Bạn đang đọc:Người bạn thơ ấu nguy hiểm của tôiChương 14

Họ đến phòng của Alan, và Siana đã thấy hối hận về quyết định của mình. Cô đã đồng ý lời cầu hôn của anh, nhưng cuối cùng khi đã ở đây, cô cảm thấy lo lắng và buồn nôn. Mặc dù cô cố gắng tránh ánh nhìn từ Alan, cô có thể thấy anh ấy đang liếc về phía chiếc giường khiến Siana đóng băng vì căng thẳng. Khi Alan cởi áo khoác và vắt nó qua lưng ghế trong phòng của mình, Siana lóng ngóng với chiếc áo khoác của cô.

"Em có định cởi áo khoác ngoài của em ra không?" Alan hỏi.

“Ờ, ừm” Siana lắp bắp “Em đang cố gắng.”

Cô lần mò từng cúc áo khoác và cởi nó ra với đôi tay run rẩy. Một trong những tay áo của cô ấy bị kẹt và không rời ra được. Alan nắm lấy chiếc áo khoác và kéo nó ra.

“Cảm ơn”Cô có chút khách khí.

“Tất nhiên” Anh ta nói “Bữa tối sẽ chưa thể sẵn sàng trong một thời gian. Em có thể kiếm chỗ ngồi. "

“Ồ, được thôi” Cô lo lắng nói “Áo khoác của em…”

“Ta sẽ treo nó lên” Anh nói “Chỉ là làm cho em cảm thấy thoải mái thôi. Ta sẽ trả lại cho em khi chúng ta đi ăn tối ”.

“Đó là điều mình ít lo lắng nhất” Cô nghĩ. Alan trong khi chờ đợi thì lấy áo khoác của cả hai và treo nó lên tủ. Phòng của anh được chăm sóc cẩn thận, bàn làm việc sạch sẽ. Quần áo được sắp xếp theo thứ tự. Dường như đó là thói quen tự nhiên của anh trong việc giữ cho không gian của bản thân sạch sẽ. Cô đặt lại thắc mắc này với anh.

“Chà, quân đội sẽ dạy cho em một hoặc hai điều, ta đoán vậy” Anh nói.

"Họ dạy anh làm thế nào để dọn dẹp?" Cô hỏi, lông mày nhướng lên.

“Theo một cách nào đó thì, đúng thế” Anh ấy nói “Em phải học cách chăm sóc bản thân. Không ai sẽ làm điều đó cho em. Và hầu hết các trường hợp thì em không có bất kỳ ai mà em có thể tin tưởng, vì vậy em học cách chăm sóc mọi thứ của mình. Những người em bắt đầu tin tưởng có thể sẽ chết vào ngày mai, vì vậy mọi hành động đều trở nên vô nghĩa.”

Cô không định mang lại những ký ức đau buồn cho bạn của mình. "Xin lỗi" Cô ấy chợt nhận lỗi "Em không có ý định mang lại những ký ức xấu."

“Không sao đâu” Anh nói, đóng cửa tủ quần áo “Trước đây rất đau đớn, nhưng bây giờ giống như một điều gì đó từ một cuộc sống khác” Anh đi về phía cô và nắm lấy tay cô, đan tay anh vào tay cô. Cô cố gắng không nao núng trước sự tương phản hoàn toàn giữa làn da của họ: Một bên thì thô ráp hơn hẳn bên kia. “Bây giờ có em ở bên cạnh ta, vì vậy ta cảm thấy may mắn hơn hầu hết mọi người. Ta không thể phàn nàn gì hơn. "

“Anh có thể phàn nàn về mọi thứ” Cô nói, “Chỉ vì anh còn sống không có nghĩa là anh phải chấp nhận và sống với mọi thứ như hiện tại”.

Alan im lặng. Anh nghiêng người về phía cô, hơi thở tràn qua vai cô. Nó khiến Siana cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết. “Ừm, Alan” Cô lắp bắp. Anh ấy đã ở quá gần rồi.

“Ta luôn luôn…” Giọng anh nhỏ dần, và anh trở nên tỉnh táo. Rất may, anh đứng thẳng người và lùi khỏi Siana một bước. Cô đứng đó một cách lúng túng. Có tiếng gõ cửa vang lên.

“Thưa ngài” Giọng nói từ ngoài cửa truyền đến “Bữa tối đã sẵn sàng.”

