Bạn đang đọc:Người bạn thơ ấu nguy hiểm của tôiChương 23

Nhưng Alan không giận Siana hay chính anh. Sự tức giận của anh duy nhất hướng đến Tử tước North bởi hắn ta đã cố lợi dụng một người phụ nữ có hoàn cảnh khó khăn. Hắn thực sự là một tên rất thấp hèn và đáng ghê tởm.

Đối với Siana, anh thay cô tức giận khiến cô thật cảm động. Điều đó phần nào đảm bảo với cô rằng anh quan tâm đến cô rất nhiều. Và nó khiến cô cảm thấy ấm áp trong lòng bởi có một người quan tâm đến cô nhiều đến thế ngoài cha mẹ cô, những người đã mất. Cô đã cảm thấy quá đơn độc sau cái chết của cha cô và tất cả những thứ ngớ ngẩn liên quan đến khoản nợ. Lần đầu tiên kể từ đó, cô có một chút hy vọng. Có lẽ cô có thể tạo ra một cuộc sống cho riêng mình cùng với Alan. Thậm chí là một cuộc sống hạnh phúc.

Alan hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. “Em nên giữ lấy số tiền đó,” anh nói.

"Gì cơ?" Siana nói, “Nhưng sẽ tốt hơn nếu dùng nó để trả nợ. Đó là những gì nó đúng ra phải làm. Nó sẽ giúp mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.”

“Đó là tài sản thừa kế của em,” anh nói, “Nợ của em bây giờ là của anh. Anh sẽ trả nó. Em không cần phải lo lắng bất kỳ điều gì về nó. Em nên giữ lại khoản tiền đó. Hãy làm điều gì em luôn muốn làm bằng khoản tiền ấy. "

Tài sản thừa kế… Đúng là Siana không có gì ngoài ngôi biệt thự từ cha cô để lại. Và cô đã bán nó, vì vậy số tiền này là tất cả những gì cô còn lại trong tài sản thừa kế được cho của mình. Cô băn khoăn không biết giữ lại nó có ổn không.

"Anh chắc chứ?" Siana hỏi.

“Tất nhiên,” Alan nói.

“Em… ừm… cảm ơn,” cô ấy nói.

Alan cười ấm áp. “Không cần,” anh nói, “Bây giờ chúng ta hãy đi gặp bố mẹ của em. Em đã sẵn sàng rồi chứ?"

“Vâng,” Siana nói, khi cô đứng dậy chấp nhận bàn tay anh đưa ra.

* * *

Một chiếc xe ngựa đã đợi sẵn ở lối vào của dinh thự. Alan dìu cô vào xe ngựa. Siana lúng túng ngồi trong đó. Tất cả điều này đều quá mới mẻ đối với cô. Đệm rất mềm và mịn. Các tấm chắn trong xe ngựa trông rất cổ xưa. Tất cả mọi thứ, từ cỗ xe, đến đệm, thậm chí cả những con ngựa đều trông đắt tiền. Thật khác với con mà Siana thường đi.

"Em có thích nó không?" Alan hỏi.

“Vâng,” Siana nói, “Nó rất tuyệt.”

Alan nói: “Nó là của em”, “Vậy nên em có thể dùng nó đi đến bất cứ đâu mà em muốn”.

"Gì cơ?!" Siana nói, "Em không thể ... nó là của anh cơ mà."

Alan cười khúc khích. "Tất cả những gì là của anh bây giờ là của em cả, Sia."

Siana muốn phản đối, anh đã làm quá nhiều thứ cho cô rồi. Cô muốn phản bác rằng cô không bao giờ có thể nhận quá nhiều thứ trong khi cô chẳng có gì để cho anh. Nhưng anh lại nằm trên ghế xe ngựa, tựa đầu vào lòng cô. Chỉ riêng sự kinh ngạc thôi đã kéo mọi suy nghĩ khác ra khỏi tâm trí cô.

“Hừm,” anh nói, “Cảm giác thật tuyệt.”

Siana ngồi cứng đờ, không biết phải làm gì. Cô nhìn mái tóc vàng của anh xõa trên đùi cô. “Chà, đừng có mà dần quen với điều đó,” cô nói, “Anh sẽ làm gì nếu xe ngựa đi qua một con đường gập ghềnh và nó xóc dữ dội?”

"Anh thì không thấy phiền đâu."

Siana mỉm cười và nhìn vào khuôn mặt anh. Lúc đó trông anh thật thanh thản. Cô nhìn những đường nét sắc sảo, chiếc mũi, đôi lông mày dài của anh. Anh trông khác xa một người lính đã phải vất vả và khổ sở nơi chiến trường. Anh trông giống như một doanh nhân quý tộc quyền quý.

Nhưng Siana biết nhiều hơn thế. Nghĩ đến những vết sẹo của anh khiến lòng cô đau nhói. 5 năm trên chiến trường. Siana cảm thấy có lỗi với anh. Cô buồn về những nghịch cảnh và đau khổ mà anh đã trải qua.

