Bạn đang đọc:Diphylleia GrayiChương 2

 “... Được rồi, cuối tháng con sẽ gửi tiền cho mẹ...”

Không đợi Karren kịp dứt lời, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng dập máy. Cô lặng thinh nhìn màn hình điện thoại, trong lòng dâng lên cảm giác trống rỗng khó tả.

Ngẩn người được một lúc, bất chợt hông cô bị ai đó ôm ngang từ phía sau, Karren giật mình, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại trên tay.

“Karren, đang suy nghĩ gì đấy?”

Từ đằng sau, một cô gái với mái tóc vàng kim xuất hiện, cô nàng nháy mắt với cô một cái rồi nở nụ cười tinh nghịch.

Nhận ra đối phương là cô bạn thân của mình, Karren thở hắt ra một hơi, giả vờ oán trách.

“ Cậu mà còn hù mình như vậy, có ngày xảy ra án mạng đó!”

Cô nàng cười hì hì, khoác lấy tay Karren rồi dựa hẳn vào người cô.

“ Tớ biết cậu có một trái tim khỏe mạnh mà. Sao lại đứng thẫn thờ ở đây vậy, lại bị mẹ gọi đến vòi tiền cho em trai à?”

Karren bị nói trúng tim đen, trong lòng trùng xuống một chút, im lặng cười trừ.

Nhìn thấy bạn mình như vậy, Mimi chỉ có thể lặng lẽ thở dài.

“ Tớ nói này, nếu cậu còn không học cách từ chối thì bọn họ sẽ không chịu buông tha cho cậu đâu.”

“ Được rồi mà, nốt lần này tớ sẽ nói chuyện rõ ràng với họ. Được chứ?”

Mimi biết thừa Karren chỉ đang trả lời qua loa trấn an mình, cảm giác tức giận bùng lên trong lòng, nhưng cô lại chỉ có thể nuốt xuống. Cô nàng hậm hực ‘hừ’ ra một hơi, quyết định tạm thời thỏa hiệp.

“ Được rồi, nếu họ còn dám làm phiền cậu nữa thì tớ sẽ đến đó đấm cho tên em trai ăn bám kia một cái!”

Vừa nói cô nàng vừa thủ thế, đấm liền hai cái vào không khí, Karren nhìn thấy vậy thì bật cười, cảm giác khó chịu trong lòng cũng theo đó mà vơi đi một chút. Cô nhìn lên đồng hồ… 20 giờ 48 phút.

Đã trễ như vậy rồi, cả hai cũng nên về nhà thôi.

“ Rồi rồi, bây giờ thì đóng cửa phòng khám và về thôi.”

Sau khi kiểm tra chắc chắn rằng các cửa đã được khóa, cả hai lên đường về nhà. Khác với mọi ngày, hai người không trực tiếp về nhà mà ghé qua trung tâm thương mại một lúc.

 Hôm nay là ngày mở bán của tựa game mà Mimi đã mong đợi từ lâu, cô nàng cực kì háo hức và không thể chờ nổi để trải nghiệm nó. Đối với người bạn nghiện game của mình, Karren cũng không thể làm gì hơn việc gật đầu hùa theo.

Đến nơi, cả hai câm nín nhìn dòng người xếp hàng đen kịt trước cửa hàng.

“ ... Cậu đi vào xếp hàng đi, đừng mong tớ sẽ mua giúp cậu.”

“... Được rồi...”

Mimi mang theo biểu tình đau khổ hòa mình vào dòng người đang điên cuồng tranh giành. Còn cô, tất nhiên là đi ra ngoài chờ. 

Đối diện cửa hàng có một bồn hoa nhỏ, bên cạnh đặt một chiếc ghế đá. Karren không nhanh không chậm tiến tới, nhẹ nhàng ngồi xuống. Bấy giờ cô mới có thời gian ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, những con đường đông nghịt người, những dòng xe chen nhau bóp kèn inh ỏi. Dưới ánh đèn mờ ảo của những tòa cao tầng, tất cả như phủ lên dáng vẻ nhộn nhịp và háo nhoáng nhất, nhưng đồng thời cũng gợi lên nỗi cô độc sâu trong tâm trí mỗi con người - nhất là đối với những kẻ như cô.

Bất chợt xung quanh bị bao phủ bởi một sắc đỏ dị thường, Karren xoay người nhìn ra phía sau, đập vào mắt cô là một màn hình điện tử cực lớn. Bên trên đang chiếu đoạn giới thiệu của một tựa game nào đó. 

Sau một loạt phân cảnh chiến đấu đẫm máu như các tựa game hành động khác, màn hình đột ngột tối đen lại. Thình lình trong bóng tối xuất hiện một đốm lửa xanh, từng đốm từng đốm thắp sáng màn ảnh. Hình dáng một người đàn ông dần hiện ra từ trong bóng tối, tay cầm thanh gươm màu đỏ thẫm. Anh ta ung dung ngồi tựa trên ngai vàng, mái tóc đen nhánh hơi dài, hòa cùng không khí u tối trong căn phòng, khiến cho dung mạo của người kia mờ ảo tưởng như không có thật. Camera zoom gần đến người đàn ông ấy, ở khoảnh khắc cuối cùng, anh ta đột nhiên nhìn thẳng vào màn hình, để lộ một bên mắt cùng với con ngươi màu đỏ tựa như máu. 

