Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 9

Nửa đêm, Diệp Mộng Dư cảm thấy hơi đau ở lồng ngực, cô choàng người tỉnh dậy, hơi thở nặng nề. Đi đến chiếc tủ đựng đầy thuốc bên trong, cô lấy ra một viên, cẩn thận uống vào. Xem ra tình hình của cô ngày càng nghiêm trọng rồi. Nếu không nhanh chóng làm phẫu thuật, có thể cô sẽ sống không đến ba mươi tuổi.

  Sau khi uống thuốc, cô ngồi trên giường một lúc, sau lại đi về phía ban công. Cô có thói quen vào mỗi buổi tối nếu không ngủ được, sẽ mặc kệ bản thân bị quáng gà mà đi ra bên ngoài ngắm sao.   Âm thanh mở cửa khiến Đường Tư Thành giật mình quay lại, anh đang đứng tựa lưng vào thành ban công bên cạnh, bộ dáng nhàn nhã hút thuốc. Lúc nãy anh hơi khó ngủ nên liền đi ra ngoài này, không ngờ lại gặp được cô.   Hai người đưa mắt nhìn nhau, thật ra từ trong ánh sáng mờ ảo Diệp Mộng Dư cũng chẳng thể nhìn thấy rõ mặt anh, chỉ là trùng hợp gặp anh thế này, trong lòng cô cảm thấy rất vui.   "Sao em lại ra đây?"   Đường Tư Thành có chút ngạc nhiên, đêm đã khuya như vậy, ngoài này lại thiếu ánh sáng, một người bị bệnh quáng gà như cô không phải nên ở yên trong phòng hay sao.   Diệp Mộng Dư bỗng nhiên quên hết thái độ lạnh nhạt của anh khi nãy mà chỉ nhớ đến bộ dáng cẩn thận của anh khi giúp cô băng lại vết thương. Cô thích anh, còn thích đến như vậy.   Cô hơi mỉm cười, nhỏ nhẹ đáp lại anh.   "Em không ngủ được, còn anh?"   Đường Tư Thành lúc này đã đứng dựa lưng vào cánh cửa kính trong suốt phía sau, bộ dáng lười biếng, vừa chậm rãi đưa điếu thuốc lên môi vừa đáp.   "Cũng vậy."   Khi anh nói ra lời này, một làn khói trắng đã lượn lờ trước khuôn mặt anh, Diệp Mộng Dư cố gắng lắm mới có thể nhìn thấy. Cô liền xác định, người đàn ông trước mặt đây chính là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô từng thấy, kể cả anh ta có làm gì thì vẫn sáng ngời như vậy.   Đường Tư Thành hơi nhíu mày, chăm chú nhìn đến bộ dáng thất thần của cô. Cô gái này sao vậy, là bởi vì không nhìn rõ được anh sao.   Anh hơi tiến lại, đi về phía cô, bọn họ chỉ cách nhau một dải ngăn cách nhỏ, bởi vì hai phòng ở cạnh nhau, liền thuận tiện như vậy.   "Chân em còn đau không?" Anh hỏi.

 

Diệp Mộng Dư hơi bất ngờ, sau đó rất nhanh đã mỉm cười, lắc đầu, khẽ nói.   "Đã bớt nhiều rồi, cảm ơn anh."   Đường Tư Thành không phản ứng, anh chỉ nhìn cô, giống như đang quan sát cô vậy. Lúc nãy khi bỏ lại cô ở đó, không biết trong đầu anh nghĩ gì, anh không thích bà ta nên đối xử tệ bạc luôn với cô sao.   Hay bởi vì cô gái này là do bà ta ép anh phải cưới cho nên trong lòng anh lúc nào cũng có ác cảm với cô ấy, đề phòng như vậy...nhưng cô ấy đâu làm gì có lỗi với anh, ngược lại còn có chút đáng thương.   Đường Tư Thành khẽ nhíu mày suy nghĩ.   "Anh sao vậy?", lúc này Diệp Mộng Dư thấy anh có vẻ thất thần, cứ nhìn mình đăm đăm, chợt hỏi.   Khi anh lắc đầu, điếu thuốc trên tay đã cháy hết phân nửa. Đường Tư Thành không thường xuyên hút thuốc nhưng đêm nay anh lại cần có thứ này, nó khiến anh có cảm giác dễ chịu.   