Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 7
Buổi trưa, Diệp Mộng Dư lại đến tập đoàn Vạn Lục.   Cô đứng bên ngoài, chờ thư ký Lâm thông báo. Đường Tư Thành đang chăm chú nhìn vào màn hình laptop trước mặt, khi lời nói của Lâm Thinh vừa kết thúc, anh hơi cúi đầu, đưa tay xoa xoa vầng trán, lộ vẻ mệt mỏi.   Cả buổi sáng bận rộn, đúng lúc cũng cần phải nghỉ ngơi. Đường Tư Thành gật đầu, bộ dáng giống như không quan tâm. Khi Diệp Mộng Dư đi vào, anh lại như những lần trước, ngước mặt nhìn cô nhưng lần này dường như biểu tình trên mặt anh đã thay đổi, không lạnh lùng như trước.   “Em đến mang thức ăn trưa cho anh…”, lúc này cô đã đi đến trước mặt anh, đặt chiếc hộp lên bàn, từ tốn nói.   “Là gì ?”, anh đưa mắt nhìn đến chiếc hộp trên bàn hỏi lại cô, giọng nói trầm ấm lạ thường.   Diệp Mộng Dư khá bất ngờ, bởi vì đây là lần đầu anh hỏi cô như vậy. Trong lòng cô liền trở nên vui vẻ, đáp lại anh.   “Là canh gà hầm nhân sâm, rất bổ…”   Đường Tư Thành gật đầu, bất giác anh đưa mắt nhìn ra phía cửa kính, bên ngoài hình như trời đang nắng gắt.   Diệp Mộng Dư đứng trước mặt anh, hồi lâu cũng không nghe anh nói thêm câu nào, trong lòng cô có chút thất vọng, hơi cúi đầu, cô nói.   “Vậy em về đây…”   Đường Tư Thành không gật đầu cũng không đáp lại, khi cô định xoay người thì giọng nói của Đường Tư Thành ở phía sau đã vang lên, vẻ mặt thản nhiên giống như chỉ là buộc miệng nói ra.   “Em ở lại một chút cũng được, ngoài trời có lẽ đang rất nóng.”   Diệp Mộng Dư lắc đầu, cô chỉ là muốn cùng anh nói thêm vài câu nữa, cũng không phải là muốn ở đây làm phiền anh.   “Không cần đâu, tài xế Trương còn ở bên dưới chờ em.”   Lúc này gương mặt anh đã tối lại, biểu cảm không hài lòng, nhìn chằm chằm lấy cô.   Anh chợt hỏi, “ Từ nhỏ đến giờ em có bị cha mẹ em đánh bao giờ chưa?”   Diệp Mộng Dư hơi khó hiểu với câu hỏi này của anh nhưng cũng thành thật gật đầu, liền hỏi lại.   “Nhưng tại sao anh lại hỏi vậy ?”   Thấy cô gật đầu Đường Tư Thành liền nhíu mày, rất nhanh lại nói.   “Bởi vì tôi thấy em dường như rất thích cãi lời thì phải…”   Khuôn miệng anh hơi cười, buông ra lời châm chọc. Diệp Mộng Dư nghe vậy thì chỉ biết cắn môi, mở to mắt nhìn anh.   Thật không ngờ anh sẽ nói ra lời này, là cố ý nói móc cô đây mà.   Khi anh đứng dậy, còn tiện tay cầm lấy chiếc hộp trên bàn đi thẳng đến sô pha gần đó. Đường Tư Thành ngồi xuống, thấy cô vẫn còn ngây ngốc đứng đó thì liền mở miệng nhắc nhở.   “Em còn đứng đó làm gì?”   Thấy anh chăm chú nhìn về hướng này, giống như đang muốn cô ngồi xuống giúp anh vậy. Diệp Mộng Dư lúc này hơi ngại ngùng nhưng cũng rất nhanh đi đến.   Sau khi Đường Tư Thành ăn vào một ít, có vẻ như anh đang nếm thử thì đúng hơn, hồi lâu mới mở miệng hỏi cô.   “Canh này là do ai nấu?”   Diệp Mộng Dư lúc này đang chăm chú nhìn đến biểu cảm trên gương mặt anh, nghe anh hỏi vậy thì liền nhỏ nhẹ đáp.   “Là thím Từ.”   Đường Tư Thành nghe vậy thì chỉ nhíu mày, lại nói , “Không giống.”   Diệp Mộng Dư bỗng cảm thấy chột dạ, liền hỏi lại, “ Chỗ nào không giống.”   “Mùi vị.” Đường Tư Thành lúc này đã từ tốn đáp lại, còn đang quan sát biểu cảm trên gương mặt cô.   Từ nhỏ anh đã lớn lên trong căn nhà ấy, mỗi bữa ăn đều là do chính tay thím Từ chuẩn bị. Mùi vị của chén canh này khác biệt như vậy làm sao anh không nhận ra được.   Cô gái ngồi bên cạnh anh đây cũng thật biết nói dối.   “Vậy…vậy mùi vị có được hay không ?” Diệp Mộng Dư có chút hồi hộp, do dự hỏi anh.   Nhìn thấy phản ứng của cô thế này, khoé miệng Đường Tư Thành bất giác cười cười, thành thật đáp.   “Cũng được…”   Nghe vậy, Diệp Mộng Dư liền cúi đầu vui vẻ mỉm cười, khóe miệng còn lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xíu, thật sự rất xinh đẹp.   Đường Tư Thành nhìn đến thất thần, cảm giác chẳng khác nào lần trước, anh luôn bị thu hút bởi loại biểu cảm này của cô.   Một lúc sau, khi anh quay lại bàn làm việc, cô vẫn còn ngồi ở đó. Hình như anh vẫn còn chưa có ý đuổi cô , Diệp Mộng Dư chợt đưa mắt nhìn ngắm xung.   Cô đã đến đây nhiều lần nhưng chưa lần nào quan sát nơi này thật kỹ, căn phòng này đúng là rất to, bên trong còn đầy đủ tiện ghi.   Bàn làm việc, ghế sô pha, tủ rượu…còn có, hình như là một căn phòng dùng để nghỉ ngơi. Đường Tư Thành hơi chú ý đến cô, thấy cô đang tò mò quan sát xung quanh anh cũng không có nói gì.   Lại chẳng hiểu sao một người luôn chán ghét bị người khác làm phiền khi xử lý công việc như anh hiện tại lại cho phép cô ngồi ở đây, còn ngồi lâu như vậy.   Rất lâu sau đó, khi đã không còn nghe động tĩnh nào từ cô, anh hơi ngẩng đầu, ánh mắt cũng rời khỏi màn hình laptop trước mặt.   Anh thấy cô đã ngủ, một bên gương mặt đang tựa lên sô pha, tư thế dường như không được thoải mái.   Khuôn mặt cô lúc ngủ rất xinh đẹp mà hình như lúc thức lại càng xinh đẹp hơn. Suy nghĩ này chợt khiến anh nhíu mày , khó thể chấp nhận. Khi anh đi lại, cô vẫn còn say sưa chìm vào giấc ngủ. Anh bất động đứng đó nhìn cô một lúc, quan sát cô thật kỹ.   Chiếc váy mà cô đang mặc trên người là màu tím nhạt, phía dưới còn để lộ ra đôi chân thon nhỏ trắng ngần không tì vết.   Đường Tư Thành hơi nhíu mày, có lẽ anh không nên để cô nằm ở đây thế này.   Khi anh khom người, bế lấy thân thể cô. Cả người cô mềm mại giống như là động vật không xương, một mùi hương thoang thoảng từ đâu xộc vào mũi, khiến anh có cảm giác mơ hồ cùng dễ chịu.   Anh bế cô đi thẳng đến căn phòng gần đó, hơi nghiêng người đưa tay vặn lấy nắm cửa, cũng trực tiếp đè ép thân thể cô vào trong lòng anh hơn. Diệp Mộng Dư hơi nhíu mày, giống như có chút khó chịu, anh chợt cúi đầu nhìn chằm chằm lấy cô.   