Bạn đang đọc:Người bạn thơ ấu nguy hiểm của tôiChương 27

"Điều đó sẽ rất tuyệt!" Alan nói. "Có thể làm nó được chứ?" anh hỏi nhân viên bán hàng.

“Tất nhiên thưa ngài,” nhân viên bán hàng nói, “Tuy nhiên, nó sẽ mất chút thời gian. Tôi có thể giao chúng cho ngài vào sáng sớm ngày mai. Ngài thấy ổn chứ?”

“Vậy thì thật hoàn hảo.", Alan nói. Họ đặt hàng rồi để lại địa chỉ và rời khỏi cửa hàng. Siana quay sang Alan.

"Giờ chúng ta sẽ đi đâu đây?" cô hỏi.

"Có lẽ một vài cửa hàng quần áo?"

"Tại sao cơ?"

“Sẽ tuyệt lắm khi chúng ta mua quần áo cùng nhau mà," Alan nói. “Anh đặc biệt muốn có một bộ quần áo vào hôm nay. Anh có rất ít quần áo. Bởi anh chẳng có thời gian để mua sắm quần áo sau khi trở về từ chiến trường. "

“Em hiểu rồi,” Siana nói. Cô nhớ anh luôn mặc những bộ quần áo trang trọng hay đồng phục. “Vậy thì có lẽ chúng ta -” Cô nhận thấy Alan đang nhìn xuống tay mình. "Có chuyện gì sao anh?" cô hỏi.

"Anh có thể nắm tay em được không?" anh hỏi.

Đó là một câu hỏi đầy bất ngờ. Họ đã ở luôn ở bên nhau. Họ ôm ấp nhau lúc ngủ. Vậy nên câu hỏi quá đơn giản và lạc quẻ khiến Siana bối rối.

“Hôm qua chúng ta thậm chí còn ngủ rất gần nhau,” cô hỏi với một nụ cười nhếch mép, “Và giờ anh hỏi em có thể nắm tay em được không cơ á?”

“Anh không biết nữa,” anh nói, “Anh chỉ muốn xin phép em trước thôi.” Alan mỉm cười.

Anh cười nhưng vành tai đỏ bừng. Anh ấy đã thực sự đỏ mặt cơ đó! Đôi khi Siana thấy anh thật đáng yêu. Cô tự hỏi liệu đây có phải chính là người luôn trêu chọc cô mỗi khi anh có cơ hội hay không nữa. Anh đứng đó cười ngượng nghịu và đỏ bừng cả mặt.

Siana cố gắng không cười. Cô nắm lấy tay anh. “Vậy thì,” cô ấy nói, “Em cho phép anh đó.”

“Cảm ơn em,” anh nói rồi nắm lấy tay cô. Cô cười khúc khích. Anh nhướng mày. Những ngón tay của họ đan vào nhau và họ cùng nhau bước về phía trước. Nhìn bàn tay họ đan vào nhau khiến lòng cô xao xuyến.

* * *

Họ đã làm nhiều hơn là nắm tay nhau. Vậy thì tại sao trái tim cô lại rung động như thế này chứ? Cô nghĩ mọi người thường vượt qua giai đoạn nắm tay, ôm hôn trước khi tiến tới hôn nhân và cùng nhau thân mật. Có vẻ như chúng ta đang hơi bị ngược đời ấy nhỉ.

Siana nghĩ về điều đó và thừa nhận rằng tình huống của cô không được bình thường ngay từ đầu rồi. Nếu cô có thời gian để quyết định, có lẽ họ đã tán tỉnh nhau và sau đó mới tiến tới hôn nhân. Đó là quyết định vội vã của cả hai bởi khoảng thời gian có hạn.

Thế đó, họ tay trong tay đi đến một vài cửa hàng quần áo. Chỗ này đắt ngang chỗ kia, nhưng bây giờ cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều và bớt mặc cảm khi đi mua sắm với Alan. Họ thử tìm quần áo mà mình thích.

Không giống như Siana đang gặp khó khăn trong việc tìm kiếm bất cứ thứ gì phù hợp với mình bởi vóc dáng nhỏ nhắn và chiều cao của cô, đây đúng là lĩnh vực của Alan. Anh dễ dàng tìm thấy mấy bộ trang phục bảnh bao và vừa vặn như thể chúng làm ra để dành cho anh vậy. Tất cả mọi thứ đều tốt khi anh mặc: màu sáng, màu tối hơn, với mọi thiết kế.

Tại sao mọi thứ đều phù hợp và hoàn hảo trên người anh đến vậy cơ chứ? Siana tự hỏi. Cô ghen tị với anh khi nhìn mình trong gương. Em cũng muốn cao mà. Thật đáng ghen tị! Cô nhìn Alan với vẻ mặt cau có.

"Em không thích nơi đây sao?" anh để ý đến cô, hỏi.

"Gì cơ?" Siana bối rối hỏi. "Điều gì khiến anh nghĩ thế?"

“Chà, đầu tiên, em đã rất im lặng,” Alan nói, “Và, em cũng đang cau có nữa.”

