Bạn đang đọc:Người bạn thơ ấu nguy hiểm của tôiChương 28

“Anh đã đưa em đến đây đấy,” Alan nói, “Anh chỉ định mang em lên giường ngủ nhưng anh nghĩ rằng anh nên tháo phụ kiện đồ trang sức của em trước. Anh đã làm nó và đang lau mặt để tẩy trang cho em. Xin lỗi, anh đã đánh thức em rồi.”

Siana nhìn thấy một chiếc khăn ẩm trên tay Alan. Siana cảm động trước sự quan tâm và sự tử tế của anh. "Anh đã bế em từ xe ngựa lên đây sao?"

"Em nghĩ sao nào?" anh nói với một nụ cười ranh mãnh.

"Em không nặng chứ?" Siana hỏi. Cô biết Alan rất khỏe, nhưng ngôi nhà có rất nhiều cầu thang.

“Em nhẹ tựa lông hồng ấy,” anh nói. Siana nhướng mày. Đó là một khoảng cách khá xa với cầu thang nối từ cửa trước cho đến phòng ngủ. ‘Nhẹ tựa lông hồng’ nghe giống như một lời nói dối trắng trợn ấy.

“Không cần phải làm vẻ mặt đó đâu,” anh nói, “Em không là gì so với những trang bị anh phải mang theo trong khóa huấn luyện của mình. Chết tiệt, bây giờ những thứ đó thật nặng nề. Căng cứng cơ bắp của anh đến mức như đứt ra. Em có muốn xem không?"

Alan xắn tay áo để phô ra cơ bắp của mình. Cánh tay cuồn cuộn, gân guốc khiến Siana quên mất chính mình. Cô nuốt khan. Alan nhận thấy phản ứng của cô. Đôi mắt anh mở to và cô lúng túng nhìn anh. Sự im lặng dường như kéo dài đến vô tận khi bàn tay anh tìm đến khuôn mặt của cô. Anh vuốt ve má cô khi môi anh chạm vào môi cô. Siana không đẩy anh ra, cô muốn anh lại gần cô. Cô vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của anh. Cô vòng tay qua cổ anh và những ngón tay cô luồn vào mái tóc anh.

Nụ hôn của anh trở nên điên cuồng. Alan luôn rất ngọt ngào khi nói chuyện với cô nhưng miệng anh khi chạm vào môi cô thì rất cuồng nhiệt. Lưỡi anh vào sâu hơn khám phá cô và bàn tay anh mò mẫm khắp nơi. Tay anh di chuyển từ má lên tóc cô, và bây giờ nó cởi bỏ phần sau của chiếc váy và dây nịt ngực của cô. Váy của cô trượt xuống vai. Cô mơ hồ có ý nghĩ rằng chiếc váy của mình có thể bị nhăn mất, nhưng nụ hôn điên cuồng của anh đã quét sạch mọi thứ trong tâm trí cô.

Tay anh đặt trên bờ lưng trần trụi của cô. Nó làm Siana kích thích và râm ran khắp người. Cô rên rỉ và đó là tất sự khuyến khích với Alan. Sự đụng chạm của anh càng trở nên điên cuồng. Đôi tay lạc lối của anh rơi xuống bầu ngực cô và vuốt ve chúng. Hơi nóng bốc lên giữa hai chân Siana và cô thút thít rên rỉ. Cô đã phải khép chân lại khi cô kêu lên bởi một cơn đau buốt hình thành.

Alan dừng lại. “Nó vẫn còn đau…,” cô lắp bắp.

“Anh biết," Alan nhẹ nhàng nói, "Anh không định làm đến cùng đâu.” Anh nhẹ nhàng nhấm nháp môi dưới của cô khi nói điều này. Hơi thở anh khó nhọc. "Chúng ta có thể giữ như thế này lâu hơn một chút không?" anh ngập ngừng hỏi.

Siana gật đầu. “Được chứ,” cô nói khi rúc sâu hơn vào vòng tay anh. "Chỉ một chút nữa thôi."

“Hmm,” anh lầm bầm khi mút cổ cô. Răng anh sượt qua xương quai xanh của cô và khiến cô rùng mình, một tiếng rên rỉ nhỏ thoát ra khỏi miệng cô. Alan liếm cổ cô và cô siết chặt lấy cánh tay anh hơn.