Thấy anh lại không nói gì, trong lòng Diệp Mộng Dư bỗng trở nên lo lắng, chợt nhớ lại lời nói lúc nãy của anh khi đối diện với mẹ mình, bọn họ thật sự không giống người một nhà chút nào.   "Anh...anh không thích bà ấy sao?", Diệp Mộng Dư có chút do dự, mở miệng hỏi anh.   Cô không biết mình lấy từ đâu ra cái dũng khí ấy, cũng thừa hiểu cô không nên hỏi anh về vấn đề này nhưng trong lòng cô lại có cảm giác hình như anh rất căm ghét mẹ của anh thì phải.   Ánh mắt lúc nãy của anh rõ ràng đã nói lên tất cả. Đường Tư Thành hơi nhíu mày sau câu nói của cô, anh thừa biết cô đang ám chỉ tới ai. Chỉ là không biết tại sao cô lại hỏi như vậy.   "Bà ta chẳng có gì tốt."   Lúc này Đường Tư Thành đã quay về tư thế lúc nãy, thốt ra một câu lạnh nhạt, giọng điệu trầm thấp vô cùng.   Diệp Mộng Dư nhìn anh, trong lòng lại càng trở nên khó hiểu nhưng cô biết rằng cô nên dừng lại tại đây, tránh để anh hiểu lầm là cô muốn xen vào chuyện của anh quá nhiều.   "Vậy...vậy em vào trước...anh ngủ ngon!"   Khi thấy anh gật đầu, chỉ ừ một tiếng, trong lòng cô hơi nhẹ nhàng, cũng buông lỏng cảm giác lo sợ anh sẽ hiểu lầm lúc nãy nhưng khi cô vừa xoay người chưa kịp bước đi thì phía sau anh đã lên tiếng.   "Tốt hơn là em đừng bao giờ giống như bà ấy."   Anh nói gì, trong đầu Diệp Mộng Dư liền hiện lên câu hỏi như vậy. Cô khẽ xoay lại nhìn anh.   Nhưng cô không có nói ra câu đó mà chỉ đáp.   "Em cũng sẽ không thể là bà ấy, bởi vì em không thể sinh ra anh..."   Nếu cô có thể sinh ra anh, cô chắc chắn sẽ không để anh thành một con người như vậy.   Cô sẽ khiến anh yêu thương một người mẹ như cô nhiều hơn một chút, còn không đối được đối xử lạnh lùng với người khác, đặc biệt là vợ của anh. Đường Tư Thành nghe cô nói vậy thì bất giác khuôn miệng hơi cười cười, không ngờ cô gái này cũng biết nói móc người khác như vậy.   Mấy ngày sau đó, Diệp Mộng Dư ngày nào cũng mang thức ăn trưa đến cho anh. Mỗi khi như vậy cô đều ở lại một lúc, có khi còn cùng anh nói một vài chuyện, khiến anh thật sự cảm thấy rất khác biệt. Hôm nay cũng vậy, giữa trưa Diệp Mộng Dư đứng trong thang máy, một tay cô cầm lấy hộp đựng thức ăn, tâm tình vui vẻ. Khi cô đi đến trước cửa phòng làm việc của anh lại không thấy bóng dáng của thư ký Lâm đâu cả, nhìn ngó xung quanh một lúc, bốn bề thật yên lặng.   Bởi vì lần trước cô biết thư ký Lâm thích ăn mấy món ngọt, cho nên hôm nay tiện tay cô đã làm mang đến cho cô ấy một ít, bây giờ không có cô ấy ở đây, chỉ đành đặt ở trên chiếc bàn này vậy.   Sau đó cô liền chậm rãi bước lại phía cánh cửa, đưa tay định mở ra nhưng khi một âm thanh nho nhỏ vừa đủ từ bên trong vọng lại, cô hơi giật mình, cũng dừng lại động tác.   Môi cô hơi mím lại, hình như là giọng nói của một cô gái. Giọng nói kia vô cùng mềm mại, giống như là đang làm nũng với ai đó. Bất giác bàn tay đang nắm lấy nắm cửa của cô cũng nhẹ nhàng buông ra, cô đã lớn như vậy chẳng lẽ còn không biết loại chuyện gì đang xảy ra bên trong hay sao. Khi cô xoay người, hai hàng nước mắt đã trực trào rơi xuống. Rõ ràng cô thừa biết anh đã có người trong lòng, vậy mà cứ cố chấp. Đường Tư Thành hơi nhíu mày đẩy ra thân thể mềm mại trong ngực, lúc nãy cánh cửa chợt mở ra, anh còn tưởng người đến là cô gái ấy.   