Bạn đang đọc:Hồ Điệp và Kình NgưChương 39

Kinh Du và nhóm Thiệu Quân hao tổn hết sức lực mới lên xe buýt được.

Buổi tối cả đội tổ chức tiệc ăn mừng, dĩ nhiên Kinh Du chính là đối tượng chủ yếu phải uống rượu. Đến khi tàn cuộc thì anh đã ngà ngà say.

Thiệu Quân đỡ anh về ký túc xá, lúc vào cửa không vội mở đèn nên trong phòng chỉ có ánh trăng sáng bên ngoài rọi vào.

Kinh Du nằm trên giường, chân dài buông thõng bên mép giường. Thiệu Quân đang cởi giày giúp anh bỗng loáng thoáng nghe tiếng gì đó, bèn ngẩng đầu lên xem thử.

Dưới ánh trăng tĩnh lặng, Thiệu Quân thấy một giọt nước lóe lên nơi khóe mắt anh, anh ấy ngây ra: “Cậu…”

Kinh Du không lên tiếng mà chỉ giơ tay lên che mắt, yết hầu nơi cổ chuyển động thật nhanh tựa như đang cố đè nén cảm xúc.

Thiệu Quân dứt khoát ngồi xuống bên mép giường, thở dài: “Hai năm nay không thấy cậu về, tôi còn tưởng cậu đã buông được rồi.”

Anh vẫn không nói năng gì, nom dáng vẻ của anh, Thiệu Quân cũng không đành lòng nhưng vẫn khuyên nhủ: “Quên đi, cuộc đời cậu còn cả con đường dài phải đi. Cứ sống mãi trong quá khứ, nhớ những ký ức cũ cũng chỉ có đau khổ.”

Kinh Du nghẹn ngào nói: “Không quên được…”

“Nhưng dù sao cậu cũng phải đi về phía trước mà.” Thiệu Quân nói: “Tôi biết chuyện này rất khó khăn nhưng tôi nghĩ bé Bướm chắc hẳn cũng không muốn thấy cậu như bây giờ.”

Kinh Du nghiêng người đi, từ đầu đến cuối đều trầm mặc.

Thiệu Quân nhìn anh, sau đó không nói thêm gì nữa mà chỉ thở dài khẽ khàng.

Mùa hè năm nay, Kinh Du lại trở về Dung Thành.

Đường Hải Dung nằm trong kế hoạch sắp phá bỏ và di dời của chính phủ, Kinh Du dọn vào nhà ở do chính phủ sắp xếp cho mình. Buổi tối anh đến nhà Mạc Hải ăn cơm, cô và dượng bảo muốn chia cho anh một nửa khoản tiền bồi thường phá dỡ nhà.

“Con chưa dùng tới, hai người cứ giữ đi ạ.” Kinh Du đặt đũa xuống: “Ở thành phố B con ăn ở với đội, không tốn nhiều tiền, hơn nữa bên chỗ ba con vẫn còn dư nhiều.”

“Vậy cô với dượng sẽ tích cóp lại cho con, chờ sau này con kết hôn chắc chắn sẽ dùng đến khoản tiền này.” Cô nhìn anh: “Hai năm rồi con không trở lại, lần này phải ở nhà một thời gian nhé.”

“Được ạ.” Kinh Du cười gật đầu.

Buổi tối Mạc Hải kiên quyết ngủ chung phòng với Kinh Du. Anh nhìn cậu bé mang theo robot biến hình đi ngủ bèn gọi: “Mạc Hải.”

“Dạ?”

“Em còn nhớ robot biến hình này là ai tặng cho em không?”

“Nhớ ạ.” Một năm nữa qua đi, Mạc Hải hơi trưởng thành đôi chút, cũng đã hiểu được ý nghĩa của sống và chết. Cậu bé biết Hồ Điệp sẽ không trở lại nữa, giọng trầm đi đôi chút: “Chị Hồ Điệp tặng ạ.”

