Bạn đang đọc:Người bạn thơ ấu nguy hiểm của tôiChương 29

"Giờ thì anh có sự cho phép của em rồi đó," cô vội vàng nói.

"Có thật không?" anh hỏi.

"Chà, vâng-..."

Alan cúi xuống và đặt môi mình lên môi cô. Tay anh vuốt tóc cô. Nụ hôn của anh luôn bắt đầu nhẹ nhàng và tinh nghịch, hệt như gặm nhấm môi dưới của cô. Siana quên mất chính mình và nhắm mắt. Nụ hôn của anh dần dần trở nên cuồng nhiệt, lưỡi anh khám phá khoang miệng cô.

Siana muộn màng nhận ra rằng cô đang kéo quần áo của anh và đỏ mặt vì xấu hổ. Cô có thể cảm nhận được bàn tay của anh trên khắp mình. Và rồi bụng cô réo lên dữ dội khiến cả hai người dừng lại. Alan phá lên cười.

"Đừng có mà cười em!" Siana nói, đỏ bừng mặt.

“Xin lỗi em,” anh nói nhưng vẫn không thôi cười.

"Ôi trời ạ, anh im đi!" cô nói và quay lại. Thật tuyệt khi nghe anh cười một cách thoải mái như thế, nhưng cô thực sự, thực sự rất là xấu hổ.

“Xin lỗi,” Alan nói, cố gắng hết sức để không cười, "Anh sẽ không cười nữa đâu.”

“Rõ ràng điều đó không đúng chút nào,” cô nói.

"Em đang giận anh à?" anh hỏi.

"Không. Em chỉ thấy xấu hổ.”

Cô quay lại đối mặt với anh và bụng cô lại lần nữa réo lên. Siana hoang mang, vừa sốc vừa xấu hổ. Tất cả cùng xảy ra chỉ trong một khoảnh khắc. Alan lại cười khúc khích như thể những người đang đói meo là trò vui nhất trên thế giới này ấy. Rõ ràng là anh đã rất cố gắng để không phá lên cười, nhưng cô có thể thấy anh sẽ làm bất cứ lúc nào có thể.

“Ôi, thần linh ơi,” cô nói, “Vậy thì cười đi, em không thèm quan tâm nữa.”

Alan thôi cười cợt. Anh mỉm cười với cô và đưa tay ra ôm lấy cô. "Chúng ta đi ăn trưa thôi nào."

* * *

Siana ăn nhiều hơn bình thường. Thức ăn rất ngon. Họ ăn bữa trưa của họ, thưởng thức mùi vị của nó và sau đó chào người quản gia cùng những người hầu khác trong gia đình. Họ chào cô bằng ‘phu nhân’ và Siana cảm thấy rất khó xử. Khi luật sư gọi cô là bá tước phu nhân hay phu nhân Legarde, điều đó thật kỳ lạ.

Mình sẽ cần phải làm quen với điều này, cô nghĩ. Trong khi Alan lên xe ngựa đi làm, cô đi dạo cùng người quản gia trong khi anh ta giải thích cho nhiều thứ khác nhau về dinh thự và chỉ cho cô các phòng dành cho các mục đích khác nhau.

Alan đã nói rằng họ có thể chuyển đến một khu đất mới mua, nhưng cô quyết định rằng không phải là điều tệ nếu chỉ cần tìm hiểu và biết thêm về nơi cô đang sống ở thời điểm hiện tại.

"Ngài Deacon…,” Siana nói.

“Ồ, xin hãy gọi tôi là Primo, thưa phu nhân,” người quản gia nói.

“Primo,” cô nói, “Tôi vẫn còn đang làm quen với tất cả những điều này. Tôi muốn nói chuyện với mọi người nhiều hơn để hiểu cách quản lý gia đình.”

“Tất nhiên, thưa phu nhân,” quản gia Primo nói.

Không chỉ là ‘vợ’ đối với Alan, giờ đây cô còn là một bá tước phu nhân và sẽ nghiêm túc thực hiện trách nhiệm của mình. Mặc dù đây không phải là lãnh địa của Legrade, nó vẫn thuộc sở hữu của gia sản của Alan và cần được quản lý. Siana đã gánh vác những trách nhiệm quản lý gia sản sau khi mẹ cô qua đời lúc cô còn rất nhỏ. Vậy nên cô tự tin rằng mình có thể làm tốt việc này.