Không ngờ khi nhìn lại, chỉ thấy Đổng Gia Kỳ đang đứng trước mặt, phía sau còn có vẻ mặt lo lắng của thư ký Lâm.   Sau đó anh liền bảo Lâm Thinh đi ra ngoài, vẻ mặt dường như không được hài lòng.   "Tư Thành, anh sao vậy? Đã mấy ngày không gặp, anh không nhớ em sao?"   Lúc này giọng nói của Đổng Gia Kỳ vô cùng ngọt ngào vang lên bên tai anh, khiến anh cũng có chút mềm lòng. Thật ra đã mấy ngày rồi anh không có đến gặp Đổng Gia Kỳ, hôm nay cô chủ động đến tìm anh, cũng không trách cô được, chỉ là…   "Gia Kỳ, hôm nay anh còn một còn họp rất quan trọng, em về trước đi, buổi tối anh sẽ đến tìm em..."   Vừa nói anh vừa đẩy thân thể Đổng Gia Kỳ đứng lên, anh đi lại phía cửa kính, nhìn ra bên ngoài. Tâm tình anh hơi khó chịu, hai hàng chân mày đã nhíu chặt. Đường Tư Thành cũng không thể hiểu nổi tại sao bản thân anh lại như vậy, chỉ là hiện tại anh không muốn làm ra loại chuyện quá thân mật với Đổng Gia Kỳ ở chỗ này.   Đổng Gia Kỳ thấy biểu hiện này của anh đương nhiên không khỏi thất vọng, đã bao nhiêu lần anh thất hứa với cô, hôm nay cô hạ mình chủ động đến gặp anh thì anh lại như vậy.   Đúng là khiến cô tức chết mà.   "Tư Thành, anh nói rõ cho em biết đi, có phải anh đã hết yêu em rồi hay không?"   Lúc này, giống như là không thể chịu được nữa, Đổng Gia Kỳ liền tỏ ra đau khổ , thút thít sau lưng anh. Giống như bản thân đang bị anh ức hiếp, ấm ức muốn hỏi rõ ràng.   Hai hàng chân mày Đường Tư Thành càng thêm nhíu chặt, lúc trước mỗi lần thấy Đổng Gia Kỳ làm nũng thì anh đã chịu không nổi, nói chi là nhìn đến nước mắt của cô. Có điều bây giờ…   "Em thật sự muốn biết rõ nguyên nhân sao?"   Đường Tư Thành lúc này đã xoay lại nhìn chằm chằm lấy Đổng Gia Kỳ, âm trầm mở miệng. Nghe vậy Đổng Gia Kỳ liền gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp đã khóc đến nổi ửng đỏ, cô muốn dùng loại biểu cảm này để khiến anh cảm thấy áy náy đây mà. Có điều anh lại không một chút mảy may do dự, khi anh đi đến cầm lấy vài bức ảnh ở trong ngăn tủ đưa lại trước mặt cô, khuôn mặt Đổng Gia Kỳ liền tái nhợt, lập tức giải thích.   "Tư Thành, anh đừng hiểu lầm, hôm đó em chỉ đi ăn với đạo diễn Vương mà thôi, còn có những người khác. Nếu anh không tin em có thể gọi họ cho anh đối chứng..."   Mấy bức ảnh này là do vài ngày trước có người gửi cho anh, trên đó không ghi rõ cụ thể người gửi, có điều không khó đoán, người đó chính là mẹ của anh.   Cũng bởi vì là bà ấy cho nên anh đã không chắc chắn.   Sau một lúc quan sát biểu cảm trên mặt Đổng Gia Kỳ, lúc này Đường Tư Thành mới khẽ xoay người, một lần nữa đi lại phía cửa kính, nhìn ra bên ngoài, âm trầm mở miệng.   "Em làm gì cũng được nhưng dứt khoát đừng để anh phát hiện thân thể em bẩn đấy...có biết không?"   Nghe anh nói vậy đương nhiên trong lòng Đổng Gia Kỳ vô cùng lo sợ, vội vã đi đến ôm lấy anh từ phía sau, gấp gáp nói.   "Tư Thành, em không có, không có mà, anh nhất định phải tin em..."   