Bạn đang đọc:Người bạn thơ ấu nguy hiểm của tôiChương 22

Trái tim Siana rung động trước những lời nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết của anh. Đôi mắt cô rưng rưng. Cô luôn luôn bất an và đầu tiêu cực về bản thân. Cô luôn cho rằng mình không có cách nào xứng đáng với anh.

“Anh sẽ cảm thấy mệt mỏi với em thôi Alan, và rồi anh sẽ hối tiếc sau này đấy” Cô nói “Hãy nhìn anh và nhìn lại em xem. Chúng ta là hai thái cực khác nhau. Anh sẽ tìm thấy nhiều cô gái tuyệt vời, tốt hơn em.”

“Sia, anh không muốn ai khác ngoài em” Alan nhẹ nhàng nói “Không ai có thể thay thế được vị trí của em trong anh cả.”

Những lời nói ân cần của anh đã đánh trúng trái tim cô. Cô bật khóc. Cô vùi mặt vào đôi bàn tay mình. "Em thực sự đủ tốt với anh sao?"

"Tất nhiên!" Alan đáp "Anh cũng đã sợ rằng không xứng đáng với em."

“Em… Anh…,” Siana lầm bầm. Dù anh có nói gì, cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình đủ tốt để xứng với anh. Siana mở miệng định trả lời nhưng sau đó lại ngậm miệng và khóc nức nở. Alan cúi đầu xuống bên cô.

"Sia, hay là em không thích anh?" Alan hỏi "Có phải đó là lý do tại sao em cứ bịa ra cớ để từ chối anh không?"

“Không, không phải vậy,” Sia khịt mũi. Cô ngẩng mặt lên nhìn anh. Ngay cả mắt của Alan cũng đã rưng rưng. “Alan, không phải vậy.”

Khuôn mặt anh quá gần cô khiến tim cô đập mạnh, nhưng Siana không biết cô có thể nói gì vào lúc đó. “Alan, anh đang ở quá gần đó” Cô lầm bầm một cách ngu ngốc.

“Đừng thay đổi chủ đề nữa” Ạm khẽ nhếch mép. Có phải anh đang cố làm cô bối rối vì anh biết cô không thể nghĩ ra điều gì khác khi anh ở gần cô như thế này không? Cô đỏ mặt và cảm thấy trong bụng lo lắng tột độ. Alan cúi đầu và áp trán mình vào trán cô.

“Sia, hãy nói thật lòng với anh” Anh nói nhẹ nhàng “Nếu em không thích anh và anh đang ép buộc anh mọi thứ. Anh sẽ rời đi và không bao giờ làm phiền em một lần nào nữa. Em chỉ cần nói thế thôi.”

“Chà, em chắc chắn không hề ghét anh” Cô đỏ mặt nói. "Em thích anh."

"Có thật không?" Anh hỏi cùng khuôn mặt sáng rỡ.

“Ừ” Siana đáp.

"Thế em sẽ kết hôn với anh chứ?" Anh hỏi.

Cuộc trò chuyện trở lại chủ đề lúc đầu. Lời đề nghị cầu hôn. Lần này Siana không cảm thấy muốn từ chối anh. Có lẽ vì cô thấy mình có một tương lai với anh. Có lẽ cô không còn cảm thấy mình không xứng đáng với điều này, xứng đáng với anh.

“Alan, em rõ ràng đã cho anh một cơ hội rồi đấy nhé” Cô nói “Sau này anh không thể hối hận vì đã lấy em đâu.”

"Vậy đó có phải là ‘đồng ý’ không?" Anh mỉm cười nói.

“Em đồng ý” Cô nói rồi bật khóc. “Em đã cho anh một cơ hội. Em đã sẵn sàng bỏ lại tất cả và rời đi. Sau này anh có hối hận cũng không thể trách em được đâu đấy”.

“Anh thề rằng anh sẽ không bao giờ làm điều đó” Anh nói tiếp “Anh yêu em.”

Siana lấy tay áo lau nước mắt. Alan ngăn cô lại và lau nước mắt trên mặt cô. Anh ôm cô. "Tại sao em lại khóc?" Anh hỏi.

“Vì anh đó, đồ ngốc” Cô thổn thức “Anh thật không biết điểm dừng. Anh chấp nhận em vì em là chính em”.

Anh ôm chặt cô vào lòng. Một tay ôm cô vào ngực, tay kia vuốt tóc cô. Một lúc sau Siana mới bình tĩnh lại.

"Em ổn chứ?" Sau một lúc, Alan hỏi.

“Ừ” cô nói.

Siana chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể cảm nhận được nhiều thứ cùng một lúc như thế. Trái tim cô đập như búa nện và đôi mắt của cô thì sưng lên. Nhưng thật tốt khi để mọi thứ tuôn hết ra ngoài, cô nghĩ. Cô cảm thấy vòng tay của Alan ôm lấy mình, mạnh mẽ và chắc chắn, nhưng dịu dàng. Cô cảm thấy thật an toàn. Chỉ vài ngày trước, mình đã không có nơi nào để đi. Có cảm giác như mọi thứ đã được rũ bỏ chỉ qua một đêm. Mối quan hệ của họ đã phát triển thành một điều gì đó đáng tin cậy và an tâm. Được ở trong vòng tay của anh khiến cô hạnh phúc.

