Bạn đang đọc:Người bạn thơ ấu nguy hiểm của tôiChương 26

“Sia, em biết đó không phải là ý của anh mà,” Alan nói, “Đó là một lời nguyền đấy!”

"Rồi sao?" Siana hỏi, "Em sẽ không kết thúc mối quan hệ này với duy nhất cái lý do đó đâu."

“Điều gì sẽ xảy ra nếu nó gây nên nhiều căng thẳng cho mối quan hệ của chúng ta trong tương lai?”

“Sẽ không có gì có thể so sánh với những gì đã xảy ra đêm qua…” Siana nói, “Và em có thể lo liệu được nó.”

Cô hít một hơi thật sâu và nhìn Alan. Cô cẩn trọng nhìn anh và dứt khoát thốt lên: “Không có gì có thể khiến em thay đổi quyết định,” cô nói, “Đừng lo lắng quá nhiều về điều đó. Nhưng nếu anh rời khỏi căn phòng này, em cũng sẽ rời khỏi ngôi nhà này."

Giọng cô cất lên đầy mất kiên nhẫn, cô quay lại, nằm xuống và kéo chăn trùm lên đầu. Cô có thể cảm thấy tim mình đang đập rất mạnh. Cô tự hỏi liệu Alan có đứng dậy và rời đi không. Nếu anh làm vậy thì sao? Mình cũng sẽ rời khỏi đây luôn à? Mình chỉ nói ra câu đó một cách thiếu suy nghĩ và bây giờ mình không biết phải làm gì, nhưng mình đúng là có ý đó đấy. Cô nhắm chặt mắt và tự mắng mình vì đã mất bình tĩnh. Tay cô nắm chặt chăn khi nghe thấy tiếng Alan chuyển động quanh mình.

Cô nghĩ rằng anh đã rời đi, và trái tim cô như chùng xuống. Nhưng cô đột nhiên cảm thấy anh ở bên cạnh và vòng tay anh ôm lấy cô. Anh nhẹ nhàng kéo cô đến bên anh. “Anh xin lỗi,” anh nói, “Và cảm ơn em.”

Siana thở phào nhẹ nhõm. Giọng nói trầm thấp của anh xoa dịu cô. Cô quay lại nhìn anh. Cô rúc vào vòng tay anh. Cô cảm thấy Alan ngần ngại. Và thế là cô ôm anh chặt hơn, cố gắng trấn an anh. Siana chìm vào giấc ngủ không mộng mị.

Cô thức dậy vào buổi sáng và thấy Alan trên ghế sofa đọc tạp chí. "Em ngủ ngon chứ?" anh hỏi.

“Say như chết luôn ấy,” cô buồn ngủ lầm bầm.

Cô vẫn cảm thấy kỳ cục khi thức dậy và Alan là người đầu tiên cô nhìn thấy vào buổi sáng. Cô sẽ phải làm quen với điều đó thôi. Cô nhớ anh đã trằn trọc và trở mình rất nhiều trong đêm. Mình đã không bị đánh thức sau lần đó… Mình tự hỏi Alan đã ngủ lúc nào.

Cô liếc nhìn anh. Cô có nên hỏi không? Cô lắc lắc đầu. Hỏi thẳng chưa từng làm hại ai cả. "Anh đã ngủ ngon chứ?" cô hỏi, "Anh có mơ nhiều không?"

“Không,” Alan ngập ngừng nói, “Anh đã ngủ cả đêm.” Sự ngập ngừng của anh khiến cô đặt câu hỏi về tính xác thực của câu trả lời.

Cô định hỏi anh nhiều hơn thì anh lại nói thêm, “Chính vì em mà anh mới có thể ngủ được. Cảm ơn em rất nhiều, Sia.”

“Em hiểu rồi,” cô nói, “Thật nhẹ nhõm. Em rất mừng đấy." Cô nghĩ anh chỉ nói vậy để cô không lo lắng. Anh có thể đang nói dối. Có đúng là anh đã ngủ hay không đây?

“Em không thể ngủ ngon được vì anh,” Alan nói, “Anh xin lỗi.”