Qua khoảng mấy giây, xác định cô vẫn còn chưa tỉnh, anh liền dùng một chân đá cánh cửa, bế cô đi vào, sau đó nhẹ nhàng đặt thân thể cô trên chiếc giường rộng lớn. Đường Tư Thành hơi khom người, ngồi xoay lưng về phía cô, giống như đang suy nghĩ gì đó. Hồi lâu anh mới chợt đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài.   Khi Diệp Mộng Dư tỉnh dậy, xung quanh là một mảng tối mịt. Cô đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, dường như xung quanh còn lưu lại một mùi hương nam tính.   Cô hơi giật mình hốt hoảng, rất nhanh đã ngồi bật dậy, chợt nhớ lại không phải lúc nãy cô đang ngồi trong phòng làm việc của anh sao, sao hiện tại lại nằm ở đây thế này.   Diệp Mộng Dư vội vã đứng lên, mò mẫm định đi ra ngoài. Bởi vì trong phòng không có ánh sáng, cô liền bất cẩn va phải cạnh tủ gần đầu giường.   Một âm thanh vừa đủ lớn nhanh chóng truyền ra bên ngoài, Đường Tư Thành đang chăm chú xử lý công việc, bất giác liền bị giật mình, khẽ nhíu mày, lập tức đứng dậy.   Khi anh mở cửa, Diệp Mộng Dư đã bị té ngã trên sàn nhà, cô hơi chống tay hình như đang muốn ngồi dậy.   Anh liền bật đèn, nhìn xuống phía dưới, một bên chân trắng nõn của cô rõ ràng đã bị trầy đi một mảng.   Hàng chân mày Đường Tư Thành càng thêm nhíu chặt, gấp gáp hỏi cô.   ”Em làm gì ?”   Diệp Mộng Dư ngẩng mặt, đối diện với cái nhìn chăm chú của anh nhưng rất nhanh cô đã cúi đầu, ấp úng nói.   “Em…em bị ngã.”   Đương nhiên là Đường Tư Thành biết cô bị ngã nhưng thật không ngờ cô lại là một người bất cẩn như vậy.   Nhìn xuống chân cô, anh liền thở mạnh một cái, lập tức đi đến. Khi anh khom người định bế lấy thân thể cô, Diệp Mộng Dư đã đưa tay ngăn cản, hơi hốt hoảng nhìn anh.   “Em…em tự đứng lên được…”   Đường Tư Thành lộ vẻ không hài lòng, đứng lên bằng cách nào, định ngã thêm một lần nữa hay sao.   Đúng là phiền phức.   Anh không muốn nhiều lời, trực tiếp bế cô đứng dậy. Sau đó liền đặt cô ngồi lên giường, hơi cúi người nhìn đến vết thương trên chân cô. Có lẽ chỉ là bị trầy xước một chút, chắc cũng không để lại sẹo.   Sau đó anh liền không nói gì thì đã đi ra ngoài, Diệp Mộng Dư còn tưởng là anh đã bỏ mặc cô, trong lòng không khỏi thất vọng.   Nhưng không lâu sau anh liền quay lại, trên tay còn cầm theo một hộp thuốc trị thương  Đường Tư Thành lúc này đang ngồi trước đôi chân cô, anh hỏi.   “Em tự làm được không?”   Diệp Mộng Dư lắc đầu, vết thương nằm ở một bên, rất khó để cô nhìn thấy.   Đường Tư Thành rõ ràng cũng hiểu nhưng lại cố ý hỏi. Anh hơi suy nghĩ, lại nói.   “Đưa chân đây.”   Thấy anh như vậy đương nhiên cô cũng không dám nhiều lời, chỉ là không ngờ anh sẽ có loại hành động này với cô.   Hơi mỉm cười, trong lòng cô hiện tại là cảm giác bồi hồi xao xuyến, sự quan tâm này của anh không phải dễ dàng có được, cô nhất định phải biết trân trọng.
Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 7
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.