Bạn đang đọc:Người bạn thơ ấu nguy hiểm của tôiChương 25

Ngay sau khi Siana chìm sâu vào giấc ngủ, Alan lại lần nữa bắt đầu rên rỉ trong giấc mơ khiến cô giật mình tỉnh giấc. Lần này, trước khi Siana đánh thức anh thì mắt của Alan đã mở to nhìn cô. Trước cả lúc cô kịp nhận ra, anh đã ở trên người cô, ghìm chặt cô xuống giường khiến cô không thể nhúc nhích.

“Alan…,” cô lắp bắp. Khi tay anh vòng qua eo cô, anh lưỡng lự khi Siana rên rỉ vì đau. Đôi mắt vô hồn của anh chợt bừng tỉnh. Hàng loạt cảm xúc ồ ạt lướt qua họ. Đầu tiên là sự ngạc nhiên, sau đó là lấy lại nhận thức, và rồi đến xấu hổ, cuối cùng là cảm giác tội lỗi. Sự nặng nề bởi trọng lượng cơ thể anh trên người cô dần biến mất và cô có thể di chuyển lại. Cô xoa xoa cánh tay bị đè đau đớn dưới cơ thể anh.

“Anh xin lỗi,” Alan nói với giọng vô cùng xấu hổ.

Siana không biết phải nói gì bởi cô vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra. Alan liên tục siết chặt tay và xin lỗi cô. Cô nghiêng người và bật đèn ở đầu giường. Ánh sáng vàng dịu và ấm áp tràn ngập căn phòng, chiếu sáng khuôn mặt của Alan. Anh trông rối bời và khổ sở. Anh ướt đẫm mồ hôi và những giọt mồ hôi rơi từ trán xuống một bên mặt. Thân mình anh lấp lánh mồ hôi.

“Alan,” cô nhẹ nhàng nói, “Anh mơ thấy ác mộng sao?” Anh gật đầu.

"Anh đã mơ thấy điều gì thế?" cô hỏi một cách đầy thận trọng.

“Anh… không gì đâu,” anh nói.

“Cố gắng lên anh,” cô thúc giục, “Em ở đây để lắng nghe anh cơ mà. Có lẽ nó sẽ khiến anh cảm thấy thoải mái hơn một chút nào đó.”

Alan vẫn tỏ vẻ miễn cưỡng. Tình huống hiện tại khiến anh rối bời. Anh nghĩ rằng đó chỉ là một cơn ác mộng và rồi nó sẽ qua đi nhưng nó lại tái diễn lại và anh có thể làm Siana bị thương nặng. Anh đã bị nguyền rủa. Anh ngập ngừng cố gắng giải thích điều này với Siana, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp với những gì anh cảm thấy. Anh thậm chí không biết liệu cô có tin anh hay không.

Anh không chắc chắn rằng đây có phải là một lời nguyền hay không vì thế anh không kể với cô . Anh đã từng gặp ác mộng nhưng chuyện như thế này chưa từng xảy ra trước đó. Nhưng vẫn có khả năng ấy và điều đó khiến anh vừa lo lắng vừa lo lắng, sợ hãi.

Anh muốn phớt lờ nó như thể nó chỉ là một cơn ác mộng vô hại và giả vờ như nó chưa từng xảy ra. Anh cũng không muốn làm cô sợ hãi. Nhưng những hai lần, anh đã đánh thức cô. Anh thậm chí còn cố gắng giết cô. Vậy nên anh không thể mặc kệ và xem như nó vô hại. Anh đã đè cô xuống, ghim chặt cô và mơ hồ lục tìm khẩu súng lục của mình. Nếu anh thực sự tìm thấy khẩu súng trước khi anh lấy lại kiểm soát bản thân…. Anh không thể chịu đựng được khi nghĩ về điều đó.

Alan hoang mang. Nếu anh lại làm thế nữa? Thì điều gì sẽ xảy ra nếu khi đó anh không lấy lại chính mình vào đúng thời điểm kia chứ? Nên Siana xứng đáng biết sự thật. Anh quyết định nói với cô mọi chuyện.