“Tất cả tài liệu đều ở trong phòng của tôi,” Primo nói, “Tôi sẽ mất một chút thời gian để chuyển chúng đến phòng làm việc của ngài, thưa phu nhân.”

“Tất nhiên rồi,” Siana nói, “Cảm ơn ông.”

Cô theo dõi Primo khi ông cho cô xem bản nghiên cứu và sổ cái của gia sản. Họ nói chuyện liên tục về các vấn đề quản lý và điều hành dinh thự, việc sửa chữa và ngân sách. Đã gần tối kể từ khi Primo kết thúc việc báo cáo cho cô về những vấn đề này. Rốt cuộc thì đây không phải là công việc có thể hoàn thành trong một ngày.

Sau đấy cô trở về giường và rồi nằm dài xuống giường mình. Điều này khó hơn mình nghĩ. Cô vùi đầu vào gối đầy mệt mỏi. Cô không biết sẽ còn khó khăn hơn thế nào khi mà họ chuyển đến lãnh địa mà Alan sở hữu. Cô nhận ra rằng trở thành một quý tộc cao cấp cũng có những khó khăn. Mình đã không gặp Alan kể từ bữa trưa rồi. Nghĩ về Alan khiến cô muốn gặp anh ngay lập tức. Anh cũng sẽ lại đi làm vào buổi tối hôm nay nữa sao? Hay bọn mình sẽ ăn tối, về phòng và…

Cô nhớ lại, với một chút bối rối, cảm giác của đôi môi anh và bàn tay anh trên cơ thể cô. Cô dường như không thể quyết định nổi. Mặc dù cô cảm thấy nhẹ nhõm vì họ đã không còn thân mật nữa, nhưng cô khao khát những cái chạm của anh khi anh không có ở đây. Cô muốn cảm nhận làn da của anh trên người cô và muốn nghe thấy anh thở gấp gáp bên tai cô. Nghe những tiếng thầm thì trầm khàn của anh…

Lúc này mình cảm thấy bản thân như một kẻ hư hỏng ấy… Mình tự hỏi liệu bọn mình có thể làm được điều đó ngày hôm nay không nhỉ. Mình đã thấy tốt hơn nhiều rồi. Siana cảm thấy bối rối. Cô chưa bao giờ hiểu rõ về mấy việc này và không có ai để cô có thể hỏi cả. Cô đang dành thời gian lười biếng thì một người hầu gõ cửa để báo rằng Alan đang đợi cô dưới phòng ăn.

Siana ngạc nhiên vì đã đến giờ ăn tối. Cô choàng một cái khăn san (*) và bước xuống nhà. Những ngày này trong dinh thự khá lạnh ngay cả khi lò sưởi luôn được bật để sưởi ấm cho ngôi nhà.

Khi cô bước vào phòng ăn, Alan đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. “Em đây rồi,” anh nói. Anh đón cô và kéo ghế ra cho cô. Khi cô đã yên vị, anh quay lại chỗ ngồi của mình và mỉm cười.

“Chắc em mệt lắm,” anh nói.

“Không hẳn đâu,” cô nói, “Em ổn mà. Anh có khỏe không thê?"

“Anh khỏe như vâm ấy,” anh nói, “Anh nghĩ rằng em sẽ kiệt sức sau chuyến đi dạo và thảo luận bất tận với Primo.”

“Em không sao cả,” cô nói, “Bọn em đã có một cuộc thảo luận rất dài. Primo đã chỉ cho em về việc quản lý gia viên ngày hôm nay.”

“Em đã từng phàn nàn về điều đó với quản gia của em mà,” anh mỉm cười nói, “Em nói học quản lý rất là khó. Nhưng bây giờ em có vẻ đã quen với nó rồi nhỉ.”

“Tất nhiên rồi,” cô nói, “Em đã phải học và dùng chúng trong nhiều năm đấy. Bây giờ em khá tự tin đó. Nhưng làm thế nào mà anh biết nhiều thế?”

"Em không nhớ sao?" anh hỏi, "Anh còn nhớ em giả vờ ốm để trốn việc nhà cơ đó."

Siana nhìn anh chằm chằm, sững sờ. "Có thật không đấy?"

