Bạn đang đọc:[DROP] Kích DụcChương 4
Từ tờ mờ sáng hôm sau, Lưu Tinh nằm trên giường ngủ say giấc thì chợt tỉnh giấc. Cô mơ màng ngồi dậy, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Phi Bạch đâu liền thở dài, Lưu Tinh lết tấm thân mệt mỏi kiệt sức xuống giường, đảo mắt tới lui thì căn phòng so với lúc tối thì bây giờ có chút khác.    Nhìn mãi, mãi cho đến một lúc sau cô mới nhận ra, tủ quần áo đã được chuyển vào bên trong. Góc bên trái của căn phòng cũng có giá treo bằng gỗ, một vài khung tranh trắng, bên cạnh là một số dụng cụ để vẽ.    “Huh? Dành cho mình sao? Mình được phép dùng cái này vẽ không? Kệ đi, có còn hơn không.”    Lưu Tinh đi vào phòng vệ sinh, đánh răng rửa mặt. Tắm rửa sạch sẽ, thay ra một chiếc đầm màu đen hai dây dạng babydoll, cô mặc lên trông rất đáng yêu và dễ thương. Trong lúc đang dựng khung tranh lên thì.   Cạch!    Một tiếng mở cửa, người đi vào vẫn là người giúp việc… giống như vài ngày trước, hôm nay cô ấy vẫn đem thức ăn đến cho cô. Thật kỳ lạ, khi người giúp việc đặt đĩa thức ăn lên bàn cô liền thấy có gì đó không đúng mà hỏi.   “Khoan đi đã, những món này đâu phải là món tối hôm qua Phi Bạch cho tôi ăn đâu?”   “Cậu Phi Bạch đã cho đổi đầu bếp rồi thưa cô, vì thức ăn tối hôm qua để trong tủ lạnh nên sáng nay nó có phần cứng và dai. Cậu ấy sợ cô không ăn được nên đã đổi người khác và làm lại những món tối qua, cậu ấy còn dặn kĩ là phải cho thêm nhiều gia vị một chút.”   Lưu Tinh nghe xong liền cảm thấy Phi Bạch không phải là con người tốt tính như thế, cô lo sợ anh sẽ bỏ độc vào trong mà vội bảo người giúp việc ăn thử một miếng.   “Ê, lỡ anh bỏ độc thì sao? Mẹ kiếp, tôi có thể chết bằng việc ăn phải đồ có độc đấy? Nếu không thì cô ăn thử một miếng đi.”   Người giúp việc cũng chịu thua với cô nên đành ăn thử một miếng cho Lưu Tinh hài lòng. Sau khi chị giúp việc rời đi, cô mới dám rớ tới mớ thức ăn đặt trên bàn.    “Ya, đổi đầu bếp cũng thế, nhưng mà thôi cũng kệ chí ít nó cũng không phải nước lã như hôm trước.”   Cô vui vẻ ngồi đó ăn một lúc thì chợt nhớ ra chuyện hồi tối Phi Bạch nói, anh nói với cô rằng anh không thích mùi thức ăn trong phòng. Thế bây giờ cô lại ngồi ăn ở trong đây.    Nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên là kệ bà nó cho rồi. Ăn xong cô quăng hộp khăn giấy ra phía cửa, tạo tiếng động cho người đứng bên ngoài canh gác chạy vào.   “Có chuyện gì sao cô Nhan?”   “Không có gì, chỉ là tôi ăn xong rồi đem ra ngoài đi… ờ tôi không đi tới cửa được bởi vì dây xích chân quá ngắn… anh hỏi người làm trong nhà xem… có chai xịt khuẩn có nhiều thơm không, mang tới đây đi. Phi Bạch anh ta hình như không thích có mùi thức ăn trong phòng.”   Cô vừa nói vừa thấy ngại, miệng thì luôn tuồn nói với đòi hỏi. Nhưng trong lòng thì lại tự chửi rủa bản thân. “Shia! Con khốn Nhan Lưu Tinh này, mày bị điên hay sao mà lo lắng đến chuyện này chứ? Ôi, mẹ kiếp chắc lại phải đập đầu vào tường cho chết khuất đi.”   “Vâng thưa cô Nhan, chúng tôi sẽ cho người đến dọn và đem theo thứ cô cần.”   “Ê, còn nữa, nếu không cho thủy tinh hay gì thì chuẩn bị một bình nhựa chứa nước lọc đi… tôi khát khô cổ họng rồi đây.”   “Vâng thưa cô.”   Khoảng chừng 5 phút sau, có hai người giúp việc đến phòng của cô. Một người thì dọn dẹp thức ăn và lau bàn, một người thì đem nước đến và chai xịt khuẩn cho cô. Bọn họ dọn xong và đi ra ngoài cô mới cảm thấy thoải mái mà bắt tay vào việc vẽ vời của mình.   Nhưng… trong phòng này chả có thứ gì để cô mường tượng ra mà vẽ cả, chiếc rèm đen cũng đã bị kéo lại từ lúc nào cô cũng chẳng hay biết. Lưu Tinh nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên tự vắt óc ra suy nghĩ.    