“Bọn ta sẽ có mặt ở đó” Alan nói nhanh.

Cô không cảm nhận được người quản gia đang đến gần, nhưng Alan thì có. Cô cảm thấy đau lòng vì anh luôn cảnh giác như vậy, có lẽ là dấu tích còn sót lại từ thời còn chinh chiến. Cô cảm thấy có lỗi với anh. Tuy vậy, khi anh đưa tay ra để nắm lấy tay cô, cô đã nắm lấy nó, giả vờ như cô ổn với điều đó.

* * *

Phòng ăn của Alan lớn hơn phòng ăn của nhà tên Tử tước đê tiện. Cô cảm thấy lạ lẫm trong không gian này khi bữa tối được bày ra trên chiếc bàn rộng lớn. Đó là một bữa tiệc! Cô lại được dịp nhắc nhở về địa vị của Alan trong xã hội và khoảng cách lớn giữa họ. Cô cố gắng gạt những suy nghĩ đó sang một bên và tập trung vào những món ăn ngon.

Cô khen đầu bếp đã phục vụ một bữa tiệc như vậy. Sự lo lắng của cô thoáng chốc bị kìm hãm. Thức ăn hảo hạng đã giúp một phần nào. Họ ăn tối xong và rời khỏi phòng ăn. Khi họ đang đi qua hành lang, giọng nói trầm ấm của Alan cất lên từ đâu đó trên đầu cô.

“Ta rất vui vì em thích nó” Anh nói.

Siana chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình, và giọng nói bên tai của anh đưa cô trở lại hiện tại. "Xin lỗi?" Cô ấy hỏi.

"Ý ta là bữa tối" Anh ấy nói, "Em thậm chí còn khen đầu bếp."

“Ồ” Cô ấy đáp “Bữa tối thật tuyệt. Rất nhiều món ăn mới lạ mà em chưa từng thử bao giờ”

“Em có thể ăn như vậy mỗi ngày” Anh nói tiếp “Nếu chúng ta kết hôn.”

Alan dường như đã chờ đợi để thốt ra những lời đó. Anh vẫn đang cố gắng thay đổi câu trả lời của cô một cách vô liêm sỉ và cứng rắn. Tất cả những gì Siana nghe được là câu nói 'Kết hôn' đầy phiền phức khiến cô ấy bối rối và rùng mình. Cô thở dài, mệt mỏi.

“Ta sẽ khiến em tận hưởng mọi thứ ở đây” Anh nói.

Trái tim Siana đập thình thịch trong lồng ngực. Không có gì khiến cô cảm thấy tốt cả. Cô không thể bình tĩnh lại. Cô im lặng. Cô cảm thấy kỳ lạ khi anh để ý mọi thứ cô làm và cô sợ hãi cái việc làm mà đã khiến cô đến đây, trong dinh thự này, với anh.

Khi họ bước vào phòng, tâm trạng lo lắng dồn dập của cô trở nên tồi tệ hơn. Chiếc giường trong tầm nhìn của cô, nhìn chằm chằm vào cô và cô cảm thấy buồn nôn.

“Sia” Alan gọi.

"Gì cơ?" Cô đáp, có chút vội vã. Chỉ âm thanh duy nhất của tên cô ấy đã làm cô ấy kích động.

"Em muốn tắm trước không?" Anh ấy hỏi, "Hay là ta?"

“Em sẽ đi trước” Cô nói nhanh. Bất cứ điều gì khiến cô tránh xa khỏi đây trong một khoảng thời gian.

"Em có muốn ta gọi một người giúp việc để giúp em tắm không?" Anh ấy hỏi.

“Không” Cô ấy nói “Em có thể tự làm được.”

Cô đi vào phòng tắm một cách cứng nhắc. Ở đâu đó đằng sau, cô nghĩ rằng cô nghe thấy Alan cười, nhưng cô phớt lờ điều đó. Cô đóng cửa phòng tắm và vặn vòi nước. Cô đã mong đợi nước lạnh ngắt, nhưng nó lại nóng. Khi cô kiểm tra vòi nước, một ma cụ đang chiếu sáng trên nó. Để có được một ma cụ như vậy rất đắt. Siana bị mê hoặc.