“Em còn nhớ cô ấy à.”

“Vâng! Chị đẹp! Mua cho em nhiều món ngon.” Mạc Hải đột nhiên nghĩ đến gì đó, kích động vài giây lại khựng lại: “Đã lâu rồi em không gặp chị ấy.”

Hốc mắt Kinh Du phút chốc cay xè, anh xoa đầu cậu: “Qua mấy ngày nữa anh đưa em đi gặp chị.”

“Có thật không ạ?” Mạc Hải nhích đến cạnh anh, ánh mắt sáng ngời.

“Ừ.” Kinh Du sờ đầu cậu: “Ngủ đi.”

“Được ạ!”

Kinh Du ở lại nhà cô ba ngày, vào hôm chuẩn bị đưa Mạc Hải đến nghĩa trang tưởng niệm, anh có trở về nhà một chuyến. Vừa vào nhà anh trông thấy chậu hoa hồng Greenovia Webb & Berthel mang từ nhà cũ sang đã chết.

Đây là chậu cây mọng nước mà Hồ Điệp trồng khi còn sống, sau khi cô qua đời, Kinh Du chỉ lấy nó đi, vẫn luôn nuôi nó ở trong sân của nhà cũ.

Nhưng bây giờ thay đổi nơi sống đột ngột hoặc có lẽ là vì nguyên nhân khác nên nó cứ thế lẳng lặng mà khô héo.

Kinh Du đứng bên cạnh bàn im ắng nhìn nó một lúc. Trước khi rời đi, anh mang chậu và cả bụi hoa hồng ấy xuống lầu vứt vào thùng rác.

Trên đường đến nghĩa trang tưởng niệm, Mạc Hải yên tĩnh một cách hiếm có. Dường như cậu biết rằng nơi mình sắp đến không thích hợp cho việc cười lớn.

Hôm nay là một ngày thời tiết trong lành.

Kinh Du đứng trước mộ của Hồ Điệp, từ biệt hai năm, tấm hình trên bia mộ đã có dấu vết của năm tháng. Anh giơ tay vuốt ve viền tấm hình, chậm rãi ngồi xổm xuống: “Đã lâu không gặp.”

“Mạc Hải nói nhớ em nên anh mang thằng bé đến thăm em đây.” Kinh Du lấy một số thứ cô thích ăn từ trong túi ra, cuối cùng anh lấy cả chiếc huy chương vàng vô địch mà mình mới nhận được cách đây không lâu đặt trước mộ cô: “Hai năm nay, anh luôn cố gắng cố gắng tập luyện, tham gia thi đấu, huy chương nên lấy đã lấy hết rồi, năm nay còn phá kỷ lục nữa, đạt được grand slam. Điều đã hứa với em xem như anh đã làm được, không nuốt lời.”

“Họ đều khuyên anh quên em đi nhưng anh không muốn quên.” Anh nhìn Hồ Điệp trong hình, không tiếp tục nói nữa mà quay đầu sang bên cạnh: “Mạc Hải, tới chào hỏi chị đi rồi chúng ta về.”

“Vâng.” Mạc Hải ngoan ngoãn đi đến trước mộ, lấy robot biến hình phiên bản mini trong túi ra đặt xuống: “Chị ơi, chị ở đây một mình không cần phải sợ, em để nó lại bảo vệ chị. Em đi đây, lần sau sẽ đến thăm chị. Tạm biệt chị.”

Mạc Hải đi ra trước, Kinh Du đứng dậy nhìn hình của cô và bất thình lình nói một câu: “Em đừng trách anh.”

Gió nổi lên trong nghĩa trang tưởng niệm.

Kinh Du xoay người rời khỏi đây.

Trên bia mộ, thiếu nữ vẫn mỉm cười sinh động mà hoạt bát, huy chương vàng đặt trước mộ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh nắng chiều lóng lánh.