"Đó là bởi vì em ghen tị với anh," Siana nói, "Anh trông đẹp với tất cả mọi thứ anh thử trên người. Sao mà điều đó có thể cơ chứ?"

"Ghen tị ấy à?" Alan nhếch mép.

“Rõ ràng là thế rồi,” Siana nói, “Em phải cân nhắc kích cỡ của mình khi chọn thứ gì đó. Và vì em còn nhỏ nên đôi khi em chẳng tìm thấy quần áo vừa vặn với chính mình nữa cơ. Nhưng anh cao và mọi thứ đều hợp với anh cả. Em thật sự ghen tị với anh đấy.”

“Hừm,” Alan nói, nghĩ xem đó có phải là một lời khen hay không. “Anh đã nghĩ rằng ghen tị là điều gì đó sẽ xảy ra giữa những người tương tự như em ấy. Thay vào đó thì không phải nên tự hào về anh sao? "

"Tự hào về anh vì anh cao và đẹp trai ấy hả?" Siana hỏi.

"Đúng rồi đó. Và bởi vì bây giờ anh là chồng của em cơ mà, ”anh nói với một nụ cười tự mãn.

“Đồ không biết xấu hổ,” Siana lắc đầu giễu cợt, “Anh đúng là một kẻ khoe khoang."

“Chà,” Alan nói với nụ cười ranh mãnh, “Chính em là người đã nói điều đó cơ mà. Anh chỉ chấp nhận nó như một sự thật mà thôi.” Anh áp trán mình vào trán cô. Đôi mắt anh nhìn cô, và khóe môi anh cong lên thành một nụ cười.

Tim cô đập thình thịch và cô quên hết mọi suy nghĩ trước sự gần gũi của mình. Nụ cười tươi nam tính của anh khiến cô nghẹt thở. “Anh…” cô lắp bắp, “Thật thô lỗ!” 

"Thô lỗ cơ á?" Alan nói, “Anh thậm chí còn chưa làm gì cả. Anh chẳng biết tại sao em lại nói như thế cơ đấy.”

Siana vỗ nhẹ vào lưng anh và đẩy anh vào phòng thử đồ. "Đi mua thứ gì đó và để em một mình đi."

Vẫn với nụ cười nhếch mép, anh nghe theo. Họ trả tiền cho quần áo của mình và sau đó đi đến cửa hàng giày tiếp theo. Và tiếp đó đến một cửa hàng đồ nội thất. Siana có thể hiểu tại sao họ đến cửa hàng giày, nhưng cửa hàng nội thất là một bí ẩn đối với cô. Nhà của Alan không thiếu bất kỳ đồ nội thất nào cơ mà.

"Tại sao chúng ta lại đi đến cửa hàng đồ nội thất?" Siana hỏi. "Không phải chúng ta sẽ trở lại lãnh địa sao?"

“À, đúng thế,” Alan nói, “Đầu tiên chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới. Và anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu mua một số đồ đạc và rương trên đường về. Em cần một tủ quần áo và chúng ta cần thứ gì đó để đóng gói đồ đạc vào vì chúng ta sẽ lui tới thủ đô thường xuyên.”

“À, được rồi,” Siana nói.

Siana không còn ngạc nhiên về thói quen chi tiêu của Alan. Cô ấy thậm chí không cảm thấy xấu hổ hay tội lỗi khi đi cùng anh nữa. Cô nghĩ rằng có thể Alan sẽ thông báo với cô nếu họ chi tiêu quá nhiều và ngân sách của họ đang cạn kiệt. Vậy nên cô cũng thôi cảm thấy tội lỗi nhưng anh chẳng bao giờ ngăn cản cô. Chà, mình đoán con người thực sự dễ thích nghi.

Cô chọn những món đồ nội thất mà cô thích. Cô đã sống cả đời để suy nghĩ về giá cả và liệu có thể mua được nó hay không. Cùng với Alan cô cũng có thể cảm thấy tự do. Cô có thể chọn mọi thứ mà không cảm thấy tội lỗi.

Họ dừng chân ở một nhà hàng và cô cảm thấy có gì đó khang khác. Có lẽ do lúc nãy cô đã làm tóc và trang điểm trong phòng thay đồ. Hoặc có thể bây giờ cô cảm thấy như một con người khác. Ánh đèn mờ tạo ra một tâm trạng rất thư thái và cô cảm thấy bình tĩnh và thư giãn. Cô nhận thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa sổ của nhà hàng. Mình không nhớ mình đã mặc như này khi ở bữa tiệc trưởng thành của mình. Siana cảm thấy kỳ quái. Có quá nhiều thứ đã thay đổi trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy và cùng với nó, cô ấy cũng đã thay đổi.

Khi món ăn họ đặt cuối cùng cũng lên, cô cảm thấy mê mẩn. Chúng rất ngon và lao vào ăn lấy ăn để.

"Nó ngon không em?" Alan hỏi.

“Vâng, rất ngon,” cô nói.

“Anh rất vui,” Alan nói, “Em có thể gọi bất cứ thứ gì em muốn.”

“Không,” Siana nói, “Nếu em mà ăn nữa, em sẽ không thể dừng lại và em sẽ tăng cân mất.”