Vừa nói Đổng Gia Kỳ vừa khóc thút thít, bộ dạng rất đáng thương.   Đường Tư Thành lại có chút mềm lòng nhưng hồi lâu chỉ nói.   "Em về đi, buổi tối anh sẽ đến tìm em..."   Lần này Đổng Gia Kỳ đương nhiên không dám nói thêm câu nào nữa, khẽ gật đầu, nhỏ giọng đáp lại.   "Vậy em về trước, anh nhớ buổi tối phải đến gặp em, nếu không cả đêm em nhất định cũng sẽ không ngủ mà chờ anh đấy."   Khi Đổng Gia Kỳ đi ra đến cửa, Đường Tư Thành cũng không có xoay người nhìn lại. Tâm tình của anh đúng là không tốt, có điều lại không đơn giản chỉ vì mỗi chuyện này.   Khi Lâm Thinh quay lại, trên bàn đã có ai đặt một hộp bánh ở đó. Lúc nãy cô vừa đi ăn trưa, có khi nào… Suy nghĩ kia vừa lóe lên trong đầu thì cánh cửa phòng làm việc của Đường Tư Thành đã mở ra, vẻ mặt anh lạnh nhạt, bước tới gần nhìn Lâm Thinh.   "Đã có ai đến đây hay chưa?"   Lâm Thinh mới đầu hơi khó hiểu, tổng tài hỏi ai là ai?   Sau khi suy nghĩ một lúc, cho đến khi ánh mắt cô nhìn đến hộp bánh trên bàn, trong đầu Lâm Thinh giống như cũng tìm được câu trả lời, lập tức đáp lại.   "Hình như tổng tài phu nhân đã có đến đây thì phải..."   Câu trả lời này của Lâm Thinh lập tức khiến hàng chân mày của Đường Tư Thành nhíu lại càng chặt, tâm tình bỗng nhiên trùng xuống. Khi anh xoay người đi vào phòng làm việc, Lâm Thinh mới hiểu được loại chuyện vừa xảy ra. Dường như vị tổng tài này của cô đang vướng vào mối tình tay ba...mà người khiến anh nghiêng về sẽ là ai đây…   Đường Tư Thành ngồi vào bàn làm việc, một bàn tay anh đưa lên xoa xoa hai bên thái dương, lộ vẻ mệt mỏi. Không lâu sau đó anh liền cầm lấy điện thoại, do dự một chút nhưng cuối cùng cũng nhấn nút gọi đi. Đầu dây bên kia là của tài xế Trương vọng lại, ông ta nói hiện tại ông ta đang cùng người vợ của anh ở nhà họ Diệp.   Nghe đến đó, khuôn mặt Đường Tư Thành đã lập tức tối lại nhưng khi nghe đến câu nói tiếp theo của tài xế Trương thì hàng chân mày anh đã có mấy phần giãn ra nhưng cũng không vui nói.   "Vậy anh cứ về trước đi, một chút nữa tôi sẽ tới đó đón cô ấy là được..."   Nói xong anh liền tắt máy, tâm tình bỗng chốc thay đổi, đứng dậy cầm áo khoác bước ra ngoài. Khi Đường Tư Thành đi đến nhà họ Diệp, trùng hợp Diệp Chính Kình cũng vừa quay về, khi gặp anh ông ta liền niềm nở tươi cười. Bọn họ đi vào nhà, ngồi ở phòng khách, hai người thật ra cũng không có gì để nói với nhau.   Diệp Chính Kình mới đầu cũng không biết tại sao anh lại có mặt ở đây, hồi lâu mới biết thì ra chính là con gái đã quay về, thăm vợ của ông. Lúc này, trong một căn phòng trên lầu hai. Diệp Mộng Dư đang ngồi bên cạnh mẹ mình, cô nhỏ giọng hỏi.   "Cha có đến hay chưa?"   Nghe cô hỏi vậy, Thẩm Mộng Thường chỉ lắc đầu, lạnh nhạt đáp.   "Vì sao phải đến?"   Nghe đến đó, hai hàng nước mắt của cô đã rơi xuống lần nữa. Lúc nãy khi cô vừa đi vào, Thẩm Mộng Thường đã thấy hốc mắt cô ửng đỏ, hình như là vừa mới khóc. Im lặng một lúc, bà lại hỏi tiếp.   "Con có hạnh phúc hay không?"   Diệp Mộng Dư gật đầu, giọng cô nghẹn ngào, đôi mắt đẫm nước nhìn người mẹ gầy yếu đang nằm trước mặt.

 

"Con có...còn rất hạnh phúc ạ!"