“Anh…” anh run rẩy, “Anh mơ thấy mình đang ở trên chiến trường.” Anh dừng lại và hít thở sâu. “Anh nhìn thấy đồng đội của mình chết bên cạnh anh và anh cũng suýt chết. Anh nhìn thấy xác chết ở khắp mọi nơi… ”

Siana cảm thấy một cảm giác tràn ngập sự nặng nề. Cô thấy đồng cảm sâu sắc với những giấc mơ vỡ tan được kể ra từ môi anh. Dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng muốn an ủi anh. Và cách Alan nói đầy lưỡng lự như thể anh có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, đã làm tan nát trái tim cô. Cô ôm anh và anh vòng tay ôm cô.

Alan im lặng một lúc rồi ôm chặt lấy cô. “Anh đã nghĩ mình sẽ ổn thôi,” anh nói, giọng anh buồn bã não nề, “Anh đã nghĩ mọi chuyện sẽ qua đi sau khi chiến tranh kết thúc. Anh rất xin lỗi, Sia. Anh sẽ ngủ ở phòng khác. Anh sẽ đi ngay bây giờ." Anh buông tay khỏi cô và đứng dậy.

Nhưng trước khi anh bước khỏi đấy thì Siana đã nắm lấy tay áo anh. "Không được, anh tính đi đâu vậy?!" cô thốt lên. “Trông anh không ổn chút nào. Ở lại đây đi anh."

“Sia, em không thể ngủ nếu anh ở đây đâu,” anh thì thầm.

"Vô lý!" cô nói, “Tại sao lần nào anh cũng cứ tự ý quyết định rồi làm theo ý riêng của mình thế. Chỉ vì anh khiến em thức giấc rồi anh đứng dậy bỏ đi á? "

“Anh, không, đó không phải là ý của anh,” anh nói. Anh không có can đảm để nói với cô rằng anh có thể gây nguy hiểm cho cô. Rằng anh đã có thể sẽ cố giết cô. Nó rất kinh khủng, và anh không muốn cô sợ anh.

“Nhưng em đã thấy đó…,” anh cố gắng giải thích, “Những cơn ác mộng thật tồi tệ….” Giọng anh nhỏ dần.

Alan rất muốn được ở bên cô. Anh muốn cô kề cận cạnh anh và anh cũng muốn ở bên cô như thế. Alan cau mày. Siana nhìn anh đầy lo lắng. Cô cau mày lại.

“Anh vẫn luôn luôn đối xử với em rất tốt,” cô mở lời, “Anh luôn lắng nghe những vấn đề của em và giúp em giải quyết chúng. Và làm sao em có thể để cho anh một mình giải quyết những vấn đề của anh trong khi em vẫn luôn ở đây nhưng chẳng làm được gì cả. Em muốn giúp anh, không phải chỉ là đứng lên và bỏ đi như thế này. Dù chỉ một chút thôi, xin anh hãy tin tưởng em. ”

“Không phải vậy đâu, Sia.", Alan nói.

“Vậy hãy nói cho em biết điều đó là gì,” cô hỏi, “Điều gì đã khiến anh muốn đẩy em ra xa?”

Alan nhìn cô, không nói nên lời trước câu trả lời của cô. “Làm ơn đi mà, Alan,” cô nói, “Đừng chịu đựng một mình. Anh hãy tin em. Chúng ta đã kết hôn rồi. Vợ chồng thì phải đồng cam cộng khổ chứ.”

Đây là lần đầu tiên Alan nghe thấy từ hôn nhân từ cô. Đây là lần đầu tiên cô thừa nhận cuộc hôn nhân này với sự bằng lòng. "Tại sao anh biết tất cả mọi thứ về em nhưng em lại chẳng biết gì về anh cơ chứ?" cô hỏi, "Tại sao anh không chịu mở lòng với em cơ chứ?"

“Có lẽ đôi khi điều tốt nhất lại là không biết gì cả,” anh nói.

“Đó là do em quyết định,” cô nói, “Nếu chúng ta đã kết hôn và sẽ đồng hành với nhau, điều quan trọng là chúng ta cũng phải tin tưởng lẫn nhau. Anh không thể điều chỉnh mối quan hệ của chúng ta theo hướng có lợi cho anh được. Đừng quyết định mọi thứ một mình. Đừng chịu đựng một mình. Hãy để em giúp anh."