"Vô lý!" Siana nói, “Em thậm chí không bị đánh thức một lần nào sau lần đó. Em đã nghỉ ngơi rất tốt đó.” Cô gạt đi những lo lắng của anh nhưng những gì xảy ra đêm qua vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô. “Anh có thể làm tổn thương em,” anh đã nói thế với vẻ đau đớn. Cô có thể thấy anh cũng rất lo lắng nhưng cố gắng không thể hiện ra. Mình mừng vì anh ấy không gặp ác mộng sau lần đó.

Có lẽ nó sẽ không xảy ra nữa, Siana nghĩ. Ngay cả khi nó xảy ra, cô có thể đánh thức anh hoặc gọi tên anh. Dù sao thì không có vũ khí nào trong phòng cả. Cô nhìn Alan rồi quay lại nhìn vào tấm gương ở phía xa. Cô đang trùm chăn một nửa người. Mái tóc màu nâu nhạt của cô rối tung như tổ quạ trên đầu. Đôi mắt cô đỏ ngầu, có lẽ vì cô chưa được ngủ nhiều. Nhưng Siana chợt suy sụp. Có phải mình luôn trông thế này không hả trời? Xấu xí!

Nó làm cô xấu hổ khi nghĩ rằng Alan sẽ nhìn thấy cô đầu tiên - trông nhếch nhác kiểu này vào buổi sáng. Cô kéo chăn trùm lên mặt. Cô biết đó không phải là một vấn đề lớn để lo lắng, nhưng cô vẫn cảm thấy bất an. Cô chỉ nằm đó, trùm chăn kín mít, không muốn ra ngoài.

“Ngủ tiếp đi nếu em cảm thấy buồn ngủ", Alan nhẹ nhàng nói, “Chúng ta có thời gian cho đến buổi chiều để đi mua sắm."

Cô định nói rằng cô không trốn tránh vì cô bị bắt gặp trông lờ đờ buồn ngủ. Mua sắm? Cô từ bên dưới tấm chăn ló ra và nhìn anh. "Mua sắm á?" cô hỏi.

“Đúng rồi đấy,” Alan nói, “Để mua một ít quà. Chúng ta đã không thể đi ngày hôm qua. "

“Ồ,” cô nói. Cô đã quên mất về tất cả những thứ đó. Cô liếc nhìn đồng hồ trên tường. Sắp tới giờ ăn trưa rồi.

“Không sao đâu,” Alan nói, “Ngủ đi. Chút nữa anh sẽ đánh thức em.”

“Không,” Siana nói, “Em rất tỉnh táo. Thay vào đó thì em sẽ đi tắm. "

Siana lê bước vào phòng tắm. Cô tắm và lau khô tóc. Khi cô chuẩn bị xong thì đã đến giờ ăn trưa. Họ đã ăn một bữa trưa tuyệt vời và ra ngoài. Khi ra khỏi xe ngựa, cô thấy Alan và mình đang đứng trước một cửa hàng sang trọng với biển hiệu ‘Le Blanche’.

Đôi mắt cô mở to. Nơi này thật hoành tráng; giá cắt cổ. Cô nhớ một người bạn của mình muốn mua quà cưới từ cửa hàng này vì tất cả đều là hàng được quảng cáo rầm rồ trong vùng nhưng giá cả thì lại…

Ngay cả Yulia, người không quan tâm nhiều đến những thứ đó, cũng thấy cửa hàng này thật hấp dẫn. Nhưng cuối cùng chị đã quyết định đến các cửa hàng khác thay thế vì giá quá cao.

"Chúng ta sẽ mua những món quà ở đây sao?" Siana hỏi.

Alan gãi đầu. “Anh thực sự không biết nhiều lắm về cửa hàng xung quanh đây,” anh nói, “Quản gia của anh nói với anh rằng nơi đây là một cửa hàng khá nổi tiếng nên anh đã đưa chúng ta đến đây. Nếu em có gợi ý nơi nào khác thì chúng ta có thể đến đó, không có vấn đề gì hết á!”

“Không, em…” Siana nói, “Em cũng thực sự không biết nhiều cửa hàng đâu. Nhưng em nghe nói chỗ này rất đắt. Anh có chắc chắn muốn mua sắm ở đây không đấy?”