Không giống như cô, Alan đã dành mỗi ngày để nhớ về cô để quên đi nỗi đau đớn của mình. Mặc dù không phải chính cô đã mang anh ra chiến trường nên thực sự cô không cần phải cảm thấy có lỗi, thế nhưng cô vẫn cảm thấy tệ hại vì anh đã trải qua quá nhiều mà anh vẫn nhớ đến cô một cách trìu mến.

“Trên chiến trường, nơi không ai biết khi nào nó sẽ kết thúc, hoặc khi nào ai đó sẽ ra đi… Anh chỉ sống để gặp lại em,” anh đã nói với cô thế đấy, “Khi anh nhìn thấy em trong giấc mơ, đó là duy nhất anh có được sự nhẹ nhõm khỏi nỗi đau của mình."

Siana, người đang ngập tràn trong nỗi buồn, nghĩ về những gì Alan đã trải qua, đưa tay vuốt tóc anh. Trái ngược với vẻ ngoài của nó, cảm giác mềm mại và bồng bềnh, mái tóc của anh chạm vào lại vô cùng thô ráp, điều này khiến Siana ngạc nhiên. Cảm giác tương tự khi cô nhìn thấy cơ thể đầy sẹo của anh, nó đối lập với khuôn mặt mịn màng và như tạc của anh. Bản chất của chúng thật đối lập.

Khi Siana vuốt ve mái tóc của mình một cách âu yếm. Alan mỉm cười ấm áp, như thể được xoa dịu bởi những cái chạm của cô. Alan đang nằm nghiêng, đột ngột quay lại và nhìn lên cô. Mắt họ va vào nhau.

"Tại sao đột nhiên anh lại nhìn về hướng này?" Siana bối rối hỏi.

Alan nói: “Anh muốn hỏi em một điều.”

"Gì thế?" Siana hỏi.

Alan nói: “Về những con thỏ,“Em đã nghe nó từ ai? ”

"Hả?"

“Em thậm chí còn không biết thứ gì chảy ra khỏi em ngày hôm qua,", Alan nói “Có vẻ như em không có bất kỳ kinh nghiệm hay kiến ​​thức nào về vấn đề này. Hơn thế nữa, không đời nào một người thậm chí không có nổi một tí kinh nghiệm nào lại có thể đưa ra các tiêu chí như vậy".

Siana đỏ mặt. Anh đã đúng. Nhưng cô không thể nói với anh. Nó quá xấu hổ. Cô không có kinh nghiệm về những thứ đó và cô thực sự không biết bất cứ điều gì về nó. Mọi thứ cô biết đều mơ hồ, cô nghe về nó từ Yulia. Hơn nữa, cô nói những điều đó chỉ mong anh sẽ để cô yên.

"Người đó là ai? Người đã nói với em về thỏ ấy,” anh hỏi lại.

“Em chỉ nghe thấy nó từ nơi nào đó thôi,” cô nói.

"Từ đâu cơ?"

"Không phải từ một người nào đó cụ thể, chỉ là tình cờ nghe thấy đâu đó trên đường phố."

Siana không muốn nói với anh rằng cô đã nghe thấy điều đó từ Yulia. Cô không muốn hủy hoại danh tiếng của cô ấy (Yulia). Cô không biết Alan sẽ nghĩ gì về cô hay bạn của cô. Điều này đã đủ xấu hổ.

"Trên đường ấy à?" Alan nói, lông mày nhướng lên. "Mọi người chỉ vô tình trò chuyện kiểu đó một cách tự nhiên trên đường phố thế sao?"

“Tất nhiên rồi,” Siana nói, “Mọi người nói về đủ thứ. Yulia và em - ”cô chợt nhận ra và im bặt.

Alan cười khúc khích. “Hừm, anh hiểu rồi,” anh nói, “Người đó là Yulia, phải không? Cô ấy nói với em tất cả về thỏ và những thứ khác. " Alan lúc này đang cười. Siana đỏ bừng mặt. Em ấy thật đáng yêu, Alan nghĩ.

“Em không nghĩ rằng anh biết về chị ấy,” Siana nói.

"Anh biết tất cả mọi thứ về em. Ngoài ra, em cũng đã tự thừa nhận điều đó. Rằng em và Yulia nói về những điều này."

Siana cảm thấy xấu hổ. Cô không nói nên lời. Cô vắt óc suy nghĩ để tự biện hộ cho mình, nhưng không nghĩ ra điều gì cả. Em nên cẩn thận hơn. Xin lỗi chị nhé, Yulia.

"Yulia là người tóc đỏ, phải không?" Alan hỏi: "Người bạn thân nhất của em ấy."

“Em nghĩ rằng anh sẽ không nhớ ra chị ấy,” Siana nói, đầy ngạc nhiên.

"Anh có nhớ đấy. Tuy nhiên, anh không thể nhớ chi tiết, ”Alan nói.

“Nhưng em đã kể với anh một lần trước đây, rất lâu trước đây ấy, về chị Yulia,” Siana nói, “Và anh nói rằng anh không nhớ chị ấy là ai.”