Alan không nói nên lời. Nhưng Siana không hề nản lòng. Bây giờ anh đã là chồng của cô và cô sẽ không để anh đến một căn phòng khác rồi tự mình gặm nhấm nỗi đau. Thứ gì động trời đến mức khiến cho ảnh không thể nói ra? Siana tự hỏi.

“Nếu anh không thể nói chuyện đó ngay lúc này,” cô nhẹ nhàng nói, “Hoặc nếu chuyện này quá khó, không sao cả. Anh không cần phải ép buộc chính mình để nói ra nhưng đừng đi.Đừng nói với em rằng anh sẽ chỉ đến một căn phòng khác và chịu đựng. Hãy cứ ngủ ở đây đi anh”

“Anh không thể,” anh nói.

"Tại sao cơ chứ?" cô hỏi, “Hãy nói cho em biết tại sao đi. Thuyết phục em đi. Ít nhất em cũng cần có một câu trả lời chứ.” Cô kiên nhẫn chờ đợi.

Alan im lặng. Anh tính nói gì đó nhưng lại thôi. Nhìn anh trông thật não nề.“Anh…,” anh ngập ngừng. 

Anh hắng giọng và hít thở sâu. “Anh sợ mình có thể làm tổn thương em,” cuối cùng anh nói.

"Anh không bao giờ làm tổn thương em được đâu, Alan," cô nói, "Em biết anh sẽ không bao giờ làm thế."

“Nhưng em đã thấy rồi đó,” Alan cự lại. Cuối cùng anh cũng phải đối mặt với nỗi sợ hãi khi phải nói ra điều mà anh muốn né tránh. “Em đã thấy cách anh đè em xuống rồi đó. Anh đã cố giết em. Nếu nó xảy ra lần nữa thì sao?” Giọng anh đứt quãng.

Mặc dù đúng là anh ấy đã đè cô xuống, cô nghĩ còn lâu mới có chuyện anh cố giết cô. “Anh không cố ý giết em, Alan.”

“Anh đã làm thế đấy…,” anh nói.

"Khi nào?" cô hỏi.

“Khi anh ghìm chặt em xuống, anh không phải là chính mình nữa,” anh nói, “Anh nghĩ anh đang kiếm khẩu súng lục của mình. Anh biết vì đây là thói quen hàng ngày của anh trong trường hợp bị kẻ thù tấn công bất ngờ. Anh đã nhận ra trạng thái đó." Anh dằn vặt. “Nếu khẩu súng lục ở trên thắt lưng của anh hoặc nếu em không gọi tên anh, anh sẽ ... giết em. Nếu anh lại làm thế thì sao?” Giọng anh run rẩy. Anh thở hổn hển. “Anh nghĩ mình bị nguyền rủa. Anh không hoàn toàn chắc chắn nhưng… nếu đó là một lời nguyền, nó sẽ lại lặp lại lần nữa.”

Alan cúi đầu. Anh không dám đối mặt với cô. Anh nhìn chằm chằm vào sàn nhà và chờ đợi câu trả lời của cô. Để cô thốt lên những lời lăng mạ hoặc đòi ly hôn. Anh sẽ làm bất cứ điều gì cô muốn. Anh không thể sống thiếu cô, nhưng anh sẽ không bao giờ ngăn cản cô. Anh không thể làm điều đó với cô. Cô có quyền được sống một cuộc sống bình thường với một người đàn ông bình thường. Cô có quyền được an toàn. Làm thế nào mà cô có thể sống chung với người đàn ông có thể giết cô bất cứ lúc nào trong trạng thái vô thức cơ chứ?

Alan nguyền rủa bản thân mình vì đã quá vội vàng. Anh ấy luôn tự mãn với suy nghĩ rằng, người có quyền lực như anh thì chả thể nào bị nguyền rủa được. Anh ta đã luôn luôn tạo áp lực Siana trong chuyện cưới hỏi, thay vì thật sự quan tâm đến cảm xúc của người con gái ấy. Cảm giác nhục nhã và tội lỗi nay trào dâng trong lòng anh khôn nguôi. Cô ấy có thể cũng đã có cùng suy nghĩ như vậy. Có lẽ cô ấy đã nghĩ rằng mọi chuyện có thể đã tốt hơn. Cô ấy có thể đã bỏ đi đến một nơi tốt hơn, hoặc cũng có thể cưới tên phó tử tước ấy. Nhưng bây giờ thì cô ấy có thật sự hối hận hay không khi ở lại nơi đây ?