"Em có đói không?" Giọng nói của Alan phát ra từ trên đầu cô.

"Ừm?" Siana nói. Ngay khi cô định chối thì bụng cô đã réo lên. "Em cảm thấy hơi đói."

"Anh sẽ gọi người hầu mang cho em một ít bánh mì và súp." Anh nói.

"Còn anh thì sao?" Cô hỏi lại "Anh không định ăn à?"

"Anh đã ăn trong khi em đang còn ngủ."

“À, em hiểu rồi” Cô nói.

Alan đưa tay vuốt ve má cô. “Sau khi em ăn no rồi” Anh nói tiế[ “Và lúc các luật sư đến đây thì chúng ta sẽ ký vào giấy tờ. Sau đó, chúng ta có thể đi thăm mộ cha mẹ của em. "

"Mộ của cha mẹ em?" Cô hỏi lại.

“Chỉ để chào hỏi họ thôi” Anh nói “Và hãy cho họ biết về đám cưới của chúng ta nhé.”

"Còn bố mẹ của anh thì sao?"

“Anh đã đến thăm mộ của họ ngày hôm qua. Không sao đâu."

Siana cau có. "Không" Cô nói tiếp "Chúng ta cần phải đi cùng nhau tới đó một lần nữa."

“Được rồi” anh nói với một nụ cười nhẹ nhàng. "Hôm nay?"

“Đúng rồi” cô nói.

"Em có chắc không?" Anh hỏi ;aki.

"Tất nhiên!" Cô đáp “Chúng ta sẽ cùng viếng mộ họ. Dù sao thì nơi đó cũng không xa đến thế”.

Siana nhớ lại những lần cô đi theo Alan khi anh đến viếng mộ cha mẹ anh. Mộ của mẹ cô cũng ở trong cùng một nghĩa trang. Giờ đây, cha cô cũng sẽ ở đó, đồng hành với mẹ cô.

“Hừm” Anh nói “Anh định đặt một số món quà ở mộ của cha mẹ em và đưa em đến một nơi nào đó xinh đẹp để dùng bữa tối.”

"Cái gì cơ?" Cô nói “Chúng ta có thể ăn ở nhà mà. Và quà gì chứ? Quà cưới sao?"

“Tất nhiên” Anh đáp lại “Nếu bố mẹ anh còn sống, họ sẽ trao đổi sính lễ với bố mẹ em. Bây giờ họ không còn nữa, anh sẽ làm thay điều đó. "

“Anh thực sự không cần phải làm như vậy đâu” Siana nói “Anh đã phải trả tất cả các khoản nợ của em…”

“Chà, anh muốn thế” Alan cười đáp “Đây là lần đầu tiên anh kết hôn, anh muốn làm cho phải phép. Nào, vì chúng ta còn rất ít thời gian nên hãy ký vào đống giấy tờ này trước. Sau đó chúng ta có thể chuẩn bị cho hôn lễ một cách tươm tất ”.

"Một lễ cưới sao?" Cô vặn hỏi lại.

“Đúng vậy” Anh nói “Em có thể mời bạn bè của em đến. Mời bất cứ ai em thích.”

“Yulia là người bạn duy nhất của em” Cô nói. Có rất nhiều người mà cô nghĩ mình có thể mời. Những người phụ nữ đã chế nhạo cô vì chưa kết hôn, những người trước đây đã giả vờ như là ‘bạn bè’ của cô. Nhưng cô không muốn gọi họ đến. Cô muốn buổi lễ có đầy những người cô quan tâm và những người quan tâm đến cô. Vả lại mấy kẻ đó sẽ hỏi quá nhiều câu hỏi thừa thãi. Làm thế nào mà cô có thể gặp được Alan thế, anh ấy có bao nhiêu của cải, bố mẹ anh ấy thì sao, v.v ... Cô sẽ cảm thấy rất dễ chịu nếu không bị quấy rầy. Chỉ có Yulia, cô nghĩ, mình sẽ chỉ mời chị ấy thôi. Chị ấy là người duy nhất thành thật chúc phúc cho mình.

Cô quyết định viết cho Yulia một bức thư. Cô dính một ít súp trên khóe miệng khi bản thân đang lơ đãng khi nhúng bánh mì vào súp và thưởng thức nó. Cô định lau đi thì Alan đưa tay ra và ngăn lại.

“Nào” Anh nói “Để anh lau cho em.” Anh dùng ngón trỏ lau đi. Cô định nói lời cảm ơn anh thì chợt anh liếm súp trên ngón trỏ và biểu thị “Ngon quá!" Anh cười nhăn nhở với cô. Cô đỏ mặt. Anh ấy thật khác biệt, cô nghĩ. Hồi nhỏ anh vô tâm như vậy, giờ thì anh lại khiến tim em đập rộn ràng. Nhưng Siana thích nó, cái cách anh ấy thể hiện.