"Em thực sự không nhớ cơ á?" Alan hỏi, “Vài tên trong buổi huấn luyện của bọn anh đã vắng mặt vì mắc bệnh quai bị. Em còn hỏi anh bệnh quai bị là gì cơ đấy. Anh đã nói với em rằng má của em sẽ bị sưng lên vì vi rút (??) và nó rất dễ lây lan.” Alan cười khúc khích. “Em đã xoa má mình đau đớn đến mức đỏ bừng. Và em đã tuyên bố rằng mình đã bị quai bị cơ đấy.”

Siana đã rất cố gắng nhớ lại nhưng cô không thể. "Có thật không đó?"

“Thật chứ,” anh ta nói, “Khi em được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng em không hề bị nó. Ông ấy còn phá lên cười vì em đã xoa rát cả má mình.”

Siana luôn vô cùng ngạc nhiên khi Alan nhớ lại tuổi thơ của họ một cách sống động như vậy. Điều đó nhắc nhở rằng anh đã quan sát cô như thế nào với cả mọi điều nhỏ nhặt liên quan với cô.

Alan nói: “Cuối cùng thì lời nói dối của em cũng bị phát hiện, và rồi cha em đã không cho em tiền tiêu vặt trong cả tháng như hình phạt dành cho em,” Alan nói, “Em thực sự rất tức giận vì điều đó. Em phàn nàn với anh rằng em không thể đến quan cà phê với bạn của mình được. Vậy là anh đã cho em vay một ít tiền.”

“Alan…,” cô nói đầy ngạc nhiên. "Làm thế nào mà anh có thể nhớ nhiều như vậy chứ?"

“Anh có trí nhớ tốt lắm đấy,” anh mỉm cười nói.

“Dù thế nào thì nó cũng thật tuyệt với,” cô nói, “Cách anh ghi nhớ nó thật chi tiết và sống động.”

Siana quyết định không giả vờ mình nhớ được nó. Cô càng giả vờ thì anh càng tiết lộ nhiều hơn quá khứ của cô. Anh dường như cũng thích điều đó. Bởi vì vào lúc nàyanh đang cười toe toét hệt như một tên ngốc.

“Anh còn nhớ nhiều thứ khác cơ,” anh nói, nhếch mép, “Em có muốn biết không?”

“Không, em không nghĩ mình cần phải nghe nó,” cô nói và vội vàng cắm đầu vào thức ăn của mình. Cô không chắc mình còn có những câu chuyện đáng xấu hổ nào khác trong kho ký ức của anh ấy nữa.

Alan cười rộ lên. Anh ăn phần thức ăn của mình rồi hỏi cô về ngày của cô hoặc nói với cô về ngày của anh. Khi họ ăn tối xong, Alan nắm lấy bàn tay cô. “Em cứ lên trước đi,” anh nói.

"Còn anh thì sao?" cô hỏi. Cô đã cho rằng họ sẽ cùng nhau trở về phòng.

“Anh vẫn còn một số việc cần phải xử lý,” anh nói, “Đừng chờ anh. Ngủ đi, được không?”

"Anh vẫn còn rất nhiều việc phải không?" cô hỏi.

“Chỉ một chút thôi,” anh nói, “Anh sẽ lo liệu xong nó và rồi đi ngủ. Đừng lo lắng. "

“Được rồi,” cô nói. Alan trông mệt mỏi và phờ phạc. Quầng mắt anh cũng ngày càng trông tệ hơn. Siana lo lắng rằng anh đã làm việc quá nhiều. “Đừng làm việc quá sức nhé, Alan,” cô lo lắng nói, “Nó sẽ hủy hoại sức khỏe của anh mất.”

Alan chỉ cười với cô. Anh đưa tay cô lên môi và hôn lên tay cô. Sau đó anh cúi xuống và đặt lên trán cô một nụ hôn. “Chúc em ngủ ngon,” anh nói, “Hẹn gặp lại em.” Sau đó anh quay lưng và đi đến văn phòng của mình.

Siana có cảm giác như anh đang né tránh trả lời cô. Nhưng cô cũng không thể chỉ bảo anh ấy đừng làm việc. Có lẽ mình đang nghĩ quá lên rồi, cô nghĩ. Mình có thể nói chuyện với anh sau khi anh trở lại. Không có gì đáng lo ngại về nó lúc này cả. Siana đi cầu thang về phòng và nằm xuống, cố gắng xoa dịu nỗi lo lắng của mình.