 

Cô đang nói dối, trước mặt mẹ mình.   Thẩm Mộng Thường lại im lặng, lúc sau chỉ gật đầu, biết cô nói dối nhưng cũng không có vạch trần, hồi lâu chỉ nói.   "Vậy thì tốt..."   Sau đó căn phòng lại trở nên tĩnh mịch, cô ngồi đó một lúc, cho đến khi Thẩm Mộng Thường ngủ thiếp đi thì cô mới nhẹ nhàng đứng dậy bước ra ngoài. Khi Diệp Mộng Dư đi xuống lầu, cũng không biết Đường Tư Thành đang cùng cha cô ngồi ở đó. Đến khi ánh mắt bọn họ chạm nhau, đôi môi cô đã bất giác mím lại, hốc mắt vừa nãy mới khóc vẫn còn ửng đỏ, đứng đối diện với anh.   Thấy cô đi xuống, Diệp Chính Kình cũng không lộ vẻ quan tâm nhiều lắm, rất nhanh bên tai đã nghe cô hỏi.   "Cha đã lên thăm bà ấy hay chưa?"   Bỏ qua ánh mắt đang nhìn lấy cô của anh, Diệp Mộng Dư hiện tại rất muốn hỏi cha cô câu này, lại nhận về khuôn mặt thản nhiên từ Diệp Chính Kình đang ngồi trước mặt cô.   "Ta đã gọi bác sĩ Dương đến xem cho bà ấy."   Một câu nói lạnh nhạt từ cha cô vừa thốt ra.   Đường Tư Thành đang quan sát biểu cảm trên gương mặt cô, hình như anh chưa từng nhìn thấy qua loại biểu cảm này của cô bao giờ.   Có chút kìm nén và tức giận.   "Không đủ đâu...", cô thì thầm nói ra.   Lúc này Diệp Chính Kình mới đưa mắt nhìn qua cô, lạnh lùng hỏi lại.   "Con vừa nói gì?"   Diệp Mộng Dư đứng đó nhìn cha mình, không chút sợ sệt khẽ đáp.   "Con nói chỉ có mỗi sự quan tâm của bác sĩ Dương thì không đủ đâu..."   Diệp Chính Kình lập tức đứng dậy, hai hàng chân mày đã nhíu chặt, nhìn chằm chằm lấy cô, gương mặt lạnh lẽo. Lúc này Đường Tư Thành cũng đã ở một bên đứng lên, quan sát cả hai người bọn họ.   "Có phải con muốn khiến ta tức giận đúng không?"   Diệp Chính Kình lúc này đã chậm rãi đi lại, bước từng bước một tới trước mặt cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi. Diệp Mộng Dư lúc này cũng không có sợ hãi, ánh mắt có phần căm hận nhìn lấy cha mình, đúng vậy cô chính là căm hận ông như vậy.   "Con nói có gì không đúng sao? Suốt bao năm qua cha đều không quan tâm đến bà ấy, hiện tại bà ấy đã thành ra thế này, cha vẫn còn vô tình không muốn nhìn đến dù chỉ một lần hay sao?"   Vừa nói hai hàng nước mắt của cô đã lăn dài trên khuôn mặt trắng nõn, lần đầu tiên cô đứng khóc như vậy trước hai người đàn ông. Lúc này một bàn tay của Diệp Chính Kình đã giận dữ đưa lên, Đường Tư Thành bên cạnh lập tức nhíu mày, vừa định tiến lại thì giọng nói của cô đã vang lên lần nữa, còn mạnh mẽ vô cùng.     "Cha lại muốn đánh con sao? Con đã không còn là đứa con gái năm đó, chỉ biết cam chịu như vậy..."   Lời nói này của cô lập tức khiến cho động tác trên tay Diệp Chính Kình cũng đột nhiên bất động, tức giận trừng mắt nhìn cô. Lúc này giống như Diệp Chính Kình mới sực nhớ ra bên cạnh còn có thêm một người nữa, ông liền kìm lại cảm xúc, hạ xuống bàn tay đang nổi gân xanh, mở miệng gằn từ chữ trước mặt cô.   "Được lắm, hôm nay con lại dám ăn nói như vậy với ta, tốt nhất là đừng quay về đây nữa, cút ra khỏi mắt ta..."   Nói rồi Diệp Chính Kình liền đùng đùng tức giận rời đi. Đứng ở lại, Diệp Mộng Dư chỉ khẽ nghiêng đầu qua một bên, khẽ nhắm mắt lại, khóc không thành tiếng. Đường Tư Thành đứng đó, từ nãy đến giờ anh luôn chăm chú nhìn đến cô, đây là chuyện nhà họ Diệp, có lẽ anh không nên xen vào.   Nhưng không hiểu sao, lúc nãy khi nhìn thấy bàn tay của Diệp Chính Kình vừa đưa lên, biểu tình còn giận dữ như vậy, trong lòng anh đã có phần nao núng, chỉ sợ ông ta sẽ không kìm được mà đánh xuống. Cảm giác đó đúng là không dễ chịu...
Bạn đang đọc:Cưỡng HônChương 9
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.