Bạn đang đọc:Người bạn thơ ấu nguy hiểm của tôiChương 30

Cô quyết định sẽ đến văn phòng của Alan sau khi tắm rửa sạch sẽ. Cô lau khô, chải tóc và thay váy. Cô đứng dậy định rời đi nhưng ngay lúc đó vang lên tiếng gõ cửa. Alan! Siana bước ra cửa trong sự mong chờ. Mọi thất vọng và lo lắng của cô dường như biến mất trong giây lát với niềm tin mãnh liệt rằng Alan đang ở trước cửa.

Cô mở cửa nhưng ngạc nhiên và thất vọng vì đó không phải là Alan. Đó là người quản gia. Ông cúi đầu. “Chào buổi sáng, thưa phu nhân,” ông nói một cách điềm đạm.

“Chào buổi sáng, Primo,” cô nói, “Điều gì đưa ông đến đây?”

Người quản gia từ trước tới giờ chưa bao giờ xuất hiện trước cửa phòng cô. Ông luôn gặp cô vào buổi chiều sau khi ăn trưa trong phòng ăn. Nếu ông ấy đích thân đến đây sớm như vậy, thì đó hẳn là một thứ gì đó khẩn cấp.

“Xin thứ lỗi vì sự xâm phạm, thưa phu nhân,” quản gia Primo nói, “Tuy nhiên, có một vấn đề hết sức khẩn cấp. Tôi không thể đợi lâu hơn được nữa.”

"Ông có muốn ngồi xuống và nói chuyện không?" cô hỏi, "Ông có muốn dùng trà không?"

“Cảm ơn về lời mời, thưa phu nhân,” ông ấy nói, “Nhưng sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu. Có vẻ sẽ tốt hơn nếu nói điều đó tại đây. Nó liên quan đến Ngài Legarde. "

Siana ngạc nhiên. "Alan?" cô nói. "Có chuyện gì xảy ra sao?"

“Ngài ấy yêu cầu tôi giữ im lặng về điều đó,” người quản gia nói, “Nhưng tôi cảm thấy tôi cần phải nói với phu nhân.”

Siana giờ đang lo lắng hơn bao giờ hết. Alan muốn Primo giữ im lặng về điều gì? Có phải nó liên quan tới những cơn ác mộng của anh ấy không? Anh trông rất đau khổ sau sự cố đêm hôm đó. Có phải anh lại gặp ác mộng và giấu mình không? Siana nghĩ, lông mày nhíu lại.

"Thưa phu nhân?" Primo nói, kéo cô trở lại thực tại. “Phu nhân có muốn tôi nói cho người biết không? Nếu không thì tôi có thể giữ im lặng như Ngài Legarde đã yêu cầu.”

"Không!" Siana nói, “Hãy cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi muốn nghe nó."

Primo hắng giọng. "Thưa phu nhân, phu nhân có biết rằng Ngài Legarde đang mắc phải một lời nguyền không?" ông thận trọng hỏi.

“Có,” cô nói, “Anh ấy đã gặp một… cơn ác mộng vài ngày trước. Anh ấy đã nói với tôi về lời nguyền.”

“Tôi hiểu rồi,” Primo nói, “Người cũng biết rằng ngài ấy đã ngủ trong văn phòng của mình vì lời nguyền và cũng bởi ngài ấy không muốn gây nguy hiểm cho bất kỳ ai chứ?”

"Gì cơ chứ?!" Siana thốt lên, "Nhưng anh ấy ... Tôi đã nghĩ rằng anh ấy làm việc vào ban đêm và quay lại ngủ ở đây cơ mà."

“Thứ lỗi cho tôi, thưa phu nhân,” người quản gia nói, “Tôi thấy rằng người không biết gì về điều đó cả. Ngài ấy đúng là làm công việc của mình, nhưng không đến nỗi quá gấp gáp để mà ngài ấy phải dành cả đêm ở đó. Tôi nghĩ ngài ấy dành toàn bộ thời gian cho việc nghiên cứu để bản thân không gây nguy hiểm cho người mà thôi.”

Siana bị sốc trước tiết lộ này nhưng cô cũng nhận ra bởi cô nghi ngờ có điều gì đó giống thế đang xảy ra.