“Ồ, không sao đâu Siana. Đừng lo lắng về vấn đề tiền bạc," anh nói," Hãy chọn bất cứ thứ gì em thích. Điều đó hoàn toàn bình thường mà. "

Siana gật đầu một cách miễn cưỡng. Cô không muốn từ chối lòng tốt của anh, nhưng cô cũng không muốn cảm thấy như mình đang làm điều gì đó sai trái. Họ nhìn xung quanh để tìm các món đồ. Giá cả khiến cô phải quay cuồng. Bất cứ thứ gì cô thấy đẹp đều có giá cao đến mức cô cảm thấy tội lỗi vì muốn có nó và vậy nên cô đã chuyển hướng sang những món khác. Mọi thứ đều đắt đỏ đến mức khiến cô lo lắng.

Cô đã nghĩ rằng cô có thể chọn một cái gì đó đơn giản với hy vọng nó sẽ có mức giá có thể chấp nhận được, ấy thế mà nó nằm ngoài sức tưởng tượng của cô. Mọi thứ đều đẹp đẽ và mọi thứ cũng đều đắt tiền. Cô không thể chọn bất cứ thứ gì. Khoảnh khắc nhìn thấy giá cả thì cô đã cảm thấy nản lòng.

"Các vị không thấy bất cứ điều gì mà các vị thích sao?" chủ cửa hàng mỉm cười với đôi vợ chồng và hỏi.

“Ồ, không phải vậy đâu,” Siana nói, “Tôi dường như không thể chọn bất cứ thứ gì vì mọi thứ đều quá đẹp ấy mà.”

“Tất cả các khách hàng của chúng tôi đều đồng ý với ngài,” người chủ mỉm cười nói. “Ngài có thể thử vài thứ xem sao? Có lẽ nó sẽ giúp ngài đưa ra quyết định đấy."

"Tôi thực sự có thể sao?" Siana hỏi.

"Tất nhiên rồi!"

 “Đó là một ý tưởng tuyệt vời đấy," Alan nói, “Sia, thử đi em! ”

“Được rồi,” cô mỉm cười nói.

Siana đã trả lời chắc nịch thế, cơ mà tất cả những gì cô muốn làm là biến mất khỏi đó. Nhưng cô bắt buộc phải thử. Cô đã thử một vài thứ, một vài món đồ trang sức. Cuối cùng cô chọn một phụ kiện đơn giản nhưng không kém phần thanh lịch. Ngay cả thế thì giá cũng chẳng hề rẻ chút nào. Nó gần như là cả một gánh nặng khi đi xung quanh với mấy món đồ trang sức đắt tiền kiểu như vậy.

"Em có muốn thêm cái gì khác nữa không?" Alan hỏi.

"Gì cơ? Em…,” Siana lắp bắp.

“Không phải em sẽ cần rất nhiều thứ phụ kiện khi mà đi dự tiệc hay sao?” Alan nói, “Cứ tiếp tục và chọn bất cứ thứ gì mà em thích nhé. Nếu không thì sau đó anh có thể mua cho em một ít, nhưng anh không biết liệu em có thích mấy thứ anh chọn hay không nữa.” Alan mỉm cười.

Siana có thể cảm nhận được ánh nhìn của mọi người hướng về phía mình, đặc biệt là nhân viên cửa hàng. Cô muốn tan biến ngay lập tức. Mình có thực sự cần tất cả mấy thứ này không trời? Ý muốn từ chối lời đề nghị của anh trở nên mãnh liệt hơn thâm tâm cô. Nhưng lời nói của anh khiến cô chần chừ. Các bá tước và bá tước phu nhân mong đợi sẽ được tham dự các bữa tiệc hoàng gia và các bữa tiệc giữa các quý tộc. Cô mơ hồ nhớ ra Yulia vẫn hay than vãn về vẻ ngoài và địa vị trong xã hội rộng lớn này.