Sau khi ra khỏi nghĩa trang tưởng niệm, Kinh Du đưa Mạc Hải đến bờ biển nơi anh và Hồ Điệp gặp nhau lần đầu tiên. Anh ngồi bên bãi đá ngầm, còn Mạc Hải thì ngồi bên cạnh ăn kem.

Màn đêm buông xuống, tiếng người trên bờ biển từ từ đi xa.

Mạc Hải xoa xoa chiếc bụng đang sôi ùng ục: “Anh ơi, khi nào chúng ta về ạ?”

“Em muốn về rồi à?” Kinh Du quay đầu nhìn cậu.

“Vâng… Em đói quá.”

“Vậy em về trước đi.” Kinh Du nói: “Anh không về.”

“Hôm nay anh không tới nhà em ăn cơm ạ?”

“Ừ.”

“Được rồi.”

Kinh Du nhìn cậu bé đi xa, chợt gọi cậu lại: “Mạc Hải.”

“Dạ?”

“Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”

“Em không biết.”

“Hôm nay là ngày 22 tháng 8, nếu em nhớ được thì vào ngày này mỗi năm về sau, hãy đến đây thay anh ngắm mặt trời lặn một lần có được không?”

“Được! Em nhớ được ạ!” Mạc Hải như nhận được nhiệm vụ trọng đại, nhịp bước trở về nhà cũng trở nên nhẹ tênh hơn.

Kinh Du dõi mắt nhìn cậu đi xa rồi mới thôi nhìn, trên mặt biển nơi phương xa dần có một vầng trăng trong dâng lên, tối nay gió yên sóng lặng.

Anh đi đến bên bờ, tung người nhảy một cái tựa như đêm khuya ba năm trước.

Mặt biển tạo nên một đợt sóng trước cú rơi xuống của anh. Kinh Du chậm rãi bơi về phía trước, âm nhạc từ nhà hàng trên bờ biển phát ra tiếng hát.

“Thuở ban đầu một lòng một dạ, vững tin không chút hoài nghi,

Rằng anh không thể không có em.

Cuối cùng sự tình lại chẳng do mình, thân bất do kỷ,

Khi vật đổi sao dời thì đêm nay là đêm nào.

Anh thuộc về định mệnh đời em.

Không thuộc về vận mệnh của anh.

Chẳng màng mệnh sống, không muốn thức tỉnh.

Vì còn phải ôm chặt lấy em trong giấc mộng.

Tình yêu có thể viết ra tập thơ cho anh,

Nhưng lại không thể tính ra được vận mệnh của anh…”

Kinh Du lênh đênh trên mặt biển, tựa như có thể chạm đến được ánh trăng. Anh chậm rãi nhắm mắt lại, cơ thể theo đó nặng trĩu xuống, nước biển lạnh lẽo từ từ tràn qua đỉnh đầu anh.

Tiểu Hồ Điệp à.

Xin lỗi em, anh bơi không nổi nữa rồi.

_

“Anh là cá voi ngao du đại dương, chợt vào một ngày tình cờ, một chú bướm vô tình xông vào tần số của anh.”

“Đó là giây phút đẹp đẽ nhất trong cuộc đời anh.”

Hồ Điệp và Kình Ngư

Truyện/Tuế Kiến

Hoàn toàn văn

Lời tác giả:

Quá trình viết ra câu chuyện này khó khăn hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều, không phải viết không được mà là không nỡ viết tiếp.

Tôi không thể hình dung được sau khi Kinh Du giành được hạng nhất, thực hiện được lời hứa giữa anh và Hồ Điệp thì anh sẽ sống cuộc sống không có cô như thế nào.

Tất cả mọi người đều khuyên anh quên đi nhưng anh không muốn quên, đây là kết cục duy nhất anh có thể lựa chọn.

Truyện đã kết thúc, cảm ơn mọi người đã chờ đợi và bầu bạn. Dù con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn thì cũng đừng quên đi ước mơ nhé.

Bạn đang đọc:Hồ Điệp và Kình NgưChương 39
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.