“Tôi đã nhìn thấy ngài ấy trong văn phòng mấy đêm trước và tôi đã hỏi ngài ấy về điều đó,” Primo nói, “Tất nhiên đó không phải là chỗ để tôi đưa ra lời khuyên cho một vị lãnh chúa. Nhưng ngài ấy đã nói với tôi về những chuyện đã xảy ra lẫn lời nguyền và bởi ngài ấy không muốn gây nguy hiểm cho phu nhân bằng bất cứ giá nào, nên là ngài ấy đã ngủ trong văn phòng của mình." Người quản gia nhìn cô. “Những cơn ác mộng của ngài ấy vẫn chưa hề biến mất. Tôi nghe thấy tiếng ngài ấy la hét vào đêm hôm trước và tôi nghĩ rằng phu nhân nên biết, thế nên là tôi đã đến đây để nói cho người biết ”.

“Cảm ơn vì đã nói với tôi, Primo,” Siana nói, cố gắng trấn tĩnh, “Tôi sẽ đến văn phòng của anh ấy ngay lập tức.”

Chết tiệt, Alan, cô rủa thầm. Siana đã nghĩ rằng nó đã được được giải quyết xong vài ngày trước. Cô không biết Alan vẫn lo lắng về việc đó và tránh mặt cô. Cô cũng cảm thấy tức giận vì mặc dù cô đã làm mọi cách để thuyết phục anh nhưng anh vẫn giấu cô những điều này.

Primo cúi đầu. “Tôi sẽ dẫn người đến đó,” ông nói.

Siana đi xuyên qua dãy hành lang với bàn tay nắm chặt vì lo lắng cũng như thất vọng. Nhưng sự lo lắng đã lấn át cơn giận của cô. Cô ước Alan sẽ mở lòng với cô và tin tưởng cô. Họ là một cặp vợ chồng cơ mà. Cô muốn chăm sóc anh nhiều như anh đã chăm sóc cô. Lẩn tránh và né tránh các vấn đề sẽ chẳng dẫn đến đâu và sẽ gây hại cho cả hai mà thôi.

Siana đến trước cửa văn phòng của anh và gõ cửa. “Mời vào,” cô nhận được câu trả lời từ phía bên kia cánh cửa. Siana mở tung cánh cửa và xông vào.

"Sia?" Alan đột ngột đứng dậy, chiếc ghế ngã về phía sau. Anh trông có vẻ sốc hơn là ngạc nhiên. Gương mặt anh trông đầy vẻ mệt mỏi và phờ phạc.

"Em đang làm gì ở đây-"

"Tại sao anh không đến phòng của chúng ta?" cô cố kiềm chế bản thân, hỏi.

“Mỗi ngày anh đều ở đó cả cơ mà,” anh nói.

"Dối trá!" Siana nói, "Anh chỉ ở đó vào buổi sáng. Anh chẳng bao giờ ngủ ở đó cả. Rốt cuộc thì anh đã đi ngủ chưa thế?”

“Anh… còn quá nhiều việc phải làm,” Alan nói, “Anh hy vọng có thể hoàn thành công việc sớm và—”

"Quá nhiều việc phải làm cơ đấy?" Siana hỏi, “Anh có chắc đó là lý do không? Bởi vì em có lý do chính đáng để tin rằng đó là do lời nguyền đấy!”

“Làm thế nào mà em—”

"Điều đó không phải vấn đề lúc này đâu!" cô khoanh tay và nhìn anh một cách nghiêm khắc.

Cô nghĩ mình đã đúng khi nói với Primo rằng cô sẽ đến đây một mình. Nếu không, Alan sẽ biết Primo đã nói với cô mọi thứ. Cô không muốn Primo gặp rắc rối vì ông đã đúng đắn khi thông báo với cô. Nếu Alan thành thật hơn với cô thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi!

Cô quan sát khuôn mặt anh. Quầng mắt anh trông còn tệ hơn trước. Anh trông có vẻ kiệt sức. Ai cũng có thể thấy rằng Alan đang khổ sở. "Anh đã ngủ chưa?" cô hỏi lại, nhẹ nhàng hơn một chút.

Alan do dự rồi gật đầu. “Một chút,” anh nói. Anh nhận ra rằng chẳng có còn gì phải giấu giếm cô nữa.

Siana thở dài. Cô muốn quở trách anh vì đã không thành thật với cô, nhưng trông anh thật mệt mỏi. Cô nắm lấy tay anh. “Đến đây, Alan,” cô kéo tay anh nói.

"Đi đâu cơ?" anh hỏi.