“Anh nhớ là em đã bảo với anh rằng cần quan tâm đến mọi người nhiều hơn. Và em cũng nói rằng anh đã gặp cô ấy một vài lần trước đây, ”Alan nói,“ Vì cô ấy rất có ý nghĩa với em nên anh đã cố gắng làm quen với bạn bè của em đó mà.”

"Có thật không?" Siana hỏi. Alan gật đầu. “Chà, cảm ơn anh nhiều lắm,” cô nói, cảm thấy thực sự ngạc nhiên và biết ơn.

Alan bình tĩnh và điềm đạm. Mặt khác, Siana không nhớ về những khoảng thời gian cũ với anh nhiều như vậy. Cô kinh ngạc vô cùng khi biết anh nhớ về những ngày còn nhỏ với cô như thế nào và cách anh coi mọi thứ một cách nghiêm túc, nỗ lực dù là nhỏ nhất để làm cho cô thoải mái. Siana cũng quyết tâm xem xét mối quan hệ của họ một cách nghiêm túc. Điều ít nhất cô có thể làm là cố gắng giống thế.

* * *

Nghĩa trang vẫn giống như lần trước Siana đến thăm. Siana đã tìm thấy mộ của cha mình. Đây là lần thứ hai cô đến nghĩa trang này để thăm cha kể từ khi ông qua đời. Có một ngôi mộ khác gần mộ của cha cô, mộ của mẹ. Siana nhớ đã đến thăm mộ của mẹ cô. Cô thường đến đây với cha khi ông còn sống. Bây giờ cả hai đều nằm trước mặt cô. Rời xa khỏi cô.

"Mẹ. Cha,” cô nói với họ,“ Con ở đây. Với Alan. ” Giọng Siana run lên. Cô biết bây giờ cô là một đứa trẻ mồ côi. Thực sự đơn độc, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Cô cắn chặt môi, tìm kiếm từ để nói và cố gắng để không khóc.

Alan ngồi xuống và đặt một bông hoa trên mộ của họ. “Đã quá lâu rồi, thưa Ngài,” anh nói, hướng tới cha của Siana. "Và thưa phu nhân."

Siana quan sát anh và cảm động trước sự lịch thiệp của anh. Cô biết ơn anh đã thay cô nói lên điều ấy. Nếu không thì cô có thể đã bật khóc.

“Lẽ ra con nên đến sớm hơn,” Alan nói, “Nhưng tình hình rất khẩn cấp, và bọn con phải giải quyết nó trước.Con thực sự xin lỗi vì sự chậm trễ này.” Siana giờ đã bình tĩnh lại, ngồi xuống bên cạnh Alan, trước mộ cha mẹ cô.

“Chúng con có chuyện muốn thưa." Alan nhìn Siana nói. Anh hít một hơi thật sâu. Siana có thể cảm nhận được rằng anh đang rất lo lắng. “Bây giờ bọn con đã kết hôn. Con đã ghi lời thề hôn ước của mình với Siana vào sáng nay”. Anh đưa một bàn tay ra và choàng qua vai cô, kéo cô lại gần. Cái chạm của anh nhẹ nhàng và vững chãi. Siana không ngần ngại trước anh như trước đây nữa. "Con có thể không đủ xứng đáng với con gái của ngài và cuộc hôn nhân cũng rất đột ngột."

Siana nhìn anh. Ý anh là gì khi anh nói anh không xứng cơ chứ? Cô rất ngạc nhiên. Cô cảm thấy mình là người duy nhất từng cảm thấy mình không xứng với anh. Có vẻ như Alan cũng đang cảm thấy bất an như vậy. Theo một cách nào đó, cả hai đều giống nhau. Ý nghĩ đó đã an ủi cô.

Alan nói: “Mặc dù chỉ là một thông báo ngắn ngủi như này và vô cùng đột ngột, con hứa rằng sẽ có một buổi lễ kết hôn,” Alan nói, “Con cũng hứa bằng tất cả sự chân thành của mình rằng con sẽ luôn giữ cho con gái của ngài sự hạnh phúc. Con sẽ đảm bảo rằng cô ấy không thiếu bất cứ thứ gì nên xin ngài đừng lo lắng”.

Khi anh nói những lời đó, Siana nhìn anh. Tim cô đập rộn ràng. Cô chưa bao giờ nhận được nhiều tình cảm từ bất kỳ ai khác ngoại trừ cha mẹ mình. Cô cảm thấy xúc động, ấm áp và hạnh phúc. Alan quay lại nhìn cô và mỉm cười.

“Em còn muốn nói gì nữa không?” anh hỏi.

“Em nghĩ anh đã nói tất cả những gì cần phải nói,” cô đáp nói với một nụ cười ấm áp.

Alan đề nghị: “Vậy thì chúng ta hãy nói lời tạm biệt họ."

Siana nhìn lại ngôi mộ của cha mẹ mình và hứa rằng cô sẽ đến thăm một lần nữa. Cô và Alan đi tới trước phần mộ của cha mẹ anh.


 

Bạn đang đọc:Người bạn thơ ấu nguy hiểm của tôiChương 23
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.