 “Dẫu như nào thì em vẫn sẽ xinh đẹp cả thôi.", Alan nói.

"Anh không thấy hai cái má của em đây à?" cô nói, "Nếu chúng bụ bẫm hơn nữa thì em sẽ trông giống như những con chuột hamster mất."

"Vậy thì sao?" anh nói, "Anh thích chuột hamster lắm đấy."

Alan không phải là người hay nịnh nọt. Cô gần như nghẹt thở.“Em sẽ không tăng cân, cho dù thức ăn có ngon đến đâu đi nữa nhá”, Siana nói, “Em không muốn trông giống như một con chuột hamster đâu.”

"Tại sao em cứ nói về hamster thế?" anh hỏi.

"Anh không nhớ à?" Siana hỏi, “Nghĩ lại thì lúc em thường xuyên đến buổi huấn luyện của anh đó, một số kẻ đã lấy em ra làm trò cười. Bọn chúng đã từng cười cợt em vì đôi má hamster của em đấy.”

"Thật đó à?" Alan hỏi.

“Ừ,” cô thở dài. Cô luôn tự ti về cơ thể và cân nặng của mình. Cô đã phải chịu nhiều đau đớn chỉ để giảm cân. Khi cô nhận ra rằng nó không hiệu quả, cô đã quyết định kiểm soát các bữa ăn của mình ở mức vừa phải và không quá nhiều.

"Em có nhớ tên của mấy kẻ đó không?" anh hỏi.

"Gì cơ? Không,” Siana nói, “Nó đã lâu lắm rồi đấy. Mà sao anh hỏi thế?”

“Đừng bận tâm về điều đó,” anh ta nói, “Và em đúng. Nó đã quá là lâu rồi.”

Alan ngồi phịch xuống ghế. Anh đột ngột nhìn xuống. Siana muốn rút lại tất cả những gì cô nói. Đó không phải là điều đáng buồn đến thế, nó đã qua từ rất lâu rồi.

“Alan? Anh không thích thức ăn à?”

“Nó ngon mà. Tại sao em hỏi thế?”

“Trông anh có vẻ buồn bã,” cô nói, “Em nghĩ có lẽ đó là do thức ăn.”

“Anh chỉ đang nghĩ vài thứ thì một ý nghĩ khó chịu thoáng qua trong đầu anh, thế thôi. Đừng lo lắng về điều đó. Nó chẳng có gì nghiêm trọng đâu." Anh nhấp một ngụm rượu. Anh uống ừng ực. Ngay khi nó cạn sạch, anh lại rót một ly khác và đặt nó xuống. Anh gọi một chai rượu khác.

Siana có một dự cảm xấu về điều này. Anh ấy đã uống quá nhiều. Có phải vì những gì mình đã nói về buổi huấn luyện không? Cô nhớ lại anh trông như thế nào đêm qua. Vẻ mặt lo lắng và thống khổ hiện lên trên khuôn mặt anh. Cô quyết định không ép anh thêm nữa. Nhưng cô muốn an ủi anh, anh đã uống quá nhiều rồi. Nếu anh chỉ tiếp tục chạy theo suy nghĩ của mình, anh nốc sạch toàn bộ chai rượu và anh sẽ say mất.

Cô đã từ chối uống rượu vì cô không muốn uống. Nhưng cô sợ hãi cho anh. “Cho em một ít đi,” cô nói và đưa ly ra. Có lẽ cô có thể uống một chút để bắt đầu một cuộc trò chuyện và hướng sự tập trung của anh ra khỏi chai rượu.

Anh rót một ly cho cô. Đến khi họ ăn xong thì trời đã tối. Lúc họ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Siana cảm thấy lâng lâng. Khi cô lên xe ngựa, chiếc ghế bọc đệm sang trọng giúp xoa dịu lưng và vai của cô. Cô cảm thấy buồn ngủ và chìmdần  vào giấc ngủ. Một vài lần, cô gượng gạo mở mắt ra nhưng cỗ xe vẫn di chuyển. Cô nhắm mắt lại. Cô cảm thấy có gì đó mát lạnh chạm vào mặt mình. Đôi mắt cô mở trừng trừng.

Trong một lúc mọi thứ dường như méo mó. Cô ngẩng đầu lên để rũ bỏ giấc ngủ và khuôn mặt của Alan xuất hiện phía trên cô. "Alan?" cô lầm bầm.

“Suỵt, ngủ tiếp đi,” anh nói, “Anh không cố ý đánh thức em.”

"Nhưng chiếc xe ngựa… em phải ra ngoài,” cô nói và sau đó nhận ra rằng mình đang ở trong phòng ngủ một cách ngỡ ngàng. Nó trông vừa quen nhưng vừa lạ. Cô cũng nhận ra rằng cô không ngủ khi ngồi, giống như trong xe ngựa mà lại đang nằm trên giường. Cô ngạc nhiên, rồi dần lấy lại nhận thức.

"Làm thế nào em đến được đây?"


 

Bạn đang đọc:Người bạn thơ ấu nguy hiểm của tôiChương 27
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.