Cô lấy cọ vẽ, nhúng cọ vào màu rồi quọt quẹt vài ba nét, vẽ theo trí tưởng tượng mà cô có trong đầu. Mái tóc dài óng mượt của cô có chút vướng víu, cô nhìn xung quanh phòng chẳng thấy đồ cột tóc này, hay cọng dây thun nào mà vội lấy một cây cọ vẽ quấn tóc cố định lại cho chúng trong rớt xuống nữa.   “...”   Tại sòng bài, Hàn Phi Bạch đang gặp một chút rắc rối bởi tên anh trai khốn khiếp Nhan Đình Khiết.    “Này! Nhan Đình Khiết… anh đến để phá chỗ làm ăn của tôi? Anh muốn gì?”   “Chà, thật sự là chú tao đã làm ăn rất phức chứ nhỉ? Mày nhìn xem, có một sòng bài lớn như là Las Vegas như này cơ mà. À còn nữa, có thêm một con chó trung thành như mày nữa. Nghe nói mày đang nhốt con Lưu Tinh đúng chứ? Nó còn sống không? Ya, nếu nó còn sống thì giết nó đi, nó sống cũng chỉ biết làm phiền đến người khác thôi.”   Nhan Đình Khiết là anh trai ruột của Lưu Tinh, ngoài mặt anh ta đối xử tốt với cô. Nhưng sau lưng lại muốn đá cô ra khỏi nhà, nói lời hay dụ ngọt Nhan Khánh, để ông ta cho anh quyền thừa kế tài sản gia tộc.   “Thằng khốn, tao sẽ giết chết mày.”   Phi Bạch lao tới nắm lấy cổ áo của hắn mà xách lên, anh chỉ vừa giơ tay lên định đấm hắn thì đã bị Pravat phía sau ngăn cản lại.   “Anh hai, đừng đánh anh ta… đừng, bố sẽ biết đấy.”   “Buông ra, anh bảo buông ra.”   Mặc kệ sự can ngăn của Pravat mà Phi Bạch bồi cho tên khốn đó hai phát vào mồm, Đình Khiết ngã xuống sàn. Hắn trừng mắt lườm liếc anh, đột nhiên Tần Khúc đi vào và thẳng tay tát vào mặt Phi Bạch liên tiếp hai cái. Pravat giật mình mà vội chạy lại chắn cho Phi Bạch, cậu vốn là một người em trai tốt và ngoan.    Pravat là con lai của Tần Khúc và người vợ đầu tiên, nhưng mãi sau khi kết hôn bà không có con nên ông đã nhận nuôi Phi Bạch… đến tận hai năm sau người vợ đầu mới sinh con, từ nhỏ Pravat đã biết cậu và Phi Bạch không phải anh em ruột. Nhưng vì Phi Bạch luôn yêu thương cậu, chăm sóc cậu lúc mẹ cậu mất, nên từ đó bất kể làm gì hay như nào cậu đều hỏi ý kiến của anh và nghe theo lời anh.   “Ba à, đủ rồi đừng đánh anh nữa.”   “Mẹ kiếp, hai thằng bây thật sự rất vô dụng. Phi Bạch, thằng khốn này sao mày lại dám đánh Đình Khiết chứ? Mau cút ra ngoài cho tao.” Ông nói với vẻ mặt cau có và tức giận, giọng nói được phát ra một cách nặng nề và khàn đặc.   Ông ta không thèm nhìn lấy anh và Pravat, thậm chí còn không hỏi anh có bị thương hay sao không. Ông ta chỉ biết đỡ lấy Đình Khiết và hỏi thăm hắn như thể hắn mới chính là con của ông ta vậy.   Ra bên ngoài, Phi Bạch trở về phòng làm việc ở sòng bài. Anh ngồi vào chiếc ghế với cương vị là một giám đốc điều hành, Pravat thấy trên môi anh có vết bầm nên hỏi   “Anh không sao chứ anh hai?”   “Anh không sao, em về nhà đi… ở đây không phải là nơi em tới đâu.”   “Có thật là anh đang nhốt chị Lưu Tinh ở nhà không? Nếu phải thì vẫn nên giữ chị ấy lại… nếu chị ấy biết người nhà của mình đối xử như thế chắc sẽ chết mất.”   “Về nhà sớm đi, ngày mai em còn phải đi học đúng chứ? Khoảng bao lâu nữa kỳ thi sẽ diễn ra?”   “Huh? Một tháng nữa.”   “Ừ, học hành chăm chỉ.”   Nói xong Pravat rời đi, Phi Bạch ngồi một mình trong căn phòng lớn đó, anh tức giận mà đấm mạnh vài phát vào tường và hất đổ hết tất cả những gì đang có trên bàn xuống đất. Dường như nhân cách thứ hai của anh đã bộc lộ… anh dường như sắp phát điên lên vì tên khốn Nhan Đình Khiết đó.   Tầm chiều, khoảng bốn giờ anh trở về nhà. Cơn tức giận vẫn chưa nguôi ngoai, ngược lại nó còn nặng hơn lúc trước. Anh trở về nhà và đi thẳng lên phòng, từ bên trong phòng… tiếng bước chân đằng đằng sát khí của anh khiến Lưu Tinh có chút hoảng sợ…
Bạn đang đọc:[DROP] Kích DụcChương 4
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.