Bởi lẽ Alan là một bá tước và cô bây giờ là một bá tước phu nhân, nên có lẽ đó là cuộc sống của cô phải như thế. Cô không biết gì tiệc tùng và tiệc tùng sẽ diễn ra như thế nào. Nhưng cô phải làm phần việc của mình vậy nên cô quyết định chọn thêm một số phụ kiện. Nhưng Siana không biết phải chọn cái gì. Nếu không có váy, làm sao cô biết nên mua phụ kiện nào hoặc chúng có phù hợp với trang phục của mình hay không đây.

Mọi thứ sẽ thật lãng phí. “Không sao đâu,” cô nói, “Có thể để sau cũng được. Em sẽ xem xem mình có những bộ váy nào và rồi sẽ quyết định mua phụ kiện phù hợp.”

“Hừm,” Alan nói, “Được rồi. Chúng ta có thể đến đây một lần nữa và mua một số bộ váy cho cho em. Tuy nhiên, em hãy chọn thêm một cái nữa đi.”

Anh sẽ chẳng bao giờ nhượng bộ cả. Cảm thấy chịu thua, Siana lấy thêm hai món trang sức. Cô cảm thấy rất khó chịu khi phải tiêu quá nhiều tiền vào một thứ mà cô không cần đến. Những thứ này không thực sự quá cần thiết với cô. Nhưng Alan trông thực sự mê mẩn. Anh yêu cầu người bán hàng cho hai người xem những chiếc nhẫn mà họ có.

“Em nghĩ chúng ta đã xong rồi chứ,” Siana nói với đôi mắt mở to.

“Cái này dành cho chúng ta,” anh nói, “Anh thậm chí còn không trao nhẫn cho em vào cái ngày anh cầu hôn nữa chứ. Anh biết điều này có lẽ hơi muộn, nhưng anh muốn làm điều này một cách phải phép.”

Nhân viên cửa hàng cho họ xem từng hàng, từng hàng bán nhẫn. Mọi thứ trông thật đẹp và lộng lẫy đến nỗi chính chúng đã thắp sáng cả căn phòng. Mắt của Siana bị thu hút bởi một chiếc nhẫn đính một loại đá khác lạ ở giữa.

"Tại sao nó trông thật khác biệt với những cái còn lại thế?" Siana hỏi.

“Bởi đó là một viên đá sinh mệnh, thưa quý phu nhân,” nhân viên bán hàng nói.

"Một viên đá sinh mệnh?"

“Vâng,” nhân viên bán hàng nói, “Mỗi tháng đều có những viên đá khác nhau tượng trưng cho nó. Vậy nên những người sinh vào một tháng nhất định sẽ có cung sinh của riêng mình. Hiện tại, chúng tôi có kim cương và hồng ngọc được sử dụng như mẫu trưng bày. Nhưng nếu ngài biết tháng sinh của mình, chúng tôi chắc chắn có thể tùy chỉnh thiết kế với đá sinh mệnh tương ứng của ngài.”

Siana nghiên cứu chiếc nhẫn. Thiết kế của nó trông không quá xa hoa. Thay vào đó thì nó trông đơn giản nhưng thanh lịch với một viên đá đính ở giữa. Nó trông rất đẹp. "Alan?" cô gọi, "Cái này thì sao hở anh?"

"Em thích nó chứ?" anh hỏi.

“Vâng,” Siana nói, “Tôi thực sự thích ý tưởng rằng nó có thể tùy chỉnh cho phù hợp. Chúng ta có thể đặt viên đá sinh mệnh của anh vào chiếc nhẫn của em, và viên đá sinh mệnh của em vào nhẫn của anh.”

Góc chú thích của mẹ trans: Birthstone – đá phong thủy. Loại đá tượng trưng cho mỗi người đối chiếu với tháng sinh, cung mệnh đó. Mấy bà cũng có thể tìm mua ở mấy shop đá quý, đôi khi cũng không có đắt lắm đâu. Tuy nhiên vì để cho nó mượt mà, đẹp đẽ, hợp lý và cũng là để nghe "ảo cmn diệu" hơn thì mình xin phép dịch là Đá sinh mệnh. Mong mọi người sẽ đón nhận.



 

Bạn đang đọc:Người bạn thơ ấu nguy hiểm của tôiChương 26
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.