“Có đá” Siana nói với chính mình, “Và bây giờ có nước nóng tự động. Ai chà, đây là cuộc sống của một Đức Ngài đấy à.” Cô hạ mình xuống nước và xem xét chai tinh dầu bên cạnh bồn tắm. Cô mở nó ra và nhỏ vài giọt vào nước. Một mùi thơm dễ chịu tràn ngập khắp căn phòng.

Thông thường, tắm nước nóng sẽ giúp cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn bất kể một ngày tồi tệ như thế nào. Nhưng hôm nay, cô chỉ cảm thấy phiền não. Mình thực sự sẽ phải làm điều này? Siana tự hỏi. Dù họ đã xa nhau nhiều năm, cô vẫn luôn coi Alan là bạn của mình. Người ta nói rằng tình bạn có thể chuyển thành tình yêu, nhưng không có từ nào trên thế giới này có thể diễn tả được sự kỳ lạ mà cô ấy cảm thấy. Cô chỉ cảm thấy điều này thật sai trái. Cô đã vượt qua điều này kể từ khi cô đến dinh thự, nhưng ý nghĩ về nó khiến cô rất buồn nôn. Cô ngồi đó trong bồn tắm, nhìn chằm chằm vào khoảng không gian chỉ có bản thân và suy nghĩ của mình. Tiếng gõ cửa cắt ngang một cách thô lỗ ý nghĩ của cô. Cô nao núng.

“Sia” Alan nói từ bên ngoài cửa phòng tắm, “Người hầu mang áo choàng cho em. Ta sẽ treo nó trên cửa cho em. Em có thể mặc nó khi ra ngoài ”.

“Được rồi” Cô ấy nói một cách ngây dại “Cảm ơn.”

Siana ra khỏi bồn tắm và lau người. Cô quấn áo choàng quanh người và nhặt lấy trang phục đã cởi ra.

“Em xong rồi” Cô nói khi bước ra khỏi phòng tắm.

"Được rồi" Anh ấy nói "Hãy tiếp tục và lau khô người trong khi ta tắm."

“Được rồi” Cô trả lời.

“Ta đã nhờ quản gia của ta lấy cái này khi em đang ở trong” Anh ta nói, chỉ một chai rượu vang trên bàn nhỏ. "Em có thể uống nó nếu em muốn."

Siana có thể cá rằng đó là một loại rượu rất đắt tiền. Cô mơ hồ gật đầu. Alan vào phòng tắm. Cô đã tìm thấy một ma cụ có thể sấy khô tóc. Cô chải đầu và ngồi xuống mép giường. Anh ấy đang âm mưu điều quái quỷ gì đây? Siana nghĩ. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ đến bước đường này. Đáng lẽ cô đã phải vượt biên bây giờ. Nhưng cô đã ở đây, trong phòng của anh, ngồi trên giường của anh! Cô nghĩ mình không còn đường quay lại. Cô đã đưa ra lựa chọn của mình, một cách không tự nguyện và vội vàng, nhưng cô ước mình có thể chạy đi, một nơi nào đó thật xa, thật xa, nơi không ai có thể tìm thấy cô.

Yulia nói lần đầu tiên sẽ rất đau, Siana lo lắng nghĩ. Từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ yêu thích cảm giác đau đớn. Cô lo lắng nhìn cửa phòng tắm. Nỗi sợ hãi của cô ngày càng gia tăng. Bất cứ giây phút nào, anh ấy sẽ bước ra khỏi cánh cửa đó và cô không thể làm gì cả. Cô nhìn quanh phòng và thấy chai rượu trên chiếc bàn nhỏ mà Alan đã chỉ.

Mình không nghĩ mình có thể làm được điều này một cách tỉnh táo, Siana nghĩ. Cô không bao giờ có thể cầm được rượu của mình. Có lẽ nếu cô đủ say thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Cô nhặt cái chai lên và mở nắp. Cô tự rót cho mình một ly và uống cạn một hơi. Thường chỉ cần một ly là có thể khiến cô say, nhưng hiện tại thậm chí điều đó còn không có tác dụng với cô. Cô rót một ly khác và hạ nó xuống. Không ảnh hưởng gì! Tại sao thứ khốn kiếp này đ**  khiến mình say?! Siana hoang mang tự hỏi. Mình có quá lo lắng không?

Bạn đang đọc:Người bạn thơ ấu nguy hiểm của tôiChương 14
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.