"Anh nghĩ đi đâu?" cô nói, "Phòng của chúng ta. Đi nào. Anh cần ngủ. Chúng ta có thể nói chuyện khi anh thức dậy. Trông anh thiếu ngủ vô cùng. Điều này không ổn chút nào."

Anh ngăn cô lại. “Không,” anh nói. Giọng anh chắc nịch và lạnh lùng, không chút lung lay.

Siana nhìn anh ta. "Mắc cái đ*o gì?" cô hỏi. 

(*) Trans: Mẻ chửi tục thật

“Anh… anh không thể,” anh nói, vò đầu bứt tóc một cách mệt mỏi, “Làm sao anh có thể ngủ được khi không biết chuyện gì có thể xảy ra? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh lại lần nữa tấn công em chứ hả? Anh không thể. " Tay anh run lên trong tay cô. Đến cả giọng nói của anh cũng thế. "Nếu anh làm điều như thế, anh sẽ không thể tha thứ cho chính mình mất."

Nhìn thấy anh trong cơn hoảng loạn khiến cô cảm thấy thật đau lòng. Alan tự tin và dũng cảm biến thành một mớ hỗn độn run rẩy. Tất cả chỉ vì anh lo lắng cho cô. Cô siết chặt tay anh, cố gắng an ủi anh.

“Sẽ không có chuyện gì giống thế xảy ra cả,” cô nói, “Lần trước khi anh gặp, anh đã ngủ lại sau đó, không phải sao? Anh đã ổn đó thôi. Hơn nữa, nếu có chuyện gì xảy ra, em sẽ đánh thức anh dậy. Không sao đâu, Alan.”

“Tất cả chỉ là dối trá,” anh ta nói, “Nó sẽ không thành công đâu.”

"Ý anh là sao?"

“Anh đã không ngủ sau khi… điều đó xảy ra,” anh nói, ngập ngừng, “Anh đã không ngủ chút nào. Anh đã rất sợ.”

Anh đã không chợp mắt suốt đêm sao? Siana không biết phải làm gì để giúp anh cả. Nhưng không phải như thế này. Cô không thể để anh ta tự làm tổn thương chính mình chỉ vì nghĩ rằng anh ‘có thể’ cố gắng làm hại cô.

“Và em đã ảo tưởng vào lúc đó rằng em đang giúp anh cơ đấy,” cô nói, “Tại sao anh không nói với em hả?”

“Sia, anh…,” anh lí nhí.

Cô cắn chặt môi dưới đầy lo lắng. Cô chẳng hề biết rằng anh mang trong mình nhiều nỗi đau đến thế. Cô đã nghĩ rằng anh đã trở nên tốt hơn. Alan đã phải vật lộn với tất cả mọi thứ một mình, trong khi cô khao khát được anh chạm vào mỗi khi Alan không về phòng của họ. Cô cảm thấy rất thảm hại. Mình thật là một đứa ngu mà…

Cô cảm thấy giận dữ với bản thân mình vì đã không tinh tế hơn. "Alan, Em là gì đối với anh?" cô hỏi.

"Sia, em làm ..."

“Em thậm chí không đủ tin tưởng để anh tự mình nói ra sự thật ư,” cô nói, “Suốt thời gian qua, em ước rằng em có thể giúp anh. Em tin rằng ít nhất anh sẽ để em thử. Tại sao anh không nói em biết mọi thứ cơ chứ? "

"Anh suýt nữa đã giết em đêm đó đấy!" Alan nói, “Làm sao anh có thể ở bên cạnh em khi biết anh có thể làm hại em cơ chứ? Nếu em còn chẳng hiểu điều đó, em không cần phải suy nghĩ mấy cái lo lắng vớ vẩn này thay cho anh làm gì đâu."

Lời nói của anh thật đau đớn. "Những lo lắng không vớ vẩn ấy hả?" cô hỏi, "Tất cả những lo lắng của anh đều bắt nguồn từ em, đúng chứ? Trong khi anh gửi Primo đến chỗ em, giả vờ rằng mọi thứ đều ổn và để ngăn em can dự vào chuyện của anh, em dành thời gian đó để tự trách mình về tình trạng khó khăn của anh. Em phải làm gì bây giờ? Nói cho em biết đi, em sẽ giúp anh như thế nào nếu anh chẳng chịu nói với em bất cứ điều gì cơ chứ?”

“Sia, anh…,” anh lắp bắp. “Ý anh không phải là….” Giọng anh nhỏ dần. Môi anh run lên.