* * *

Siana nhìn chằm chằm vào đồng hồ trong phòng. Kim giờ ở vị trí 6, và kim phút chỉ số 12. Trời đã sáng và Alan vẫn chưa về phòng dù chỉ một lần. Điều này đã xảy ra ba lần liên tiếp. Anh nói rằng anh có việc phải làm và quả quyết với cô rằng anh sẽ đi ngủ khi làm xong việc đó.

Siana không ngờ công việc của anh lại nhiều đến vậy. Cô đã thức cả đêm để được nói chuyện với Alan. Cô cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ đang xảy ra với anh. Ngay cả khi trời đã từ rạng đông đến bình minh, Alan cũng chưa từng bước vào cửa.

Anh ấy cứ về đây đã rồi tính. Siana liên tục nhìn chằm chằm vào cánh cửa, mong đợi nó sẽ mở bất cứ lúc nào và để Alan bước vào. Nhưng nó đã không bao giờ xảy ra. Cuối cùng, mí mắt của cô bắt đầu sụp xuống. Cô mơ hồ tự nhắc mình đừng ngủ nhưng cả bởi cả một đêm thức trắng, cơn buồn ngủ đã chế ngự cô. Và trước khi kịp nhận ra, cô đã chìm vào giấc ngủ.

Khi cô mở mắt ra, mặt trời đã lên cao. Đó là ánh sáng ban ngày. Có lẽ người hầu đã vào khi cô còn đang ngủ, bởi rèm cửa đều được kéo ra và ánh nắng chiếu vào phòng. Mình đã ngủ gật khi nào vậy? Siana liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã mười giờ sáng. Cô đã ngủ quên trong bốn giờ. Đôi mắt cô vẫn còn nhức nhối.

Cô muốn ngủ thêm một chút nữa, nhưng quá chói chang. Cô có thể đứng dậy và kéo rèm cửa lại, nhưng có quá nhiều thứ để làm và cô cảm thấy mệt mỏi. Ngoài ra, cô còn lo lắng cho cả Alan nữa. Anh đang ở đâu đấy anh? Anh đã không hề quay trở lại. Ngay cả khi anh ngủ muộn thì điều đầu tiên cô nhìn thấy là anh vào sáng. Hôm nay anh lại không có ở đây.

Cô đứng dậy và đi vào phòng tắm. Nơi đó trống không, chỉ có sự im lặng chào đón cô. Nó khiến cô càng thêm lo lắng. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra và càng ngày mọi thứ càng thêm kỳ lạ.

(*) Khăn san: Khăn quàng của phụ nữ làm bằng hàng tơ mỏng. Nó dùng quàng cổ hay quàng qua lưng trông cho "quý tộc" đấy. Mọi người có thể gg "shawl" để biết thêm chi tiết. Nó cũng có thể dùng khi miêu tả khăn choàng đầu của phụ nữ Hồi giáo.

(??) Ờm, truyện thì đúng là không cần quá logic đâu cơ mà… Virus mới được con người biết đến vào năm 1892 – 1898, thậm chí lúc đó nó còn chưa có tên gọi nữa cơ. :v Mãi sau này người ta mới bắt đầu xuất hiện rộng rãi khái niệm "virus". Cho đến cuối thế kỷ 19 người ta mới định nghĩa được cơ chế lây lan, phát tán của virus nhé. Thôi thì vũ trụ khác nên coi như tôi chấp nhận đi, cơ mà đúng là bệnh quai bị do 1 loại virus thuộc chủng Paramyxovirus gây ra. Và cuối thế kỷ 18, tại nước Pháp, Cách mạng tư sản Pháp đã lật đổ chế độ phong kiến, nghĩa là sau thế kỷ 18, chế độ phong kiến Pháp với các quý tộc cũ đã rơi vào suy yếu trầm trọng rồi. :") Nhân tiện mấy mẻ trong này tên toàn tiếng Pháp, lòi ra cái tên Primo siêu Ý. Còn lại muốn tìm hiểu mời gg nốt. :") tôi nói linh tinh cho mọi người nghe thôi, đừng gắt gỏng quá nha.


 

Bạn đang đọc:Người bạn thơ ấu nguy hiểm của tôiChương 29
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.