lại.   "Em cũng yêu anh nhiều lắm...Tư Thành, cả đời này em chỉ muốn làm vợ anh thôi..."   Khoé môi anh bất giác nở nụ cười, ép hôn gì chứ, rõ ràng chính nhờ vào sự ép buộc này mà anh đã tìm được tình yêu đích thực trong cuộc đời mình.   Anh cần cảm ơn bà ta đã gây ra điều đó với anh, ép anh cưới cô, không ngờ lại giúp anh có được hạnh phúc viên mãn.   Diệp Mộng Dư, cả đời này em chính là của anh... ............. P/s : Cảm ơn mọi người đã ủng hộ bộ truyện này, cũng đã đến lúc end rồi nên ngày mai mình sẽ ra thêm 2 chap ngoại truyện nữa nha.
Cưỡng HônCHAP 39
Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 39
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.