Karren giật mình thon thót, cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm khiến cô bất giác rùng mình, như thể bản thân đang thật sự mặt đối mặt với người đàn ông kia. Cô vô thức đặt tay lên ngực, siết chặt lại. Trái tim như đang bị ai đó bóp nghẹt. Cô nghiêng người thở dốc, cảm giác áp bức chân thực đến rợn người. 

May mắn phân cảnh ấy cũng chỉ xuất hiện trong chốc lát, lập tức màn hình đã chuyển đến phần giới thiệu trò chơi. Karren thở phào một hơi, xoay người ngồi lại như cũ chờ cô bạn quay lại.

Được một lúc, cuối cùng Mimi cũng trở lại.

“ Karren! Tớ mua được nó rồi nè, còn được tặng poster bản giới hạn nữa đó!”

Karren đang miên man trong suy nghĩ bị Mimi lôi trở về thực tại, cô ngước nhìn dáng vẻ hào hứng của cô bạn thân, lắc đầu mỉm cười.

“ Về thôi, chờ cậu lâu đến nỗi chân tớ tê cứng hết rồi.”

“ Được rồi, tớ có quà bù đắp cho cậu đây.”

Nói đoạn cô nàng đưa đến trước mặt Karren một chiếc hộp được đóng gói cẩn thận, chỉ là hình vẽ bên trên nhìn có hơi quen mắt...

“ Sword of Judgement?”

“ Đúng rồi, là đĩa game đó! Tớ đã mua 2 bản, như vậy thì tớ với cậu có thể chơi cùng nhau rồi!”

Trong lòng Karren dâng trào cảm giác bất lực sâu sắc. Cô nghiêng đầu day day thái dương đang ẩn ẩn đau, sau đó chống người đứng dậy.

“ Cậu biết rõ tớ không thể...”

Không đợi cô kịp nói hết, Mimi đã vội xen vào.

“ Stop, stop. Để tớ nói cậu nghe, đây không phải là bản game bình thường đâu, nó đã được thiết kế để thích hợp với cả những người bị “ say game” (Simulator Sickness)* như cậu rồi. Nên là, cậu cứ yên tâm mà chơi nó đi.”

Nhìn ra đối phương vẫn còn có ý từ chối, Mimi không ngừng thuyết phục. Thế là trên đoạn đường từ cửa hàng về đến nhà, Karren đã được phổ cập tường tận về sự ưu việt, về từng khối tinh hoa công nghệ mà tựa game này sở hữu.

Về đến nhà, sau khi nhận được ba lần xác nhận chắc chắn rằng Karren sẽ chơi thử nó vào ngày mai, Mimi mới tạm thời buông tha để cô vào phòng. 

Vừa vào đến phòng, cô liền ngã rạp người lên giường. Một ngày bận rộn khiến cô chẳng còn sức lực để làm thêm việc gì nữa. Chỉ là, khoảnh khắc nhìn tới chiếc hộp chứa đĩa trò chơi đang nằm lăn lóc trên giường, cô không kiềm nổi sự tò mò mà lồm cồm bò dậy xem thử. 

Sau khi bóc đi lớp bìa bên ngoài, trong hộp gồm một sách hướng dẫn, một con chip để gắn vào mũ trò chơi và một sợi dây nguồn để kết nối đến mạng tổng bộ. Nhìn những món đồ công nghệ kia, một đứa con rơi của thời đại như cô liền cảm thấy đau đầu. 

Sau một lúc lục tung tủ đồ lên để tìm chiếc mũ giả lập - món quà sinh nhật cô được Mimi tặng năm ngoái, cô bắt đầu hí hoáy lật từng trang trong sách hướng dẫn, nghiên cứu cách sử dụng và lắp đặt. May mắn các thiết bị được thiết kế rất đơn giản, việc lắp đặt nó cũng không tốn nhiều thời gian như cô nghĩ. Nhìn thành phẩm trong tay, trong lòng cô dâng lên một niềm tự hào nho nhỏ, như thể bản thân vừa đạt được thành tựu vĩ đại nào đó.  

Bấy giờ Karren mới chú ý đến chiếc đồng hồ đặt cạnh giường, đã gần 12 giờ rồi. Cô nhanh chóng xếp gọn mũ trò chơi lại để sang một bên, quyết định sẽ đi ngủ trước rồi ngày mai sẽ trải nghiệm nó sau.

Bên ngoài cửa sổ, những cơn gió cuốn theo vài chiếc lá rít lên trong đêm đen, bầu trời cuồn cuộn những đám mây sẫm màu như báo hiệu cho một cơn bão sắp đến. Chỉ là tất cả đều là chuyện của tương lai, còn đêm nay, Karren Alber sẽ có một giấc ngủ ngon.

* Simulator sickness: Chứng say giả lập là một tập hợp con của chứng say tàu xe, thường gặp khi chơi trò chơi điện tử từ góc nhìn thứ nhất.

Bạn đang đọc:Diphylleia GrayiChương 2
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.