Cô có thể cảm nhận được nhịp đập của anh qua làn da. Nó cho cô biết anh cũng bị kích thích như cô vậy. Môi của Alan di chuyển xuống khoang ngực cô rồi đến bầu ngực của cô. Anh mút nhẹ chúng. Siana rên rỉ. Mỗi lần anh liếm chúng, cô cảm thấy một niềm vui sướng lan tỏa trong cô. "Tòa nhà" nóng rực nằm giữa hai chân cô. Cô cảm thấy choáng váng và cơ thể bùng cháy vì khao khát.

“Alan…,” cô lầm bầm.

“Chỉ một chút nữa thôi,” anh khàn khàn thì thầm.

"Bao lâu nữa, Alan?" cô thì thầm đáp lại.

Anh mỉm cười một cách đầy ranh mãnh. "Cho đến khi em khóc và cầu xin anh dừng lại?"

“Mm,” cô lầm bầm, “Tại sao anh lại nhỏ mọn—” Cô nhìn vào mắt anh, màu xanh lam và xảo quyệt. Nó làm cô rộn ràng. Cô nhắm mắt lại và ngả sâu vào vòng tay anh, tim đập thình thịch. Cô chờ đợi những cái vuốt ve của anh tiếp tục. Nhưng họ đã không làm như thế. Cô mở mắt, ngạc nhiên khi thấy Alan xốc thẳng váy của cô và thu dọn chúng. Cô cảm thấy nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng thất vọng. Cô biết mình sẽ không thể làm đến cùng, và anh sẽ không làm vậy vì anh biết rằng điều đó vẫn khiến cô đau. Nhưng vẫn còn nơi đâu đó cô ước rằng nó sẽ không bao giờ kết thúc.

"Em có muốn anh buộc chúng ở sau không?" anh hỏi.

Siana đang chìm trong suy nghĩ đến nỗi câu hỏi mà Alan đưa ra đã không được cô để ý đến. "Gì cơ?" cô bối rối hỏi.

“Cái dây buộc trên váy của em ấy,” anh ta nói, “Em có muốn anh buộc hết không? Hay là em sẽ thay đồ sớm đây?”

“Ồ,” cô nói, “Không sao đâu. Để chúng thế đi. Em sẽ đi ngủ ngay sau khi tắm đã. "

Cô đã dự định chính xác làm như thế. Tắm nước nóng thật thoải mái rồi lên giường đi ngủ. Nhưng bây giờ, tất cả buồn ngủ đã bay biến vì một sự cố nhỏ. Cô đổ mồ hôi vì đi lại cả ngày và Alan đã khiến cô bị thiêu đốt vì điều đó. Alan bước xuống giường và cô đứng dậy đi vào phòng tắm. Cô quay sang anh vào giây phút cuối cùng.

"Anh muốn làm trước không?" cô hỏi.

“Ổn thôi,” anh nói, “Em đi trước đi. Anh sẽ ghé qua nơi làm việc một lát.”

"Vào giờ này trong đêm á?" cô hỏi. Đã 9 giờ rồi cơ mà. Cứ cho là chưa muộn lắm, nhưng mọi người thường không làm việc vào ban đêm.

Alan cười khúc khích. “Công việc hơi chồng chất thôi,” anh nói. Cô định hỏi về công việc của anh thì cô nhận ra rằng chính xác là Alan đã không rời khỏi cô được hai, ba ngày nay rồi. Anh đã không có bất kỳ thời gian nào để tập trung vào công việc của mình trong vài ngày qua.

Siana cảm thấy hơi có lỗi vì cô đã không hỏi anh trước và thậm chí ý nghĩ đó hoàn toàn không xuất hiện trong đầu cô. Một Bá tước chắc hẳn có rất nhiều việc phải lo, và anh đã gác mọi thứ sang một bên để ở bên cô. Cô cảm thấy thật tệ vì đã không nhận ra sớm hơn. Cô quyết tâm chú ý đến anh hơn.

"Khi nào anh sẽ quay lại?" cô hỏi.

“Hừm,” anh nói, “Anh không chắc nữa. Đừng đợi anh. Ngủ đi, được không? ”

"Ổn thôi. Đừng làm việc quá sức nhé,” cô đáp lại.

Alan gật đầu và mỉm cười. Anh mặc áo khoác vào và thu dọn đồ đạc của mình. Cô nghĩ rằng anh sẽ rời đi thì anh bước đến bên cô và giữ lấy khuôn mặt của cô trong tay anh. “Sia,” anh nói, nhẹ nhàng. Cô ngẩng đầu nhìn anh. Anh hôn nhẹ lên trán cô. "Chúc ngủ ngon."