Cô cũng nhớ Alan trẻ tuổi lãnh đạm, thô lỗ. Điều gì đã xảy ra nơi chiến trường đã thay đổi anh nhiều như vậy? Cô ăn xong bánh mì và súp sau đó lau miệng bằng khăn ăn trước khi Alan lại lôi cô ra làm trò cười. Cô thay trang phục đi gặp luật sư. Chắc chắn rằng cô không thể gặp họ trong bộ váy ngủ được!

* * *

Luật sư đến không lâu sau khi họ đã thay trang phục và chuẩn bị sẵn sàng. Siana và Alan đã ở sẵn trong phòng khách để chào đón cô ấy.

“Xin chào,” vị luật sư nói, “Tôi là Veridina Hura. Các vị có thể gọi tôi là Veridina.”

“Rất hân hạnh, Veridina,” Alan nói.

Luật sư trông rất nghiêm nghị và học thức. Cô ấy đeo kính và mặc một bộ vest lịch sự. Cô ấy toát ra vẻ vô cùng chuyên nghiệp. Một người đã hoàn thành những công việc một cách hoàn hảo.

Veridina ngồi xuống bàn và lục lọi cái túi để lấy ra một số văn thư. Cô tiến hành giải thích các điều khoản của hợp đồng. Siana và Alan ký tên của mình ở cuối mỗi tài liệu. Khi bản cuối cùng được ký, Veridina tập hợp các tài liệu lại với nhau, kiểm tra từng thứ một.

“Mọi thứ dường như đã ổn rồi đó,” cuối cùng cô ấy nói, “Cuộc hôn nhân của hai vị sẽ được chứng thực thông qua việc này. Dưới con mắt của luật pháp, hai người đã là vợ chồng từ ngày này trở đi. Quý cô Siana… Nợ của Bá tước phu nhân Legarde cũng sẽ được chuyển cho Ngài Legarde. Mỗi người trong số các vị có thể giữ bản sao giấy tờ của riêng mình."

Bá tước phu nhân Legarde…. Danh xưng cảm thấy thật xa lạ. Siana lặp đi lặp lại điều đó với bản thân để cố gắng làm quen với nó. Điều đó khiến nó không kém phần kỳ quái. Siana nhìn xuống bàn tay của mình, sau đó là cái bàn. Có một bản tài liệu khác. “Cái đó…,” cô nói.

“Ồ, đó là bản sao của tôi,” Veridina cười nói, “Tôi sẽ giữ một bản để làm hồ sơ.”

Veridina cất tài liệu lại vào túi và đứng dậy rời đi. Siana nhớ rằng cô đã có vài kinh nghiệm tương tự về việc công chứng giấy tờ cũng tương tự như thế khi cô bán biệt thự của mình.

"Đợi đã!" cô gọi Veridina, "Tôi có một ít tiền có thể sử dụng được để trả một phần khoản nợ."

"Tiền?" Alan hỏi.

"Hơn 10.000 đồng vàng một chút."

“Em không có nhiều tiền như vậy,” anh nói, “Em đã làm gì chứ?”

"Em đã bán biệt thự của mình."

"Gì cơ?!" Alan sửng sốt hỏi. Anh biết căn biệt thự đó là tất cả những gì cô thừa hưởng từ cha mình.

“Em phải làm điều đó,” cô vội vàng đáp, “Em không có tiền để trả nợ! Em nghĩ nó sẽ giúp em có thêm chút thời gian để trả nốt phần còn lại. Nhưng…"

"Nhưng cái gì?" Alan hỏi.

“Em đã cầu hắn ta thêm chút thời gian nữa nhưng hắn ta nói rằng khoản nợ sẽ chỉ tăng lên trong thời gian hắn ta cho thêm em, vì nên hắn ta nói tốt hơn là em nên kết hôn với hắn ta ngay lập tức…”

"Tên cặn bã đó đã nói điều đó với em sao?" Alan hỏi. Lúc này anh trông thực sự tức giận.

“Ừ,” cô nói. "Đừng tức giận."

“Em nghĩ rằng anh sẽ không tức giận với một kẻ nói chuyện với em như vậy được sao? Thực đó à, tên khốn đó…, ”anh nổi cơn thịnh nộ và liếc nhìn cái đầu đang cúi thấp của Siana. Anh hít một hơi thật sâu. "Anh không giận em, Siana."

“Em biết,” cô nói.

"Anh có làm em sợ không?"

Siana do dự. “Em chẳng sợ gì cả,” cô nói và cười toe toét với anh. Anh cười đáp lại. Nhưng điều đó khiến cô hơi lo lắng. Trước đây cô chưa bao giờ thấy Alan tức giận như vậy.


 

Bạn đang đọc:Người bạn thơ ấu nguy hiểm của tôiChương 22
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.