Khoảng lặng dường như kéo dài vô tận. “Alan,” cô nói, “Em đã từng nói rồi. Đừng tự mình quyết định mọi thứ. Em ít nhất xứng đáng với sự thật. Và em sẽ là người phán quyết những gì em muốn làm sau đó. Đừng đối xử với em như một con ngốc hệt như món đồ chơi sẽ làm theo ý anh."

“Anh chỉ không muốn mạo hiểm mà thôi," Alan đau khổ nói, “Anh không thể chịu đựng được ý nghĩ một lúc nào đó sẽ làm hại em.”

“Em hiểu điều đó,” cô nhẹ nhàng nói “Làm ơn, anh có thể giải quyết chuyện này cùng em được không? Cùng với nhau? Có thể chúng ta sẽ nghĩ ra điều gì đó. Tại sao anh lại chịu đau khổ một mình như thế chứ?”

“Anh không thể trút bỏ được những lo lắng của mình," Alan siết chặt bàn tay, nói, “Điều gì sẽ xảy ra nếu anh quyết định giải quyết nó cùng em và rồi sau đó lại xảy ra những chuyện như vậy chứ? Điều gì sẽ xảy ra nếu kết quả của những việc làm lần này còn tệ hơn lúc trước?”

Anh đã cân nhắc nhiều cách khác nhau vào ngày tiếp theo sau cơn ác mộng. Suy nghĩ của anh đã bị thiêu rụi bởi những cơn ác mộng, lời nguyền và khả năng anh làm hại Siana, và rồi trong nỗi lo lắng, anh đã trở nên quá đa cảm. Anh không biết liệu điều đó có xảy ra nữa không và anh có thức dậy kịp lúc hay không. Anh thức cả đêm bên cô mà không tài nào chợp mắt được.

Anh đã quên mất điều đó khi họ đi mua sắm, thậm chí còn tự cho phép mình hy vọng rằng có thể mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng vào giờ ăn tối, những lo lắng đã trở lại với đầy đủ ảnh hưởng. Anh biết mình không thể cho mình bất kỳ cơ hội nào. Anh đã đến văn phòng vào ngày hôm đó và cố gắng trấn tĩnh bản thân. Anh không thể bắt mình trở lại phòng của họ để đi ngủ vì anh vẫn còn ghi nhớ những gì đã xảy ra.

Anh đã đến văn phòng mỗi ngày kể từ đó. Anh không thể đưa mình vào giấc ngủ vì những suy nghĩ lo lắng của mình. Nhưng đến ngày thứ tư, anh không thể thức được nữa nên đã ngủ quên trong phòng làm việc. Và rồi anh đã thức dậy cùng với tiếng la hét. Những cơn ác mộng không biến mất, chúng sẽ không bao giờ biến mất. Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy ánh sáng ban ngày, và anh nhớ Siana. Chúa ơi, anh nhớ cô. Anh muốn vùi mặt vào tóc cô. Nhưng anh không thể tự mình đến phòng của hai người. Anh đã quá mệt, và anh sẽ lần nữa ngủ thiếp đi. Anh không muốn mạo hiểm bằng bất cứ giá nào.

"Vậy thì chúng ta sẽ sống phần đời còn lại của mình như thế này sao?" cô hỏi, "Anh thì mất ngủ trong văn phòng của anh, và em thì một thân một mình trong phòng ngủ?"

“Anh…” Alan mở lời nhưng không thể gì thêm về nó. Anh không có câu trả lời. Cuối cùng, anh chỉ cụp mắt xuống và không thể nhìn cô.

Siana cảm thấy bất lực. Giá như, cô có thể thuyết phục anh rằng bằng cách nào đó họ có thể cùng nhau chiến đấu. “Alan,” cô nói, “Em không thể ngừng tự trách mình về tình trạng của anh. Anh ngủ ở đây vì anh sợ làm hại em. Nếu em không có ở đó thì anh sẽ ổn trong phòng ngủ của mình. Nói cho em biết đi, anh có muốn chúng ta chia cách không? Nếu anh cứ giả vờ vì em mà anh đau khổ như này, thế thì em sẽ đá anh và rời đi, đó là ý em đó. Hoặc chúng ta làm điều này cùng nhau, hoặc không làm gì cả. "

Đôi mắt xanh của Alan tập trung vào cô,  nó đầy bất lực và cay đắng.


 

Bạn đang đọc:Người bạn thơ ấu nguy hiểm của tôiChương 30
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.