Siana đỏ mặt. Anh quay lưng rời đi. Chỉ khi cánh cửa đóng lại sau lưng anh, cô mới quay trở lại thực tại. Đó không phải là điều chưa từng xảy ra trước đây. Họ đã có với nhau rất nhiều nụ hôn và thậm chí còn hơn thế nữa. Đó chỉ là một nụ hôn dịu dàng trên trán mà nó vẫn khiến trái tim cô đập thình thịch. Cô lắc đầu. Chắc mình phát điên mất.

Cô bước vào phòng tắm cùng hình ảnh đôi môi anh trên trán cô cứ lởn vởn trong tâm trí. Cảm giác nhẹ nhàng, êm ái và ngọt ngào đến nỗi cô đỏ bừng mặt khi bước vào phòng tắm để tắm rửa.

* * *

Ngày hôm sau khi Siana thức dậy, cô thấy Alan đang ngồi trên ghế sofa, đọc tạp chí. Lại lần nữa rồi. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ làm tóc anh thực sự chói mắt. Cô đã không thể nhận ra anh trở lại.

"Alan!" Siana nói, "Anh đã trở lại lúc nào vào đêm qua thế?"

“Khi em còn đang say giấc,” anh ta nói và nhếch mép, “Em đang trong giấc ngủ sâu đến nỗi anh không chắc rằng em sẽ thức dậy ngay cả khi anh bật nhạc và nhảy quanh giường của em luôn ấy chứ.”

“Em không phải là người ngủ sâu đến vậy,” cô phản đối.

"Có thật không đấy?" Alan nói, cười toe toét, "Có thể là hôm qua anh đã thấy một sự thay đổi, hoặc em chưa bắt gặp Siana mà anh đã từng đấy."

“Đó là do rượu,” Siana kịch liệt nói, “Rượu luôn khiến em buồn ngủ như thế.”

Alan cười khúc khích. “Anh chỉ đang chọc em chút thôi mà,” anh nói khi ngồi gần cô, “Anh biết em đang mệt vậy nên anh đã không đánh thức em thôi.”

Anh nắm lấy tay mình trong tay cô. Siana vẫn còn ngái ngủ. Cô cảm thấy có thứ gì đó trượt xuống trên ngón trỏ của mình. Cô nhìn xuống và nhìn thấy một chiếc nhẫn tuyệt đẹp với một viên ngọc lục bảo ở giữa, lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời.

"Nó đã tới đây rồi cơ á?" cô nói một cách hào hứng khi nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón tay mình.

“Đúng vậy,” Alan nói, “Họ đã giao nó vào sáng sớm như đã hứa. Anh cũng đã đeo nó đây này.”

Alan đưa tay trái ra cho cô xem. Một chiếc nhẫn với một viên đá sapphire lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời. Đó là thứ đẹp nhất cô từng thấy.


 

“Thật hợp lý quá đi,” cô nói, “Làm thế nào mà viên đá sinh mệnh của trùng với mắt anh và viên đá sinh mệnh của anh lại trùng với màu mắt của em thế này?”

“Có lẽ vì chúng ta sinh ra luôn dành cho nhau,” Alan nói với một nụ cười ấm áp.

“Anh nghĩ hơi xa luôn rồi á,” cô nói đùa.

Anh chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay cô. Cô có thể cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh trên tay cô và cái lạnh của kim loại. Nhưng Alan đã đúng. Thực sự mang lại cảm giác như đó đã là định mệnh từ rất lâu rồi. Cảm giác thật diệu kỳ. Cô nhìn những chiếc nhẫn của hai người và mỉm cười.

"Sia?" Alan nói.

"Hử?" cô lẩm bẩm. Cô nhìn lên trong khi Alan cúi xuống và áp trán anh vào trán cô. Đôi mắt xanh của anh lấp lánh trong nắng. Anh trông quá chói để nhìn thẳng vào anh. Nhưng mắt anh chỉ có cô.

"Anh có thể hôn em không?" anh hỏi nhỏ.

"Sao cơ? Sao bất ngờ vậy?”  cô lắp bắp.

“Bởi vì anh muốn,” anh nói, “Hôm qua em đã nói rằng anh có thể làm nếu anh muốn cơ mà.”

"Cái gì á? Không hề nha, em không có nói,” cô phản đối.

“Em đã nói điều đó khi anh hỏi xin được nắm tay em đấy,” anh nói, “Điều đó có tính đến cả nụ hôn không?”

"Không, không tính nhá," cô nói, "Anh cần sự cho phép rõ ràng với việc ấy."

Alan lùi lại một chút. Anh có vẻ thất vọng và Siana thở dài.


 

Bạn đang đọc:Người bạn thơ ấu nguy hiểm của tôiChương 28
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.