"Thứ lời nguyền này chính xác là điều gì?" Siana hỏi, điều này khiến Alan thoát khỏi những suy nghĩ lo lắng. "Làm thế nào anh mắc phải nó?"

Alan sững sờ trong giây lát. “Anh… nếu anh làm bị thương người khác, anh sẽ dính phải lời nguyền,” anh giải thích, “Trên chiến trường, anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc giết người. Vì vậy, những người nắm giữ năng lực phải sám hối trong ba tháng sau khi trở về từ chiến trường để lời nguyền được gỡ bỏ ”.

“Vì là anh đã không hoàn thành ba tháng đó?” Siana hỏi.

“Đúng, anh… anh đã quá vội vàng,” anh nói, “Họ nói rằng những người nắm năng lực không bị nguyền rủa. Anh đã tin điều đó và tức tốc đến thủ đô ”.

Siana chăm chú lắng nghe. Sự lo lắng của Alan đã gặm nhấm trái tim anh. Anh vẫn không dám nhìn thẳng vào cô. Siana không biết làm thế nào để an ủi anh. Cô ước anh có thể nhìn cô. Cô cố gắng trấn tĩnh và nói một cách lý trí.

“Anh nói rằng anh đã trở lại làm chính anh khi em gọi tên anh nhỉ,” Siana nói, “Vậy thì chuyện đó được giải quyết rồi đấy.”

"Gì cơ?!" Alan thốt lên đầy choáng váng. Anh đã không mong đợi điều đó.

“Không có vũ khí trong phòng này,” cô tiếp tục, “Và dù sao thì anh cũng đã tỉnh dậy sau cơn ác mộng của mình. Em sẽ tát anh cho anh tỉnh táo nếu điều đó lại xảy ra một lần nữa. Vì vậy, đừng lo lắng. Vấn đề đã được giải quyết rồi!”

“Sia,” Alan nói, mặt anh cứng đờ. "Đây không phải là vấn đề có thể xem nhẹ đâu."

"Em biết điều đó!" Siana bực tức nói, “Nhưng em muốn tin rằng có nhiều cách khác để giải quyết vấn đề này ngoài việc tống anh ra khỏi phòng và nhốt anh lại. Em sẽ không làm điều đó đâu."

Alan bối rối trước lời nói của cô. Siana căng thẳng. “Alan,” cô nói, “Không phải là anh đã nghĩ…. Ôi trời, anh thực sự nghĩ rằng em sẽ ném anh ra ngoài á.”

"Nhưng em có quyền mà!" Alan nói, "Anh đã cố giết em."

“Ồ, đừng quá bi quan,” cô nói và mỉm cười, “Anh đã không giết em đúng không? Anh làm nhiều nhất là đè em xuống giường và ép chặt em. Em nghĩ em sẽ không chết vì điều đó, tên ngốc này.” Siana cố gắng làm tình hình trở nên lạc quan. Cô muốn Alan cảm thấy thoải mái. Nhưng cô biết rằng mọi thứ không ổn. Nếu có vũ khí, cô có thể đã chết ngay bây giờ. Anh có thể bóp cổ cô bằng đôi tay khổng lồ đó, và không ai có thể biết được điều gì sẽ hơn thế.

Tuy nhiên, Siana muốn chia sẻ gánh nặng và giúp đỡ anh. Nếu họ muốn cuộc hôn nhân này hòa hợp, họ sẽ phải nương tựa vào nhau. Bên cạnh đó, cô cảm thấy rằng mình cần phải chịu trách nhiệm với lời nguyền này. Cô cảm thấy đâu đó trong mình rằng đó một phần là lỗi của cô. Cô biết rằng lựa chọn ra đi và phục vụ trên chiến trường để trở thành một sĩ quan của Alan là của riêng anh. Không phải cô đã khiến anh đưa ra quyết định đó. Nhưng lý do đã thúc đẩy Alan, theo trực giác của riêng anh, đó chính là cô. Theo cách anh nghĩ thì anh làm điều đó để trở nên xứng đáng với cô. Vì nên cô cũng cảm thấy có một chút trách nhiệm.



 

Bạn đang đọc:Người bạn thơ ấu nguy hiểm của tôiChương 25
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.